Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 192



Xe đi thẳng không dừng, Phó Ngọc Thanh nhìn bảng hiệu ven đường, lòng thấp thấp thỏm thỏm, nhưng lại càng không mở miệng được, bèn bảo: “Ông chủ Mạnh, tôi có một chuyện muốn bàn với ngài. Nhất thời không nói rõ được, hay là ngài đến chỗ tôi ngồi một lúc đi được không?”

Mạnh Thanh ngạc nhiên, lúng túng đáp: “Tam gia, tôi rời nhà lâu như vậy rồi, dù gì cũng phải về thăm một chút đã. Chỗ ngài, hôm nào khác tôi đến nhé, ngài cũng nghỉ ngơi đi, đừng nhọc người làm chi.”

Phó Ngọc Thanh biết không thể lần lữa việc này nữa, bèn bảo tài xế dừng lại ven đường một lát. Sau đó lấy ra vài tờ tiền đưa cho Đỗ Hâm, bảo: “Hai người đi Xương Ký mua một ít vải may cho tôi nhé.” Đỗ Hâm biết đây là muốn tách người ra để nói chuyện, nên không hỏi gì thêm, bèn làm mặt ra hiệu cho tài xế, nhận tiền rồi đi xuống.

Bọn họ xuống xe rồi, trong xe chỉ còn mỗi hai người Phó Ngọc Thanh và Mạnh Thanh.

Mạnh Thanh im lặng không nói một lời, tim Phó Ngọc Thanh lại đập dồn dập như muốn vọt thẳng ra ngoài.

Anh chợt hiểu ra rốt cuộc mình đang sợ gì.

Anh hy vọng Mạnh Thanh sẽ sớm biết chuyện này, nhưng lại không hy vọng người báo tin cho Mạnh Thanh lại là mình.

Phượng Bình phải chịu những thống khổ ấy, vô tội đến nhường nào, tuy anh tội nghiệp Phượng Bình, nhưng bởi vì chuyện ấy mà trong lòng lại sinh ra vài tia hy vọng. Song anh cũng không kìm được mà âm thầm căm giận chính mình, sao lại có thể sinh ra cái ý nghĩ như vậy cơ chứ?

Ngay khi anh đang khó khăn mở lời, Mạnh Thanh lại bỗng nói.

Giọng hắn rất nhẹ, nhưng lại rất kiên định: “Tam gia, ngài không cần cảm thấy có lỗi với tôi đâu. Tôi không phải loại người cầm lên không được bỏ xuống không xong, chuyến đi Tây này của tôi, trong lòng không hề có suy nghĩ không an phận nào hết, nếu tam gia cho rằng thật sự có gì đó thì tôi cũng chẳng yên tâm nổi.” Hắn khẽ cười, “Hồi đó tôi lấy Phượng Bình, chính là đã quyết định sẽ an cư bên cô ấy rồi. Cuộc đời cô ấy đáng thương, người nhà cũng không đối xử tốt với cô ấy, thật sự đã phải chịu quá nhiều đau khổ, nếu tôi cưới cô ấy sớm hơn một chút thì tốt rồi.” Hắn thoáng dừng lại, rồi tiếp tục: “Cô ấy khác Hồng Hoa, không chút mảy may vì bản thân, tính tình lại còn hơi ngốc nữa, quả thực tôi không thể bỏ mặc cô ấy được.”

Những lời này đều là nói về Phượng Bình, mặc dù giọng điệu hết sức bình thản, nhưng dường như lại ẩn chứa rất nhiều tình ý, từng từ từng chữ đều khiến cõi lòng anh càng thêm tan nát.

Phó Ngọc Thanh nặn ra một nụ cười gượng, mới đáp: “Tôi nghe nói ngài và Phượng Bình rất nồng thắm. Tôi nghĩ, ngài muốn đối xử tốt với một người, thật sự là tốt lắm. Phượng Bình lấy được ngài, quả thực là phúc ba đời…”

Mạnh Thanh trầm mặc giây lát, nhưng rồi lại chuyển câu chuyện qua anh, “Đúng rồi, vốn tôi định nhờ tam gia đặt tên cho thằng bé. Tội cái tam gia bận suốt, cũng lại thành trễ nải ra, đợi mấy hôm nữa hết bận, đặt tên cho nó nhé?”

Mạnh Thanh nhắc đến chuyện đặt tên với anh, vậy mà anh lại toan hận nàng.

Anh rũ mắt ổn định lại tâm tình, rồi mới cười, “Được, về tôi sẽ nghĩ, đặt cho thằng bé một cái tên thật hay.”

Rồi cố tình giả vờ thong thả, “Mai mốt đừng gọi tôi là tam gia nữa. Mạng của tôi là ngài cứu mà, tam gia nghe xa lạ quá. Sau này cứ gọi tôi là Ngọc Thanh đi.”

Mạnh Thanh hơi lưỡng lự, vẫn chưa đáp lại. Nhưng Phó Ngọc Thanh thì đã hạ quyết tâm rồi, bèn ngước mắt lên nhìn hắn, khẽ mở lời: “A Sinh, có một chuyện tôi cần nói với em, em từ từ nghe, đừng vội…”

Anh cố gắng kể sơ qua sự tình những ngày qua. Bảo Từ Thế Vĩ thừa lúc hắn không ở đó, đã cùng người ngoài bắt cóc đứa bé, cuối cùng vẫn bình an trở về. Còn bảo Phượng Bình vì chuyện này mà bệnh không dậy nổi, mặc dù đã mời mấy vị bác sĩ về xem, nhưng vẫn có những lúc lẫn, mặt Mạnh Thanh đã trắng bệch như tờ giấy, hai tay hắn siết chặt, đặt trên đầu gối nhưng lại run rẩy không ngừng. Hắn hỏi: “Cả hai đứa đều không sao?”

Lòng Phó Ngọc Thanh não nề, không hề nghĩ ngợi đã đưa tay ra đè tay hắn xuống, ôn tồn nói: “Đều không sao, em yên tâm đi.” Mạnh Thanh lại hoàn toàn không nhận ra, hỏi: “Phượng Bình cũng không sao chứ?” Phó Ngọc Thanh thoáng do dự, không đáp.

Mạnh Thanh chợt gạt tay anh ra, thả lỏng nắm tay, sốt sắng buông một câu: “Tam gia, tôi đi trước đây.” Vừa dứt lời không đợi anh phản ứng lại đã đẩy cửa xe ra, tự mình xuống xe.

Sức của hắn vốn lớn, chỉ vừa thả tay ra, cửa xe đã khép lại một cái đánh rầm, cả thân xe chấn động, Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, đầu cũng đã bị cơn dư chấn làm rỗng tuếch. Đỗ Hâm và tài xế đứng ở phía xa chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra, bèn cuống cuồng chạy tới, lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới hoàn hồn, vội vàng nói không sao rồi toan xuống xe đuổi theo ngay.

Đỗ Hâm vội vàng ngăn anh lại: “Thiếu gia, cậu đã nói cho anh ta rồi, tôi thấy trông mặt anh ta không có ổn đâu!”

Phó Ngọc Thanh như ngồi trên đống lửa, vã mồ hôi đẩy cậu ra: “Nói rồi! Cậu buông ta ra đi, ta phải đi theo em ấy, tuyệt đối không thể để chuyện gì xảy ra được.”

Đỗ Hâm cũng sốt vó lên, giậm chân bành bạch, “Thiếu gia! Chúng ta lái xe đi theo anh ta đi! Cậu định đến đó thật đấy à? Coi cái tính khí đó của anh ta, vào lúc này, cậu chớ có chọc vào anh ta!”

Phó Ngọc Thanh vẫn khăng khăng đòi xuống xe, Đỗ Hâm chẳng còn cách nào hơn, đành phải để anh đi, trơ mắt nhìn anh hộc tốc đuổi theo Mạnh Thanh.

Mắt Mạnh Thanh đỏ quạch, cơn giận sôi sùng sục trong người, đi cực nhanh, đây đương là lúc giữa trưa người đông, nếu có ai trên đường đụng phải hắn, trông sắc mặt của hắn thì cũng chẳng dám mở miệng nữa.

Phó Ngọc Thanh thở hồng hộc chạy một đoạn dài, trầy trật mãi mới bắt kịp hắn, đang định mở miệng gọi hắn thì dạ dày bỗng dưng lại phát tác, gập hẳn người xuống như cây cung, đau đớn ôm bụng, mãi không gượng dậy nổi.

Tiếng còi xe réo lên từ chiếc xe hơi ở đằng sau, xua tản hết người lẫn xe cộ trên đường đi, Đỗ Hâm thò đầu ra từ cửa sổ vẫy anh, ra hiệu cho anh ngồi lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.