Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 196



Phó Ngọc Đình lại thật sự hạ quyết tâm theo anh học. Hơn nửa tháng sau, con cua nhỏ đã bắt đầu vẽ ra dáng, Diệp Thúy Văn rất thích, còn có lòng đưa cho cả Phó Cảnh Viên xem.

Phó Cảnh Viên vừa nhìn đã muốn mời ngay một thầy dạy tử tế cho cậu. Phó Ngọc Đình nghe thế thì dẩu môi lên, nhất quyết không chịu, bảo chỉ muốn anh ba dạy, không muốn lão già thúi, Phó Cảnh Viên vừa buồn cười vừa tức, nhưng ông rất cưng chiều Phó Ngọc Đình, chưa bao giờ nỡ mắng, bèn cố tình trợn mắt lên, phạt cậu chép văn.

Phó Ngọc Thanh lại cảm thấy ý kiến này không tệ, Phó Ngọc Đình ở nhà quả thực rất cô quạnh, anh mà bận thì lại càng không để mắt tới được. Nếu có người bầu bạn với đứa em này, lại còn có thể dạy cậu vài thứ, đó chẳng phải một công đôi việc sao? Bởi vậy bèn hỏi người khác xem ở đâu có gia sư tốt, tổng lại cũng được vài người, nhưng vẫn không hài lòng lắm. Có người quá cẩn thận, có người có chút học vấn nhưng lại quá sôi nổi, còn có người quá tân thời, có những thói quen xấu, Diệp Thúy Văn rất không hài lòng, lựa đi lựa lại vẫn chẳng được ai vừa ý.

Triệu Vĩnh Kinh biết chuyện, bèn bảo cậu có một bạn học nữ tên là Dương Thu Tâm, cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp đều rất giỏi, sách đọc cũng nhiều, hỏi anh thấy sao. Phó Ngọc Thanh mời qua nhà một lần, cảm thấy cô bắt mắt quá, thành ra lại hơi lưỡng lự, nhưng Phó Ngọc Đình lại rất thích cô, lại bởi vì cô quả thật rất có tài hoa và kiến thức, tính tình lại tự nhiên phóng khoáng, Diệp Thúy Văn ưng cô ngay, mời luôn cô về làm gia sư cho Ngọc Đình.

Có Dương Thu Tâm rồi nên Phó Ngọc Thanh càng có nhiều thời gian rảnh hơn, nhưng chuyện vẽ tranh vẫn chẳng ra ngô khoai gì.

Cầm bút lên là khó nhất, vẽ mãi cũng không xong, còn chưa vẽ được một nửa đã cảm thấy chỗ này không hài lòng, chỗ kia không vừa ý, không kìm được lại vò, lại xé, sau đó nản chí, thành thử vẽ càng chậm.

Nếu anh mà vẽ thì phải lúc ở một mình mới chịu động bút, lại còn ngại, sợ bị người khác nhìn thấy, nên cố tình chốt cửa lại. Người làm đều biết buổi chiều anh không muốn bị quấy rầy, ở trong thư phòng trái lại rất thanh tĩnh.

Bệnh dạ dày của anh dần dần khá hơn, việc của công ty cũng nhiều, một khi đã phụ trách nhiều hơn thì cũng càng lúc càng bận rộn hơn, dù vậy, anh vẫn ở lại đường Phúc Hi chứ không dọn về.

Phó Cảnh Viên hỏi anh chuyện của Đình Ngọc hai lần, Phó Ngọc Thanh chỉ thoái thác qua loa, Phó Cảnh Viên cũng nhìn ra, mới hỏi anh: “Nếu anh không muốn mang nó về thì lúc đó cần gì phải làm ầm lên như thế chứ?”

Phó Ngọc Thanh rất khó xử, chỉ đáp: “Lúc đó con hồ đồ không hiểu chuyện.”

Phó Cảnh Viên nhìn anh một lúc, rồi bất chợt thở dài: “Đã biết mình làm chuyện hồ đồ rồi, chẳng lẽ vẫn còn muốn giả vờ hồ đồ suốt đời hay sao?”

Mặt Phó Ngọc Thanh trắng nhợt: “Chuyện Mạnh gia đã rùm beng như thế rồi, bây giờ con làm sao mà nói với anh ta được nữa? Chẳng nhẽ đòi anh ta mang Đình Ngọc đến à? Vậy thì danh tiếng của anh ta thì sao? Người ngoài nghĩ thế nào, nghĩ thế nào đây?”

Phó Cảnh Viên hừ một tiếng, “Anh đến cả danh tiếng của mình còn không biết quý trọng, lại còn lo cho danh tiếng của người khác nữa à?” Nhưng cũng không nhắc lại chuyện này nữa, chỉ dặn anh chớ có quên đứa nhỏ Đình Ngọc này.

Rồi nói đến bệnh của anh thì mắng: “Bây giờ cuối cùng anh cũng biết sống chừng mực rồi, nhưng vẫn khiến người khác không yên tâm.”

Phó Ngọc Thanh chỉ cúi đầu vâng, không dám đáp lời.

Cứ thế bất tri bất giác đã đến mùa thu.

Người Phượng Bình vốn đã không khỏe, thời gian ở cữ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy đã chầm chậm tĩnh dưỡng, song bệnh trong người vẫn ngày một nặng. Phó Ngọc Thanh cũng là nghe Hàn Cửu thỉnh thoảng nhắc tới, nào là mời bác sĩ, nào là mang rất nhiều thuốc quý về. Chỉ là người bệnh suy cho cùng là Phượng Bình, ai khác cũng không thể lại tới nữa, nhưng vẫn không kìm được viết một lá thư nhờ Tú Sơn mang đến cho hắn.

Dẫu lòng anh mang ngàn vạn ngôn từ, lúc đặt bút xuống cũng chỉ hết sức tiết chế, viết rất khách sáo.

Tú Sơn về tay không, nói: “Tam thiếu gia, ông chủ Mạnh nói cảm ơn cậu, chờ hết bận đợt này, ngài ấy lại đến thăm cậu, bảo cậu tĩnh dưỡng, đừng lao lực quá.”

Sau đó đưa thư mấy lần nữa đều chỉ như thế, Phó Ngọc Thanh nghe xong cũng chẳng nói gì.

Phượng Bình điên điên ngốc ngốc như vậy, trong nhà còn có hai đứa bé, một đứa đang gào khóc đòi ăn, một đứa chỉ vừa mới biết chuyện, trước đây có Phượng Bình san sẻ với hắn, bây giờ chỉ còn một mình hắn thôi, làm sao còn chú ý đến người khác được nữa?

Dẫu biết vậy, dẫu hiểu vậy, trong lòng vẫn rất không chịu nổi sự xa cách như thế. Tú Sơn có về nói cho anh, anh cũng phải hỏi đi hỏi lại, Tú Sơn bảo, đây là chính miệng ông chủ Mạnh nói, nhưng anh lại vẫn không tin, nghi ngờ là Tú Sơn gạt mình.

Anh xua xua tay cho Tú Sơn lui, còn mình ngồi im cạnh bàn đọc, nhìn trên bàn trống trơn không một phong thư, từ từ thần người ra.

Trong lòng anh chất chứa quá nhiều, nhưng tất cả đều không thể nói ra miệng, chuyện ngu ngốc như thế, còn nói cho ai nghe được bây giờ?

Anh khó chịu quá, bèn đứng dậy chậm rãi thả bước trong thư phòng mấy vòng.

Chuyện dĩ vãng đều tựa bóng trăng trong nước, khi anh khuấy mặt nước, bóng hình yên tĩnh sẽ vỡ tan, biến mất như chưa từng tồn tại. Nhưng đến khi tất thảy từ từ lắng lại, anh mới lại giật mình nhận ra, hóa ra nó vẫn ở đó, chưa bao giờ tan đi, sự yên tĩnh lại càng sâu sắc, khiến lòng người sầu bi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.