Bị giam trong ghế, ngay cả chỗ hiểm cũng bị đè vào, động chẳng dám động, mà giãy thì lại không ra được, Phó Ngọc Thanh thẹn quá hóa giận, bèn quát lên: “Mạnh A Sinh! Em làm cái gì vậy hả?”
Anh chẳng biết Mạnh Thanh muốn làm gì nữa, dù là ai rơi vào cái tình cảnh trái khoáy này e cũng đều phải phát hoảng thôi.
Họng Mạnh Thanh giật giật, mãi lâu sau mới bật ra được hai chữ: “Đừng đi.”
Phó Ngọc Thanh ngẩn ra, lòng bỗng mềm nhũn, thấp giọng: “Vậy em buông tôi ra đã.”
Nhưng Mạnh Thanh vẫn không chịu buông.
Dường như hắn không nghe rõ, hỏi ngược lại: “Buông ra ư?”
Phó Ngọc Thanh đang định nói tôi không đi đâu, nào ngờ Mạnh Thanh chợt siết càng chặt hai tay anh, hỏi: “Buông ra để làm gì? Để anh lại đi tìm cậu nam sinh đó sao?”
Phó Ngọc Thanh chẳng ngờ hắn sẽ nhắc tới Triệu Vĩnh Kinh lúc này, muốn thanh minh, song lại cảm thấy mình mà mở miệng thì hình như trông chột dạ quá, bèn cố tình hỏi: “Ai?”
Dè đâu một chữ ấy lại chọc đúng ngòi nổ của người trước mắt.
Đôi tay Mạnh Thanh khỏe đến đáng sợ, đè Phó Ngọc Thanh không nhúc nhích nổi trong chiếc ghế thái sư: “Anh tưởng em không biết à? Em chứng kiến tận mắt đấy! Anh đi ăn với tên đó ở quán Tây, trong tay nó còn có ảnh của anh, nếu bảo anh với nó chẳng có gì thì còn lâu em mới tin!”
Nghe hắn nói thế, Phó Ngọc Thanh mới vỡ lẽ trận hiểu lầm này rốt cuộc là từ đâu ra, vậy nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên thấy hắn hỏi tới.
Anh lạnh giọng, “Tôi muốn tìm ai, lẽ nào còn phải nói cho em à?”
“Em không cho phép!” Mạnh Thanh siết cổ tay anh, đôi tay ấy quá khỏe, đau đến nỗi anh không chịu nổi.
Mắt Mạnh Thanh thoáng hoe đỏ, hung bạo trợn trừng nhìn anh, cao giọng: “Anh vừa làm em xong là đi tìm người khác ngay đấy à? Đừng có mơ!”
Phó Ngọc Thanh chẳng thể nghĩ hắn lại nói ra được những lời như vậy, tức đến mức bật cười, “Tôi đi đâu, gặp ai, bộ nhất định phải nói cho em hay sao? À, đúng rồi, tôi biết rồi. Chắc mấy bữa nữa, tôi cũng sẽ bảo người gửi cho em một bức thư, khai hết cho em nhé!” Anh nổi giận thật rồi, không thể kiềm chế nổi nữa, thoáng ngưng lại, tiếp tục: “em bảo nam sinh đúng không, đương nhiên là tôi biết đầy, hay là tôi nhờ một cậu chuyển lá thư đó hộ tôi nhé, em thấy sao?”
Mạnh Thanh sững sờ, cơn thịnh nộ trên mặt bất giác tan đi, lấp vào ấy là một vẻ luống cuống.
Phó Ngọc Thanh bị hắn nhìn mà lòng cũng não nề theo, bèn dứt khoát nhắm mắt lại.
Bao lâu chẳng thấy Mạnh Thanh thốt nổi một lời, chỉ đứng như tượng nhìn anh, thế rồi hơi nới ra chút, nhưng vẫn nắm cổ tay anh, hỏi anh: “Tam gia, anh giận em đi Hồng Kông sao? Hay là trách em bảo Hồng Hoa đưa thư cho anh?”
Phó Ngọc Thanh cáu đến nỗi tối sầm mắt, vốn đã chẳng muốn lên tiếng rồi, rốt cuộc đến lúc này vẫn không nhịn được, bật thốt: “Mạnh A Sinh, rốt cuộc em coi tôi là ân nhân hay là tình nhân?”
Mạnh Thanh khẽ run lên, môi giật giật, nhưng không lên tiếng.
Phó Ngọc Thanh tím mặt, muốn vùng ra mà lại bị hắn đè nặng vào ghế, cựa cũng không nổi.
Phó Ngọc Thanh giận quá quát, “Mạnh A Sinh, rốt cuộc em muốn thế nào!”