Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 268



Mạnh Thanh cắn chặt răng, không chịu trả lời.

Phó Ngọc Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn, lại hỏi: “Nếu như tôi có tình nhân khác, em cũng cảm thấy không thành vấn đề ư?”

Câu này đã chọc đúng tổ kiến lửa, hai tay Mạnh Thanh siết chặt, bất chợt nói: “Lúc nào anh chẳng có đầy tình nhân.”

Phó Ngọc Thanh yên lặng giây lát, rồi lại hỏi: “Có phải em cảm thấy, chỉ cần cậu ta về là có thể cướp tôi đi không?”

Vành mắt Mạnh Thanh hoe đỏ, đứng lặng nhìn anh, bất thình lình chìa tay ra ghì mạnh tay anh như kìm sắt.

“Chẳng lẽ sai à!” lúc này Mạnh Thanh đã thật sự nổi giận, ánh mắt sắc ngọt tựa lưỡi dao cắt qua anh, như thể muốn khoét tim anh ra vậy, “nếu Lục gia không lụn bại, nếu như gã quay về, anh có dám nói là anh sẽ không đi tìm gã không?”

Phó Ngọc Thanh đáp chẳng buồn nghĩ ngợi: “Sẽ không!”

Mạnh Thanh ngẩn ra, bất thình lình lửa giận tăng vọt, hắn siết chặt tay Phó Ngọc Thanh vặn ngược ra sau, tưởng như muốn vật anh xuống đất luôn vậy.

Mặt Phó Ngọc Thanh cắt không còn giọt máu, không ngờ hắn lại ra tay quá quắt đến vậy, hơi bực mà lại không chịu kêu tha, chỉ nói: “Tôi đã bảo sẽ không đi rồi còn gì, em còn cáu cái gì nữa!”

Ngực Mạnh Thanh phập phồng, hơi thở của hắn rối nùi, giọng cũng bùng nhùng, cả người run lên: “Em không tin.”

Phó Ngọc Thanh bị hắn vặn cổ tay đau đến vã mồ hôi, thậm chí còn chẳng thể cựa quậy, chân chuệnh choạng suýt nữa quỳ xuống. Mạnh Thanh không chịu buông anh ra, bẻ quặp tay anh ra sau lưng rồi đứng dậy ép anh phải xoay người lại, lúc bấy giờ mới buông lỏng tay, lui về sau hai bước.

Phó Ngọc Thanh cười: “Rõ ràng không nỡ mà sao còn hung dữ với tôi thế?”

Mạnh Thanh chẳng nói chẳng rằng, mặt mày xanh lét đi lên lầu. Phó Ngọc Thanh xoa xoa cổ tay, bám gót hắn lên lầu theo, Mạnh Thanh quay phắt lại, siết tay muốn đánh anh, nhưng nhịn được, chỉ bực dọc nhìn anh, nói: “Phó Ngọc Thanh, em nói thật với anh nhé, nếu gã mà dám quay về cướp anh đi, em sẽ bẻ luôn cái tay còn lại của gã!”

Phó Ngọc Thanh sợ hết hồn, nhưng mãi lâu sau lại phì cười, Mạnh Thanh thở hơi gấp, hỏi anh: “Anh cười cái gì?”

Phó Ngọc Thanh đá lông nheo, mặt mày lại nghiêm trang: “May mà cậu ta không về được.”

Mạnh Thanh không ngờ anh lại nói thế, thoáng đơ ra, cơn giận trong người không chỗ phát tác, lại quay phắt đi rảo bước lên lầu, dộng cửa ruỳnh phát. Phó Ngọc Thanh không đuổi kịp, cảm thấy toàn bộ cầu thang cũng rung theo, bèn vội vàng vịn vào lan can.

Đến lúc anh đẩy cửa vào thì thấy Mạnh Thanh đang ngồi thừ ra trên giường, bèn đi tới ngồi xuống cạnh hắn, nắm lấy tay hắn, như cười như không hỏi hắn: “Muốn bẻ gãy tay cậu ta thật sao?”

Mạnh Thanh không kiềm được cơn phẫn nộ, nhìn anh: “Đúng!”

Phó Ngọc Thanh chậc một tiếng, cố tình nói: “Dữ quá.”

Mắt Mạnh Thanh vằn lên, nhìn anh chòng chọc, hỏi: “Anh hối hận rồi à?”

Phó Ngọc Thanh khẽ mỉm cười: “Hối hận mà tôi còn đuổi theo em lên lầu ư?” anh nghĩ nghĩ ít lâu, thở dài, “thế khác nào tự chui đầu vào rọ không?”

Mặt Mạnh Thanh thoáng vẻ hốt hoảng, nín thở nhìn anh, ngực vẫn phập phồng dữ dội, bỗng dưng buột ra một câu: “Nhiều lúc em thật sự muốn đánh anh lắm đấy nhé!”

Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên, nhớ tới chiếc bàn dưới lầu, nhất thời không nhịn được bật cười.

Mạnh Thanh thẹn quá hóa giận: “Không cho phép cười nữa!”

Phó Ngọc Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, cố nén cười đáp lời hắn: “Được rồi.”

Mạnh Thanh hục hặc nhìn anh chằm chặp, cứ như thể có thể nhìn ra rốt cuộc anh thật lòng hay đang giả vờ vậy. Rất lâu sau, mới hỏi: “Anh thật sự sẽ không theo gã hả?”

Tiếng Mạnh Thanh rất khẽ, dường như còn hơi run, nhưng biểu tình của hắn lại hết sức quật cường, xem chừng trong lòng đã quyết rồi, bất luận câu trả lời của anh có là gì đi nữa, kỳ thực cũng đều không quan trọng.

Phó Ngọc Thanh ngẫm nghĩ chốc lát, nói: “Thật ra bản tính của cậu ta không xấu, chẳng qua là kiêu căng quá đâm nhờn thôi.” Còn bảo: “Cơ mà tôi có thích cậu ta đâu, theo cậu ta làm gì?”

Họng Mạnh Thanh giần giật, lại hỏi lại anh, giọng lớn hơn chút đỉnh: “Vậy mấy bạn tình của anh thì sao?”

Phó Ngọc Thanh đáp, “Đều là chuyện quá khứ thôi, hết rồi.”

Mạnh Thanh không mở miệng, ánh mắt hắn lại sắc lẹm tựa dao.

Chung quanh tĩnh lặng như tờ, tựa hồ trên thế gian này chẳng còn ai ngoài hai bọn họ. Từ tận đáy lòng Phó Ngọc Thanh bùng lên một tràng tiếng trống cổ vũ lạ kỳ, khiến cho anh bộc bạch hết bao điều trước đây chưa từng thốt đặng.

“Tôi từng có rất nhiều người… Nhưng người mà sau khi chia tay không thể quên nổi, trước giờ chỉ có mình em thôi.”

Đôi tay đang siết chặt của Mạnh Thanh buông lơi, lặng thinh rất lâu.

Cơn thịnh nộ tựa như một cái bóng, đi vào trong phòng, ngồi xuống giường, rồi bỗng chợt tan biến vào hư vô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.