Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 193



Phó Ngọc Thanh đau quặn thắt, mặt biến sắc, Đỗ Hâm thấy tình hình không đúng, bèn vội vàng bảo tài xế dừng xe, mình cuống cuồng đi xuống đỡ anh dậy.

Đỗ Hâm lo sốt xình xịch: “Thiếu gia, hay cậu về nằm nghỉ đi. Bây giờ ông chủ Mạnh đang cáu, cậu có nói gì cũng vô ích thôi, huống chi bây giờ cậu đi, chỉ sợ cũng chẳng giúp được gì đâu.”

Phó Ngọc Thanh đau nhíu cả mày, yếu ớt khoát tay một cái: “Chuyện này là vì ta mới xảy ra, làm sao ta có thể bỏ kệ em ấy không ngó ngàng gì được?”

Đỗ Hâm cuống quýt: “Nhưng cậu đã đau đến độ này rồi, không mời bác sĩ đến khám thì sao được?”

Phó Ngọc Thanh hít một hơi, siết chặt tay cậu: “Đây là bệnh mắc phải ở Túc Châu, chịu một chút là được rồi, mời bác sĩ cũng chẳng giúp được gì đâu.”

Đỗ Hâm biết không khuyên được anh, đành phải bảo tài xế mau mau lái xe đến Mạnh gia, nhưng trong lòng lại có chút hối hận mà nghĩ, biết vậy đã sớm đáp ứng thiếu gia hơn rồi. Mặc dù Mạnh Thanh nổi giận đáng sợ thật, nhưng vẫn còn đỡ hơn là nhìn thiếu gia đau đến mức này.

Đường thành phố người đông, lái cũng phải chậm, Mạnh Thanh người cao chân dài, đi lại còn nhanh, chớp mắt cái đã chẳng thấy tăm hơi đâu. Tài xế lái xe đến nhà Mạnh, Hàn Cửu đang ép chân ở trong sân, thấy anh vào thì vội đứng thẳng dậy gọi: “Tam gia!”

Vừa rồi Phó Ngọc Thanh đau dạ dày suốt cả đường, khó khăn lắm mới chịu đựng được qua, vẫn còn hơi yếu, lúc đi đứng cũng không được vững, đến cả Hàn Cửu còn nhìn ra, không khỏi hỏi anh: “Tam gia, ngài sao vậy? Sao trông nhợt hết cả mặt thế này?”

Phó Ngọc Thanh cười cười: “Bệnh vặt thôi, không sao đâu,” rồi hỏi hắn: “Ông chủ Mạnh về rồi à?”

Hàn Cửu đang lưỡng lự không biết có nên mời bọn họ vào hay không, nghe anh nói thế thì đành thở dài: “Về rồi, còn hỏi tôi bà vú đâu. Vừa mới nói xong lại bị anh ấy nhìn thấy vết thương trên người Đình Ngọc, kết quả ảnh nổi giận rồi.” Vừa nói vừa trề môi để bọn họ nhìn bên cạnh, cái cọc gỗ bình thường dùng để đánh quyền đã gãy nát.

Phó Ngọc Thanh thót tim, không kìm được hỏi: “Sao lại thế chứ? Sáng nay tôi còn đặc biệt dặn vú em rồi cơ mà, đã bảo bà cứ giấu một chút, đợi mấy bữa vết thương mờ đi rồi cơ mà, sao trí nhớ của bà tồi quá vậy.”

Hàn Cửu nhìn anh: “Tam gia, ông chủ Mạnh thương Đình Ngọc cỡ nào chứ? Anh ấy lại không có ngốc, đứa bé trở về, người làm cha còn không biết đường cởi áo nhìn xem có bị tổn hại gì không hay sao?”

Phó Ngọc Thanh đành im lặng.

Bởi vì hôm nay Mạnh Thanh về, từ sáng sớm Phó Ngọc Thanh đã cố tình đưa cả con lẫn bà vú về Mạnh gia. Kết quả chuyện này kinh động đến Phó Cảnh Viên, dẫn đến một trận mắng té tát.

Phó Ngọc Thanh bất đắc dĩ giải thích, “Mạnh gia vừa mới xảy ra chuyện, con cũng không thể cứ giữ Đình Ngọc ở nhà thế được, vẫn phải chờ mấy bữa nữa rồi nói thôi.”

Phó Cảnh Viên lại bảo: “Mày không chịu đăng báo ly hôn với Lục Thiếu Du cũng được, tao cũng muốn hỏi mày đây, bao giờ tái giá?”

Phó Ngọc Thanh nào có tâm tình cho cái chuyện này chứ? Nhưng không dám qua loa, bèn đáp cẩn thận: “Trước mắt công ty nhiều việc, đợi mấy bữa nữa rồi bàn cũng chưa muộn, chuyện này dù gì cũng không thể hấp tấp được mà.”

Phó Cảnh Viên mắng anh: “Mày còn giấu tao à? Tưởng tao không biết gì hay sao? Bệnh dạ dày của mày mắc lúc ở Túc Châu đúng không? Cái chuyện yêu nước thương dân này mày làm cái gì chứ! Ở Thượng Hải yên lành thì không ở, cứ nhất quyết phải đến cái chỗ gọi trời trời không đáp gọi đất đất không linh đó, cơm cũng không ăn được, phụ cả cái mạng lớn của mày,” nói đến đây, mắt Phó Cảnh Viên đỏ hoe, bỗng nổi giận cầm gậy lên định đánh anh: “Nhỡ chẳng may mày gặp chuyện chẳng lành, lẽ nào muốn tao người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh hay sao?”

Phó Ngọc Thanh đành quỳ xuống nhận sai với ông, nói mãi một hồi lâu chuyện này mới cho qua.

Hôm nay đứng trong viện của Mạnh Thanh, anh nghĩ đến chuyện của Đình Ngọc, trong lòng lại phát sầu, chẳng biết nên xử trí thế nào.

Đỗ Hâm thấy tâm tình anh không tốt, chợt nhỏ giọng hỏi Hàn Cửu: “Anh Hàn, ông chủ Mạnh gặp Phượng Bình cô nương chưa?”

Hàn Cửu cũng nhỏ giọng đáp: “Gặp rồi, đang nói chuyện bên trong đấy.”

Đỗ Hâm thầm thắc mắc, Phượng Bình điên điên lẫn lẫn như thế, hai người còn nói được chuyện gì vậy trời?

Cả ba đều mang tâm sự riêng, đang lúc không ai nói gì thì Mạnh Thanh bỗng đi ra. Hắn mở miệng toan gọi Hàn Cửu, không ngờ cả Phó Ngọc Thanh và Đỗ Hâm đều đang ở trong viện, giật mình ngỡ ngàng, như thể nhất thời hồ đồ, mãi mới hoàn hồn lại, bèn đi tới hỏi: “Tam gia, tôi nghe nói lần này may mà có ngài, tôi phải cảm tạ ngài, tôi…”

Phó Ngọc Thanh vội vàng ngăn hắn lại: “Cần gì phải khách khí thế? Phượng Bình cô nương sao rồi?” Anh thấy mắt Mạnh Thanh hoe đỏ, muốn hỏi nhiều hơn, nhưng liếc thấy Hàn Cửu và Đỗ Hâm, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Mạnh Thanh chỉ nói: “Cô ấy có chút lẫn, may mà còn nhận được người khác, tôi muốn từ từ chăm sóc, có lẽ sẽ tốt lên được.” Lại nhớ tới một chuyện, bảo Phó Ngọc Thanh: “Tam gia, cứ để Hàn Cửu tiếp tục đi theo ngài đi.”

Đương nói chuyện thì Phượng Bình đi ra, chắc là nghe thấy tiếng bọn họ, bèn vui vẻ vẫy tay: “Tam gia tới rồi, A Sinh, anh mời tam gia vào ngồi đi?”

Mạnh Thanh vội vàng đưa tay đỡ nàng: “Tam gia sắp đi ngay bây giờ. Người anh ấy không khỏe, đến thăm chút rồi phải về nghỉ ngơi ngay, em đừng giữ anh ấy lại.”

Phó Ngọc Thanh đứng trong sân, nhất thời tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, vẻ mặt có chút khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.