Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 184



Phó Ngọc Thanh cũng đã từng hỏi cả chuyện của Mạnh Thanh.

Bên cạnh anh chẳng có ai để nói đến những chuyện này cả, Đỗ Hâm lại hiếm khi mới đến một lần, anh luôn không kiềm được mà hỏi nhiều hơn một chút.

Đỗ Hâm nghe nói anh mới đến Mạnh gia gần đây, bèn bảo: “Thiếu gia cậu không giống người khác, đương nhiên chuyện cũng sẽ khác rồi. Dạo này anh ta dễ cáu, đến cả tôi cũng không có dám nhiều lời với anh ta nữa.”

Phó Ngọc Thanh tự giễu: “Anh ta giận Lạc Hồng Hoa. Nhưng có vẻ trong mắt anh ta, ta với Lạc Hồng Hoa cũng cùng một giuộc cả, ta có đi cũng chỉ chọc anh ta giận thôi, khá khẩm hơn được chắc?”

Lúc bấy giờ Đỗ Hâm mới biết té ra anh cũng đã đụng phải lửa giận, bèn an ủi anh: “Thiếu gia, bây giờ thì cậu đừng qua. Anh ta thương Ngọc Anh như thế, tim gan ruột già bị người ta mang đi, nào có thể không đau lòng cơ chứ.”

Phó Ngọc Thanh cười khổ không đáp.

Sau khi về, Đỗ Hâm còn kể chuyện Ngọc Anh cho cả Tú Hoa. Hai vợ chồng son mới cưới bọn họ dính nhau như keo như sơn, ngày nào cũng không ngớt chuyện để nói, chuyện của Đỗ Hâm, không cái nào là Tú Hoa không biết.

Tú Hoa đi trong ngõ cũng thường xuyên thấy Mạnh Thanh, gật đầu với hắn cũng không dám, nhưng không ngờ con người sắt đá như hắn lại tình cảm đến vậy, ngạc nhiên vô cùng.

Bởi vì Phó Ngọc Thanh đi Tây Bắc nên Đỗ Hâm rất để ý, ngày nào ra ngoài cũng phải mua một tờ nhật báo Dân quốc về, xem xem có tin gì về thị sát tình hình thiên tai không. Nếu không thấy thì mang về để Tú Hoa đọc cho cậu, Tú Hoa còn cười cậu lại còn đọc cả báo cho quan nữa đấy.

Mỗi tội mẹ của Tú Hoa hơi càm ràm, Đỗ Hâm sợ bà bảo mình tiêu tiền vô tội vạ, ngày nào cũng phải nhét báo vào trong ngực áo rồi mới về.

Có một hôm đi trong ngõ đoạn nhét báo vào áo, đúng lúc lại đụng mặt Mạnh Thanh. Đỗ Hâm lộ vẻ lúng túng, báo trong tay nhét vào không được mà không nhét vào cũng không được, đành bật tiếng cười trừ, hỏi: “Ông chủ Mạnh, anh cũng ra ngoài hả?”

Dường như Mạnh Thanh có tâm sự, chỉ gật đầu một cái rồi toan đi luôn, song chẳng biết nhớ tới cái gì, chợt hỏi cậu: “Đúng rồi, tôi đi thăm tam gia đây, cậu đi cùng không?”

Đỗ Hâm hơi kinh ngạc: “Thiếu gia có ở Thượng Hải đâu. Ông chủ Mạnh, anh không biết à?”

Mạnh Thanh ngạc nhiên đứng khựng lại, nhìn cậu đăm đăm, hỏi: “Tam gia đi đâu thế?”

Đỗ Hâm không ngờ hắn chẳng biết gì cả, bèn kể qua chuyện Phó Ngọc Thanh đi Tây Bắc cho hắn.

Mạnh Thanh ngỡ ngàng, hỏi cậu liên tục: “Ngài ấy đi lúc nào?”

Đỗ Hâm đáp: “Ông chủ Mạnh, cậu ấy đi mấy hôm rồi, nếu tính ngày thì cũng sắp về rồi đấy!”

Mạnh Thanh cau mày hỏi: “Tam gia đi từ hôm nào?”

Đỗ Hâm đáp thành thật, nhưng thấy sắc mặt hắn khó coi thì không dám hỏi nhiều.

Mạnh Thanh hơi giận: “Bây giờ đâu đâu cũng đang đánh nhau, loạn lạc tan hoang, sao cậu lại không ngăn ngài ấy lại?”

Đỗ Hâm vội vàng thanh minh: “Đúng rồi, tôi cũng bảo thiếu gia như thế mà! Nhưng anh biết tính thiếu gia rồi đấy, cậu ấy, trông thì có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thật ra trong lòng đã quyết là không có thay đổi đâu!”

Mạnh Thanh phiền não vô cùng, hắn đứng đó một lúc lâu mới nói: “Tam gia còn nói gì với cậu nữa không? Ngài ấy không bảo cậu rốt cuộc là đi đâu hả?”

Đỗ Hâm giật mình, vội vàng tiếp: “Ông chủ Mạnh, thiếu gia đi máy bay. Nếu anh mà muốn đi, chờ anh ngồi tàu hỏa đến Tây An thì sợ thiếu gia về lâu rồi ấy.” Thấy Mạnh Thanh không đáp thì bảo tiếp: “Ông chủ Mạnh, anh đợi vài bữa nữa thôi, chờ cậu ấy về lại đến thăm cậu ấy là được.”

Mạnh Thanh cau mày, lòng vô cùng bất an, hỏi cậu: “Bên cạnh tam gia có ai đi cùng không?”

Đỗ Hâm làm sao biết được? Vốn cậu cũng lo sốt vó đấy chứ, bị Mạnh Thanh hỏi như thế thì cũng hơi hãi, bảo: “Chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ? Thiếu gia bảo không có gì phải gấp mà.”

Mạnh Thanh thấy cậu mù tịt thì không hỏi nữa, mà lại đi trấn an ngược lại cậu: “Tam gia người tốt ắt được trời phù hộ, không sao đâu.”

Đỗ Hâm trông hắn vội vàng đi mất, trong lòng rất không đành, như đang treo một tảng đá nặng trĩu.

Hết số ngày đã tính, Phó Ngọc Thanh lại vẫn chưa về. Đỗ Hâm chạy qua chạy lại biệt thự Phó mấy lần, chỉ biết là thiếu gia gửi rất nhiều thư từ Tây An về, bảo sẽ ở lại đó một thời gian xem một chút.

Đỗ Hâm đọc báo mới biết, té ra lần này trong đoàn người đi thị sát thiên tai ở Tây An có mấy người xung phong nhận việc, đi sâu hơn về phía Tây.

Trên báo chỉ lác đác mấy dòng như thế, Đỗ Hâm đọc mà sợ mất vía, nghĩ, sao thiếu gia to gan quá vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.