Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 232



Hồi năm ngoái, bởi vì chuyện Tây Bắc cũng qua rồi nên nhắc lại làm gì nữa đâu? Bởi vậy anh chỉ thuật lại qua quýt với người nhà, Phó Ngọc Hoa còn cầm hẳn báo ra hỏi anh mà anh cũng chỉ bảo là thổi phồng lên ấy thôi, mình không có khổ sở như vậy đâu.

Giờ vì Mạnh Thanh nên mới bèn kể chuyện ở Tây Bắc ra.

Con đường từ Tây An đi lên phía Tây khổ khỏi nói.

Anh và bạn đồng hành bị tách khỏi nhau bởi trận tạo phản bất ngờ ở Túc Châu, xong còn bị binh phỉ bỏ tù cướp của, giam hơn nửa tháng. Ngày nào cũng ăn cơm thừa canh cặn, lót dạ còn chẳng đặng. Đồ đạc mang theo người bị vét sạch, lại còn bắt anh viết thư gửi người nhà đòi tiền chuộc. Anh không dám liên lạc với bên Thượng Hải, sợ làm người nhà lo lắng, cho nên chỉ viết thư cho vị quan chức đã tiếp đón bọn họ ở Tây An, nói dối rằng đó là anh cả anh.

Từ Túc Châu đến Tây An đường xá xa xôi, đến tận lúc tên trùm phỉ ở Túc Châu bị giết rồi mà tiền chuộc hẵng còn chưa tới. May mà mạng anh không sao, có điều trải qua một trận tai bay vạ gió như thế, cơ thể có chút sa sút.

Phó Cảnh Viên nghe anh nói xong thì sững sờ, á khẩu một hồi lâu, Diệp Thúy Văn cũng không ngờ anh lại gặp chuyện như vậy ở Tây Bắc, rưng rưng ngấn lệ nhìn anh, hẳn cũng ngỡ ngàng phải biết.

Phó Cảnh Viên trầm mặc một hồi, mới bảo: “Nếu vậy, cậu ta đúng là một người nghĩa khí.”

Phó Ngọc Thanh nói khô cả miệng, lúc bấy giờ rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm, song lại cảm thấy mình thực sự bất hiếu quá, kể mấy cái chuyện từ đời nào này rồi làm gì, để cha không dưng phải lo lắng.

Phó Cảnh Viên thở dài, nhìn anh thật lâu mới cất tiếng: “Mày đấy, đã ưa ba cái phong hoa tuyết nguyệt thì tội gì phải đi làm mấy chuyện yêu nước thương dân này làm gì? Cứu tai quyên tiền, chẳng ai cản mày. Mày kiếm được tiền, mày sẵn sàng quyên, âu cũng là tấm lòng của mày, đó là chuyện tốt. Nhưng mày nhìn Thượng Hải đi, ba ngày hết hai có quân đội qua lại, thỉnh thoảng lại rùm beng vụ này vụ kia, thế này cũng xem như là ổn lắm rồi. Quân phỉ trong nước làm loạn, Tây Bắc càng kinh khủng, sao mày phải khổ sở chạy đến cái vũng nước đục đó làm gì? Nhà họ Phó chúng ta, chỉ mong có miếng cơm manh áo yên ổn, không cầu danh tiếng, không cầu địa vị, chỉ hy vọng sau này mày an phận, chớ có động vào mấy chuyện lôi thôi, mày hiểu chưa?”

Phó Ngọc Thanh không ngờ lần này ông lại hiền dịu lạ thường như thế, nhất thời trong lòng cũng có chút không vui, khẽ đáp: “Con hiểu rồi ạ.”

Phó Cảnh Viên chẳng tin câu đó của anh, lại thở dài: “Anh mày tao còn nói được mấy câu, chứ mày á, suốt ngày cười cười, nhưng thật ra tính tình thì ngang bướng không ai bằng, tao dạy mày mà mày cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai, chẳng nghe lọt câu nào vào lòng đâu đúng không. Tao xa mày lâu, mẹ mày lại mất sớm, cái nết của mày nói thật chẳng biết giống ai nữa, không thể chấp nhận được!”

Những lời ấy bỗng gợi nên một nỗi chua xót trong lòng Phó Ngọc Thanh, anh rũ mắt lặng thinh.

Phó Cảnh Viên nói tiếp, “Mày hồi trước quả thực quá đổ đốn. Giả tao tìm được mối hôn tử tế nào cho mày sớm chút thì đã có thể rèn giũa cái tính của mày rồi. Cái này là tao sai, thực sự không nên dung túng mày, cứ nghĩ rồi một ngày mày sẽ biết an phận thủ thường. Mẹ mày ở dưới suối vàng nếu mà biết được, e là cũng trách tao lắm. Hôn nhân của mày với Thiếu Du, ta biết mày cũng thấy bất công. Học vấn lẫn gia thế của con bé đều tốt, chỉ là còn trẻ quá, làm gì không làm lại đi làm cộng sản. Bây giờ vợ chồng mỗi người một nẻo, trông có ra cái thể thống gì không? Mày đừng có bảo tao con bé đang ở Thanh Đảo, mày nói láo thế tao cũng tin chắc? Ngày mai mày hãy đăng báo ly hôn với con bé đi. Tao cho mày một năm, nhanh chóng lấy vợ sinh con, nếu mày không chịu lấy, tao sẽ tự quyết cho mày!”

Phó Ngọc Thanh sửng sốt, ngẩng phắt lên nhìn ông, trông thấy đôi mắt ông mịt mùng, chòm râu khẽ rung, biết là ông đã nổi giận rồi. Cha lại còn nhắc đến chuyện này những mấy lần, chẳng phải suy nghĩ nhất thời gì đâu, chỉ e là đã hạ quyết tâm rồi, lại còn ghét cái bản tính trác táng bừa bãi của anh nữa nên mới ép anh như thế.

Chuyện lấy vợ kết hôn chẳng phải chuyện anh có thể quấy quá cho xong. Người nhà Lục đã không còn ở đây, nhưng anh lại vẫn đang giữ giấy hôn ước với Lục Thiếu Du, nhất là ở cái chốn Thượng Hải phồn hoa tráng lệ này, có ai có chút địa vị tiền bạc mà lại không nuôi ba bốn người tình không? Tự dưng anh lại giữ mình như thế, quả đúng là lạ đời.

Phó Ngọc Thanh bó tay rồi, đành nhắm mắt đáp ứng ông.

Ngày hôm nay của anh vốn rất vui vẻ. Đến cả người ở công ty thủy vận lúc thấy anh cũng hỏi có chuyện gì vui thế, vậy mà sau trận giáo huấn này, tâm tình anh chỉ còn một bầu xám xịt, chán nản vô cùng.

Cứ nghĩ hôm nay đến đây là hết, ngờ đâu Diệp Thúy Văn vẫn còn một chuyện muốn nói với anh.

Mới đầu Phó Ngọc Thanh tưởng chắc là mợ đang kẹt ví nên muốn mượn tiền anh đánh bài thôi, dè đâu sau khi Diệp Thúy Văn nói, sự lại hoàn toàn chẳng phải như thế.

Câu hỏi đầu tiên của Diệp Thúy sao mà chết người thế chứ, mợ hỏi: “Ngọc Thanh, cậu đừng lừa mợ, cậu với ông chủ Mạnh kia rốt cuộc có giao tình thế nào?”

Sắc mặt mợ hết sức nghiêm túc, chẳng phải bộ dạng lúc nói chuyện bình thường, Phó Ngọc Thanh không khỏi e dè, cười: “Đến mạng con còn do anh ta cứu, mợ bảo giao tình là sao?”

Diệp Thúy Văn nhướng bên mày liễu: “Nếu muốn mợ nói ấy, Ngọc Thanh, cậu có rất nhiều bạn, nhưng mợ thấy ông chủ Mạnh này thật sự không giống bọn họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.