Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 214



Mặt anh tái nhợt, cả người run lẩy bẩy, lúc ngã phịch xuống trông dọa người vô cùng. Mạnh Thanh tức thì hoảng hốt, lớn tiếng gọi Vương Xuân, gọi hai tiếng rồi mà chẳng thấy ai tới nên lại càng cuống, muốn nhấn chuông mà nhất thời không tìm thấy đâu. Bên này là đường Phúc Hi, hắn chỉ mới đến lần đầu tiên thôi, làm sao mà biết được?

Mạnh Thanh đỡ Phó Ngọc Thanh ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Tam gia, chuông đâu rồi?”

Phó Ngọc Thanh tức giận vô cùng, muốn đẩy hắn ra, có điều sức của hắn lớn quá, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích, bèn mò tay tới chiếc chuông điện trên bàn ấn xuống, nhưng lại chẳng ra tiếng. Mạnh Thanh đã quýnh quáng đến mức đỏ hoe cả mắt, tìm được chiếc chuông điện rồi bèn đập tay xuống đánh bét một cái nặng nề, chẳng rõ dùng bao nhiêu sức mà khớp xương trắng bệch.

Chẳng bao lâu sau, Vương Xuân đã tới, vốn cứ tưởng là gọi trà bánh, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Hắn vừa trông thấy dáng vẻ này của Phó Ngọc Thanh là sợ hết hồn, bèn vội vàng kêu: “Tam gia! Cậu làm sao thế? Đau dạ dày à? Để tôi gọi bác sĩ tới nhé.”

Mạnh Thanh đã bao giờ thấy bộ dạng này của Phó Ngọc Thanh đâu, thấy Vương Xuân bảo đi mời bác sĩ thì sao còn nghĩ ra được gì nữa, chỉ sốt ruột giục: “Đi đi mau lên!” Vương Xuân cuống cuồng bảo: “Ông chủ Mạnh, anh nhấn chuông gọi người đưa tam gia đi nằm đi, tôi sẽ đi gọi điện!”

Bệnh đau dạ dày của Phó Ngọc Thanh phát tác, tâm tình lại còn đương xấu, lúc Mạnh Thanh đưa anh lên lầu, anh nổi nóng: “Nếu em không cho phép tôi đi Đông Đài thì tôi cũng xin em đừng quay lại đây nữa!”

Mạnh Thanh siết chặt tay anh không chịu buông, thế nhưng nghe thấy lời của anh, lại mím môi chẳng nói cũng không hề đáp lại một lời, song không phản bác.

Phó Ngọc Thanh muốn giãy ra, nhưng lại bị Mạnh Thanh nắm chặt, không thể nào rút nổi. Lúc bấy giờ người làm đã đi lên, anh cũng đã mất sức rồi, đành mặc kệ để yên cho hắn nắm.

Chờ Vương Xuân gọi điện thoại xong, mời được bác sĩ đến khám rồi thì Mạnh Thanh đã đưa được Phó Ngọc Thanh lên lầu, cho anh nằm xuống. Lần này dạ dày của Phó Ngọc Thanh quả thực đau khủng khiếp, cả người thấm sũng mồ hôi lạnh, người hầu bèn đóng kín hết các cửa sổ lại, kế đó rót nước ấm cho anh, bọc thật kín lại cho anh ôm, Mạnh Thanh bèn cẩn thận đặt vào chăn cho anh.

Bữa này nhốn nháo xôn xao đến độ đánh thức cả Diệp Thúy Văn đương ngủ trưa ở trên lầu. Mợ thấy người làm bảo Phó Ngọc Thanh bị phát bệnh thì cũng rất kinh hãi, định xuống xem Phó Ngọc Thanh, ai dè người khách nam kia mãi chả thấy đi. Mợ không kìm được mà than với người làm, bảo là sao vị khách này lại chẳng biết ý thế chứ, vẫn còn không biết đường mà cáo từ.

Thời gian chờ bác sĩ tới dài dằng dặc, Mạnh Thanh thấy anh đau dữ dội như thế, đâm ra cũng không dằn được cơn hoảng loạn, bèn cầm tay anh ra, thử ấn lần lượt các huyệt trên bàn tay cho anh rồi hỏi anh có dễ chịu hơn chút nào không.

Phó Ngọc Thanh thấy hắn hoang mang thật lòng như thế, nhớ tới sự lạnh nhạt khi trước, hận hắn sao lúc ấy lại nói những lời tuyệt tình đến vậy, lòng lại càng đau khổ, chỉ là có người làm nên không tiện nói gì đó, bèn bảo: “Bác sĩ sắp tới rồi, hay là em về đi.”

Mạnh Thanh lại nhất quyết không chịu đi, khăng khăng đòi chờ bác sĩ đến khám mới thôi.

Bác sĩ người Đức tới nơi, hỏi tình hình của anh rồi kê thuốc cho anh, chân trước vừa mới bước, chân sau đã bắt gặp một vị bác sĩ Trung Y lớn tuổi. Té ra cả hai bác sĩ đều là do Vương Xuân mời tới, sau khi bọn họ rời đi, Phó Ngọc Thanh mới nở một nụ cười yếu ớt, đùa rằng đây là bảo hiểm đôi của Vương Xuân đấy.

Vương Xuân lại rất sốt ruột, hắn nói: “Tam thiếu gia, đây không phải chuyện nhỏ đâu! Người cậu đang yên đang lành, nếu chẳng phải vì ngã bệnh ở Tây Bắc thì việc gì phải khổ thế này? Mới mấy hôm trước vừa mới dưỡng tốt hơn một chút rồi, đáng ra đừng phát tác lại chứ!”

Mạnh Thanh nghe vậy thì hết sức kinh ngạc, mới gặng hỏi liên tục: “Sau khi đi Tây Bắc dạ dày tam gia không tốt sao? Vì sao không ai nói với tôi?”

Vương Xuân cười: “Tam thiếu gia không chịu để người khác phải lo lắng mà.”

Phó Ngọc Thanh không đáp.

Lúc này trong phòng khách cũng đã nấu xong canh. Biết dạ dày anh không tốt nên đã đặc biệt nấu thanh đạm, bưng cả một đĩa bánh bông lan nóng hổi lên, Vương Xuân bảo Phó Ngọc Thanh nhất định phải uống một chút, ăn một chút.

Phó Ngọc Thanh nghe lời, song anh bảo tự mình ăn được rồi cho bọn họ lui.

Thật ra lúc này thì dạ dày anh hết đau rồi, chỉ muốn bảo mọi người ra ngoài để được yên tĩnh một chút thôi. Mới nãy anh phát tác một trận như thế, đâm ra toàn thân đã kiệt sức, chỉ muốn nằm một chút mà thôi, còn lấy đâu ra tâm trạng để mà ăn đây?

Mạnh Thanh nhìn người hầu đi ra ngoài cửa, bèn tự mình cầm thìa canh lên, vừa nhẹ nhàng khuấy canh vừa nói: “Tam gia, bao giờ nguội bớt tôi lại cho anh uống.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ vừa nãy ỏm tỏi một trận như thế mà hắn lại vẫn chẳng mảy xúc động, chẳng có lời nào quan trọng, lồng ngực anh ách vì giận, vừa thấy đau lòng, lại vừa thấy uất ức.

Có lẽ khi người ta bị bệnh, họ sẽ trở nên đặc biệt yếu đuối và ngang ngạnh.

Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy anh chẳng hề quen người trước mắt đây. Thảo nào rõ ràng Lạc Hồng Hoa thích hắn thế mà vẫn nhất quyết đòi ly hôn với hắn. Một người như vậy, nhẫn tâm đến vậy, song lại có thể không hiểu tình lý, lòng dạ sắt đá đến vậy.

Bởi vì không còn ai khác, Phó Ngọc Thanh cũng chẳng cần níu giữ bất kỳ tình cảm nào cho hắn nữa, bèn mượn lửa giận, thấp giọng nói: “Mạnh A Sinh! Khi đó em nói gì với tôi, lẽ nào chính em đã quên hết rồi ư? Em bảo tôi có nhiều bạn bè, bớt đi một người như em cũng chẳng hề hấn chi, còn bảo chúng ta không nợ nhau, tôi về Thượng Hải đi, không cần phải đến Đông Đài nữa. Những lời ấy, tôi đều ghi tạc đấy. Những gì cần nói tôi đã nói hết ở Đông Đài rồi. Nếu em không hiểu ý tôi thì sau này không cần phải tới nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.