Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 275



Phó Ngọc Thanh thấy đến là lạ, mới không gặp nhau có vài hôm mà khúc gỗ này đã biết đùa rồi cơ đấy. Anh chớp chớp mắt, hỏi: “Ồ, thế mà bà nhà em lại yên bụng lắm đấy nhé, mấy ngày chẳng được gặp em lấy một lần. Nghe đâu hồi trước ở tiệc của ngân hàng Triệu Phong, em chơi trội lắm, cứu một cô tiểu thư nào kia?”

Anh vừa nhắc đến tin đồn ấy là Mạnh Thanh xoắn xuýt cả lên, “Tam gia, anh đừng có nghe ai nói bậy bạ, em đi thay ngài Đỗ thôi chứ em chẳng ham gì mấy cái chỗ đó đâu.”

Vốn anh cũng chẳng để bụng, nghe thế là được rồi, song lại nhắc đến ngài Đỗ nên anh mới nhiều lời thêm đôi câu: “Đúng nhỉ, tôi lại chẳng hiểu em quá? Chẳng phải em ghét phải đối phó với mấy bà cô tiểu thư đó nhất sao? Đi chỗ đó làm gì?”

Mạnh Thanh bật cười: “Chắc là tại em biết chữ, đọc được chút sách, lại còn có chút tiếng tăm nên mang ra ngoài cho oách đấy.”

Phó Ngọc Thanh nghĩ thấy cũng đúng, không hỏi gạn nữa.

Cuối cùng không thể không nhắc đến Đình Ngọc với hắn, tuy chỉ bảo gặp mặt thôi, song dẫu thế nào cũng vẫn là chuyện không dưng, để người ngoài nhìn vào thì có mà thành lạ đời.

Nụ cười trong mắt Mạnh Thanh vụt tan biến, hắn cụp mắt xuống, mãi lâu sau mới nói: “Chuyện đó cũng đúng thôi.”

Phó Ngọc Thanh biết hắn cũng khó xử lắm, bèn bảo: “Tôi đã nghĩ ra cách rồi, anh tôi có một cái nhà ở nông thôn, hôm nào tiện sẽ đón Đình Ngọc qua, đến đó gặp nhay một chút rồi đưa về ngay, em thấy thế nào?”

Mạnh Thanh đồng ý nhưng chẳng nói một lời, Phó Ngọc Thanh rất buồn, bèn nói: “Tôi sẽ đi cùng ông ấy, Đình Ngọc không biết được đâu, em yên tâm đi.”

Mạnh Thanh bỗng hỏi anh: “Tam gia định ở lại Thượng Hải lâu dài luôn ư?”

Phó Ngọc Thanh lúng túng vô cùng, nhưng lại không thể giải thích cho hắn: “Xưởng với cảng ở Nam Kinh bán sạch cả rồi, cơ nghiệp của gia đình tụ tập hết ở Thượng Hải, tôi chỉ còn nước ở lại mà thôi.”

Mạnh Thanh trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Ngài Đỗ muốn em làm việc cho ông ấy.”

Câu nói không đầu không đuôi này lại khiến tim Phó Ngọc Thanh giật đánh thót cái, hốt nhiên sợ hãi vô cùng, “Làm việc gì?”

Điều anh sợ nhất chính là Mạnh Thanh quay lại công ty Tam Hâm, nhúng tay vào buôn thuốc phiện, chuyện này không chỉ bôi xấu thanh danh, mà nói không chừng còn phải nộp cả mạng ra kia. Mạnh Thanh thấy anh hốt hoảng, bèn cười bảo: “Tam gia yên tâm đi, là việc buôn bán đàng hoàng. Ngài Đỗ bảo em biết chữ, hiểu lý lẽ, muốn em đi theo ngài Dương học việc ấy mà.”

Phó Ngọc Thanh hơi khó tin, “Là nhà máy bột mì Hoa Phong đấy á?”

Vụ Đỗ Nguyệt Sênh thâu tóm nhà máy bột mì của Lư Thiếu Đường, thật ra anh đã nghe đến rồi. Gọi là cháy nhà hôi của cũng chẳng ngoa.

Mạnh Thanh liếc anh: “Tam gia thấy không ổn sao?”

Phó Ngọc Thanh đành động viên hắn: “Nếu là buôn bán đàng hoàng thì cũng không có gì xấu, chỉ là sợ em bận quá, lại khó được gặp em thôi.”

Lúc bấy giờ Mạnh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tam gia yên tâm, làm gì có chuyện em không có thời gian cho tam gia kia chứ?”

Chẳng mấy khi hắn dùng giọng điệu ấy, lợn gợn chút trách móc, rành rành là Phó Ngọc Thanh chỉ uống có tí rượu Tây thôi, thế mà lúc này lại cảm thấy cảm thấy men say trào dâng khắp cơ thể, chẳng hơi đâu để ý cái gì nữa. Anh đè giọng hỏi hắn: “Về muộn một chút có được không?”

Dĩ nhiên Mạnh Thanh hiểu ý anh, cặp mắt bỏng rẫy bao anh lại như muốn ăn tươi nuốt sống anh đến nơi.

Mạnh Thanh bảo anh đi trước để mình chờ thanh toán tiền. Anh đến khách sạn Hoa Mậu đặt một phòng, sau đó gọi điện đến nhà hàng cho Mạnh Thanh, cho hắn số phòng rồi chờ hắn tới.

Bao lâu rồi bọn họ chưa gặp nhau, họa hoằn lắm mới tìm được chút thời gian ít ỏi không vướng tai mắt người khác, ai cũng có phần nóng vội, sao mà còn quan tâm nổi đến giờ giấc chứ? Sau đó vì Mạnh Thanh đói nên hai người mới thôi, lại gọi đồ nhẹ về ăn, mãi đến tận khuya mò rồi mới về.

Độ này anh rất ngoan, thi thoảng về hơi muộn, nhà cũng không ai nghi ngờ, cứ đinh ninh anh tất bật vì xã giao công việc nên chẳng tới hỏi anh.

Anh bảo người làm đun nước nóng, lúc cởi áo định tắm, lơ đãng liếc qua gương một cái thì giật bắn hồn. Chắc là lần này xa nhau lâu quá nên cả hai đều ngấu nghiến dữ dội đến mê muội, anh quả thực không đỡ nổi sự nhiệt tình của Mạnh Thanh, ở khách sạn đê mê sung sướng bao nhiêu, về mới phát hiện sau lưng với vai chi chít những dấu ngón tay, cổ với ngực còn có vết hôn cắn.

Sức tay của Mạnh Thanh quá kinh khủng, dấu vết trên cổ tay lần trước cũng phải mất một thời gian dài mới tiêu hết, giờ thành ra như này, mấy hôm nay chỉ có thể mặc áo dài thôi. Anh thỏa mãn ngâm nước nóng, im dim mơ màng buồn ngủ, định bụng lần sau gặp Mạnh Thanh sẽ nhắc nhở hắn.

Rõ ràng vừa mới gặp nhau ngày hôm qua xong, thế mà anh lại hận không thể vừa mở mắt ra là có thể gặp lại ngay.

Trong phòng tắm mù mịt hơi nóng, anh nhẹ nhàng thở dài, bỗng sao cõi lòng lẻ loi đến thế. Gặp nhau thì ngọt ngào lắm thay, ấy vậy giờ đây lại trống trải nhung nhớ gấp trăm ngàn lần.

Vì Phó Cảnh Viên trúng gió nên nhà đã dốc ra bộn tiền để mời bác sĩ, có hai bác sĩ Đông y kê thuốc rất giỏi, nhà Phó hết mời người châm cứu lại mời người xoa bóp, dần dà bệnh tình khởi sắc, đã có thể đứng dậy đi vài bước.

Có lẽ người có tuổi luôn đặc biệt thích trẻ con. Chỉ gặp Đình Ngọc có một lần là Phó Cảnh Viên đã vô cùng bịn rịn, tặng nhóc con một đống quà, sau khi về còn vòng vo quanh co với Phó Ngọc Thanh, muốn anh bế con về nhận tổ quy tông. Phó Ngọc Thanh không dám lơi lỏng, nói: “Lúc trước đó là chuyện bêu mặt, cậu ta cất công cất sức che giấu hộ con. Bây giờ thằng bé đã thành họ Mạnh mất rồi, nếu mà nhà Phó đón về thì thể diện của cậu ta vứt đi đâu?”

Tuy Phó Cảnh Viên già rồi, nhưng đến cùng vẫn không phải không biết suy nghĩ, thấy nặng nhẹ cứng mềm thế nào cũng đều không thông, bèn chẳng kì kèo với anh nữa, cơ mà cứ hở ra là lại bảo phải xuống nông thôn ở một thời gian. Yêu cầu ấy dĩ nhiên Phó Ngọc Thanh không thể từ chối, chỉ còn nước liên tục đáp ứng ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.