Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 182



Mạnh Thanh sững sờ, nụ cười trên mặt nhạt thếch đi, nói với vẻ mất tự nhiên: “Lại để tam gia chê cười rồi.”

Phó Ngọc Thanh biết mình đường đột, trong lòng tức thì áy náy vô cùng, bèn vội vàng nói: “Ông chủ Mạnh, tôi nói thế không có ý gì đâu. Chỉ là tôi không ngờ…” Anh vừa nhắc đến chuyện ấy, mặt Mạnh Thanh chẳng còn chút sắc nào nữa, Phó Ngọc Thanh rất không nỡ, nhẹ giọng nói: “Ông chủ Mạnh, con bé đi rồi, chỉ sợ trong lòng ngài lại lưu luyến quá thôi.”

Mạnh Thanh liếc anh một cái, bỗng hỏi: “Tam gia, hôm nay ngài đến, không phải muốn thăm Đình Ngọc sao?”

Phó Ngọc Thanh thoáng ngập ngừng rồi mới đáp, “Thật ra không phải vì Đình Ngọc. Tôi nghe được chuyện của ngài, sợ trong lòng ngài không dễ chịu, cho nên qua xem một chút.”

Mạnh Thanh im lặng một hồi lâu, lòng Phó Ngọc Thanh thấp thỏm, hối hận sao mình lại ăn nói quá gần gũi như thế chứ, đành khách sáo: “Ông chủ Mạnh, tụ tán ly hợp trên thế gian này, âu cũng đều là duyên phận cả. Ngài thương con bé một hồi, dẫu gì con bé cũng sẽ nhớ. Ngài đưa con bé đi, cũng là vì tốt cho nó thôi, sau này nó ắt sẽ hiểu mà.”

Mạnh Thanh bỗng ngước mắt lên, ánh mắt thâm trầm nhìn anh, rồi hỏi: “Tam gia, lẽ nào tôi thương con bé, là vì toan tính cái đó sao?”

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại nói ra một câu như thế, cũng có hơi khó xử, nhẹ nhàng đáp lại: “Đây cũng là chuyện bó tay rồi. Tôi biết ngài nhớ nó, nhưng nếu ngài không để con bé đi, nó sẽ không có mẹ, thế cũng quá đáng thương đi.”

Vẻ mặt Mạnh Thanh có phần khó coi: “Tam gia, tôi để con bé đi, cũng không phải vì thế.” Hắn đứng dậy, đi đi lại lại một hồi, trông có vẻ phiền não vô cùng.

Phó Ngọc Thanh thấy tâm trạng hắn không yên, bèn trấn an hắn: “Ngài suy cho cùng cũng vẫn là vì tốt cho con bé mà thôi.”

Mạnh Thanh dừng bước trước mặt Phó Ngọc Thanh, cúi đầu nhìn anh, rồi bỗng nói: “Tam gia, tôi nói với ngài rồi, Ngọc Anh không phải máu mủ của tôi.”

Phó Ngọc Thanh không biết vì sao hắn lại nhắc đến việc này, trong lòng hơi hốt hoảng, bèn nói: “Biết chứ, ngài từng nói với tôi rồi.” Nhưng lại nghĩ, lẽ nào hắn lừa mình sao?

Mạnh Thanh càng rầu rĩ, “Tam gia, ngài chẳng biết gì sất!”

Phó Ngọc Thanh bị hắn quát cho môt tiếng như vậy thì cũng giật mình, ngồi đực ra đó chẳng dám động.

Mạnh Thanh quay lưng lại, tự giễu nói: “Tam gia, e là ngài đã quên từ lâu mất rồi, tôi vẫn bảo với ngài tôi không hề muốn kết hôn.”

Phó Ngọc Thanh không hiểu vì sao, cho là hắn nhắc đến chuyện trước kia, sợ hắn sượng mặt không xuống nước được, bèn nói: “Tuy Lạc cô nương xã giao với nhiều người, nhưng đối với ngài quả thực là thành tâm thật ý, hai người lại thân nhau, nên vợ nên chồng cũng không có gì là lạ.”

Mạnh Thanh chậm rãi bước tới bước lui trong phòng, bất chợt đứng khựng lại. Trong mắt hắn dường như bùng lên một ngọn lửa, ánh nhìn xuyên thẳng, khiến cho người ta không kìm lòng được mà hốt hoảng.

Hắn nói, “Tam gia, ngài đoán sai rồi.” Hắn hít một hơi thật sâu rồi mới nói, “Lúc đó cô ấy có bầu, đòi gả cho tôi, tôi không chịu, cô ấy tìm ngay đến Lạc ngũ gia giải quyết. Cô ấy dùng chuyện ngài buôn thuốc phiện để gây áp lực cho tôi, nếu không thì sao tôi lại chịu lấy cô ấy cơ chứ?”

Phó Ngọc Thanh kinh hãi tột độ, gần như đứng bật dậy. Quá hoang đường, hắn cưới Lạc Hồng Hoa, lại là vì nguyên cớ ấy sao?

Máu anh xộc lên, ngực vừa nóng vừa lạnh, không thể nói rõ là thương tâm hay vui mừng nữa.

Mạnh Thanh thấy anh hoàn toàn không biết thì cũng hơi hối hận, nói, “Chuyện này không liên quan đến tam gia. Dù gì đời này tôi cũng chưa từng nghĩ đến muốn kết hôn cả, cô ấy tuyệt vọng, tôi giúp đỡ cô ấy một chút cũng không tính là việc gì to tát.”

Lòng Phó Ngọc Thanh rối nùi như bông, bao nhiêu câu nghẹn trong ngực mà mãi không thể nói ra nổi.

Mạnh Thanh nói thêm: “Lúc đó tôi còn bảo với cô ấy, nếu cưới, đứa bé sinh ra tôi sẽ nuôi thay cô ấy, tôi cũng sẽ không bạc đãi hai mẹ con. Cô ấy muốn theo ai tôi cũng không cản, miễn đừng thái quá là được.” Hắn bước tới bước lui trong phòng, càng nói càng giận, tiếp tục: “Tôi có gì không đúng với cô ấy chưa? Tôi thương Ngọc Anh như cốt nhục của chính mình. Cô ấy bảo ly hôn là ly hôn ngay, Ngọc Anh bảo mang đi là mang đi ngay. Ban đầu nói muốn kết hôn cũng là cô ấy, tụ tán ly hợp đều là do cô ấy định đoạt, đã lúc nào bàn bàn với tôi chưa? Cái gì mà hảo tụ hảo tán, cái gì mà không có duyên phận, bộ tôi đáng chịu đựng những cái ấy sao?”

Phó Ngọc Thanh biết hắn giận thật, nhưng nửa chữ để an ủi hắn cũng nói không nổi.

Mặt hắn lúc trắng lúc xanh, hết câu này câu kia mặc dù đều nói Lạc Hồng Hoa, nhưng lại cũng tát mạnh vào mặt anh.

Dù anh có nói gì, thì đều giống như đang nói hộ chính bản thân mình trước kia.

Phó Ngọc Thanh im lặng, nhưng hiện giờ Mạnh Thanh không chịu nổi cái im lặng khiến người ta thở cũng khó khăn này, hắn nói: “Tam gia, tôi biết ngài hay gặp cô ấy, hôm nay cũng là đến làm thuyêt khách thay cô ấy phải không? Cô ấy sợ tôi nuốt lời hay sao? Thực sự không cần đâu. Giờ là Dân quốc rồi, không phải Đại Thanh nữa, muốn ly hôn thì cứ ly hôn, không ai cản cô ấy được. Nhưng ngài hãy nói với cô ấy, tôi đã đáp ứng ngài Hà rồi thì đương nhiên sẽ không đổi ý. Chỉ cần anh ta đối xử thật tốt với Ngọc Anh, tôi không còn gì để nói nữa.”

Mặt Phó Ngọc Thanh nghẹn đỏ bừng, anh bị trách cứ một cách vô cớ như vậy, thế mà đến nửa chữ thanh minh cũng không thốt nên nổi.

Anh có thể nói gì cơ chứ? Nói rằng ngày nào tôi cũng nhớ em, trong lòng không yên, cho nên muốn đến thăm em sao?

Quả đúng là một câu chuyện hài hước.

Dù hai người đã ly hôn rồi, Mạnh Thanh vẫn còn Phượng Bình, vẫn còn con cưng sắp sinh cơ mà. Anh mà nói những lời đó ra thì có buồn cười không cơ chứ?

Phó Ngọc Thanh hối hận rồi, anh quả thực không nên giấu đi tâm tư thầm kín mà đi một chuyến này đến. Bất luận anh nói gì hay làm gì, cũng đều là đang sai, khiến người trước mặt nổi giận đến thế.

Anh miễn cưỡng mở lời: “Ông chủ Mạnh, ngài chớ giận. Lúc ngài ở Nam Kinh, tôi có gặp cô ấy một lần, nhưng là vì một lô hàng Tây.” Anh bèn kể qua chuyện công ty Hối Lợi, Mạnh Thanh vốn đang tái mặt, nghe xong thì dịu đi rất nhiều, bèn nói: “Tam gia, hóa ra là tôi trách nhầm ngài rồi.”

Trong lòng Phó Ngọc Thanh chua chát, nhưng vẫn giải thích tiếp: “Ông chủ Mạnh, hôm nay tôi đến đây, thực sự là không liên quan gì đến cô ấy cả. Cũng là tôi nhiều chuyện, ông chủ Mạnh đừng trách tôi nhé.” Anh đứng dậy cáo từ, “Ông chủ Mạnh, tôi không quấy rầy ngài nữa. Nếu ngài mời bạn tới thì hãy đến tiếp họ đi, hôm khác chúng ta gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.