Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 253



Mạnh Thanh thoáng sững người, không nói gì mà chỉ ừ một tiếng mơ hồ, rồi không kìm được ghé tới hôn anh, nhưng lại bị anh đẩy ra.

Mạnh Thanh lùi hai bước, hơi bối rối nhìn anh.

Phó Ngọc Thanh đứng dậy, đưa tay kéo áo hắn, họng Mạnh Thanh giật giật, đôi mắt mù mờ nhìn anh, hình như muốn tự mình làm mà lại lưỡng lự.

Chẳng mấy chốc, hắn đã không còn một mảnh vải che thân, lõa lồ đứng trước mặt Phó Ngọc Thanh, thứ dưới háng cũng hơi ngóc dậy.

Phó Ngọc Thanh lặng lẽ nhìn hắn. Có vẻ trên người hắn không có thương tích gì, xem chừng hoàn toàn lành lặn. Anh thầm thở phào, rất muốn nói gì đó, nhưng chẳng hiểu sao lại không thốt ra được câu nào.

So với lần trước, người này hình như đã gầy đi một chút, vậy nhưng cơ thể ấy vẫn đong đầy sự cám dỗ với anh, khiến anh không tài nào dứt mắt.

Anh bắt đầu nóng ruột một cách khó hiểu, qua quýt cởi áo mình ra vứt chỏng chơ lên ghế, sau đó đứng trước mặt Mạnh Thanh.

Anh vươn ngón tay, vuốt ve từ cơ bụng rắn chắc của Mạnh Thanh xuống, nhận ra cơ thể hắn đang không tự chủ được mà căng thẳng, Phó Ngọc Thanh chợt hỏi: “Em đứng được không?”

Mạnh Thanh hơi ngờ vực: “Cứ đứng thôi ư?”

Phó Ngọc Thanh hơi huých hắn để hắn áp vào tường, sau đó hai tay tách mông hắn ra chen dương v*t của mình vào.

Có lẽ Mạnh Thanh không nghĩ là lại thế này, phải vội vàng chống tay lên tường mới đứng vững được. Tuy hắn không quay lại nhìn, song cũng biết chuyện gì đang xảy ra, gương mặt căng đỏ lựng như trái cà chua, khẽ hỏi: “Thế được chưa?”

Phó Ngọc Thanh chẳng đáp. Anh cũng không vào, anh chỉ đè Mạnh Thanh, tùy ý cọ dương v*t đã nửa cứng của mình vào kẽ mông hắn thôi. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đã đủ để rơi vào một cơn lâng lâng.

Phó Ngọc Thanh cọ mãi mới bắn, cổ Mạnh Thanh bị anh phả vào dính nhớp nháp, hẳn cũng đã động tình rồi, không kiềm được hơi thở nặng nề, gọi anh liền mấy tiếng tam gia. Song anh không hề đáp lại, bởi vậy cuối cùng chỉ im lặng, một tay chống tường, tay kia nắm dương v*t của mình, thô bạo xoa nắn.

Bốn bề yên tĩnh, ánh nắng vẫn rực rỡ ngoài song cửa sổ, tỏa rạng đến lóa mắt. Ngực Phó Ngọc Thanh phập phồng, ngây người nhìn tấm lưng trần của hắn, thế rồi bỗng hỏi hắn, “Sao không đi tìm tôi?”

Tay Mạnh Thanh dừng lại, nhưng không lên tiếng.

Phó Ngọc Thanh rủ rỉ, “Vừa nãy tôi thấy có người bị trúng đạn lạc, máu chảy đầy đất…” lòng anh bỗng trào dâng một nỗi bi ai lẫn giận dữ không thể giải tỏa, anh hỏi: “nhỡ tôi cũng trúng đạn lạc thì sao?”

Mạnh Thanh khẽ run lên, ngoảnh lại nhìn anh. Rõ ràng tình dục nơi đáy mắt hãy còn ấy, vẻ kinh hoàng trên gương mặt kia lại khiến người ta không kìm được mà nhói lòng, như thể anh vừa nói ra một lời quá đỗi đáng sợ vậy.

Mạnh Thanh bưng mặt anh, dè dặt hôn lông mày, khóe mắt, chóp mũi, bờ môi anh, sau đó thật chậm rãi, bỗng sao lại bất chấp tất thảy. Không kìm được mà mút răng anh, liếm cắn bờ môi đầu lưỡi anh, hôn anh như thể muốn nuốt trọn anh vào bụng.

Trước giờ bọn họ chưa từng hôn lâu đến vậy, ngỡ như đã quên mất trên cõi đời này còn vô vàn cách khác để đạt được niềm cực lạc bất tận vậy.

Tay Mạnh Thanh quyến luyến vuốt ve tai anh, lưng anh, rồi eo anh, cơ thể dán vào anh, thậm chí thứ cứng rắn dưới hông cũng chọc vào anh, gợi nên một cảm giác tê dại trong cõi lòng anh. Tình dục đã biến mất chậm rãi trào dâng tựa thủy triều, có lẽ Mạnh Thanh cũng nhận ra, đưa tay muốn chạm vào dương v*t anh, nhưng lại bị anh ngăn lại.

Anh bảo người trước mắt xoay lại. Đầu tiên anh duỗi ngón tay chơi đùa một lúc, nhưng chẳng mấy lâu anh đã không nhịn được nữa, anh bảo Mạnh Thanh giơ chân lên, rồi anh tiến vào.

Thoạt tiên, anh nghe thấy tiếng thở dồn dập của Mạnh Thanh, có lẽ là vì đau nên không kiềm được. Anh dừng lại, nhắm mắt hôn lên tấm lưng trần của hắn, liếm sống lưng hắn, xoa bóp eo và cánh mông hắn, có điều, một lời cũng không hề thốt.

Mạnh Thanh bảo không đau chút nào, hỏi anh sao đứng yên thế? Anh im lặng.

Anh đưa hai tay đỡ eo Mạnh Thanh, bắt đầu cắm rút. Mỗi lần anh ra thật chậm, rồi lập tức hung hăng đâm vào nơi sâu nhất, cứ thế từng hồi từng hồi. Mới đầu Mạnh Thanh còn ngậm bặt, cánh tay đỡ tường nổi gân xanh. Nhưng chẳng bao lâu sau, hơi thở hổn hển của Mạnh Thanh dần hỗn loạn, thấp giọng gọi anh tam gia mấy lần, cầu xin anh đừng như thế. Lúc mở miệng, giọng hắn run rẩy khiến lòng người ta ngứa râm ran, tưởng chừng như muốn moi tim ra khỏi lồng ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.