Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 276



Trước giờ Mạnh Thanh chưa từng lên tiếng về chuyện của Đình Ngọc. Trái lại Phó Ngọc Thanh lại liên tục đảm bảo thề thốt với hắn rằng sẽ không đón Đình Ngọc về nhà họ Phó đâu.

Thỉnh thoảng Mạnh Thanh trêu anh bao giờ thì tái giá, mới đầu Phó Ngọc Thanh rất nghiêm túc bảo hắn không định tái giá đâu. Trông Mạnh Thanh chẳng tin tưởng mấy. Sau đó hỏi lại thì anh bảo: “Tôi có cô vợ ở nông thôn không ai biết, nên là không cưới người khác được đâu.” Lúc thì lại bảo, “Cô vợ tôi cưới hỏi đàng hoàng hẵng còn đang ở Thanh Đảo kia, cưới ai nữa mà cưới?”

Thỉnh thoảng sẽ giả đò nghiêm trang: “Em trái tính trái nết thế này, tôi mà cưới nàng nào về, khéo người ta lại thành Quan Âm gãy tay thì sao? Chỉ biết cầu trời khấn Phật thôi.” Đây là anh đang ám chỉ vụ Mạnh Thanh nổi giận bẻ gãy tay Lục Thiếu Kỳ hồi xưa.

Dù sao chăng nữa Mạnh Thanh cũng chẳng nói lại anh, thế là đỏ mặt tía tai đè anh xuống giường hôn lấy hôn để, không cho anh bật ra thêm một câu nào nữa.

Anh dùng tên giả bí mật đặt một phòng ở khách sạn Hoa Mậu, song hai người cũng chẳng gặp thường xuyên lắm.

Đợt này anh quả tình bận tối tăm mặt mũi. Công ty mậu dịch dễ kiếm tiền, còn công thương nghiệp thì vất vả hơn rất nhiều. Buôn bán chỉ cần linh thông tin tức, quan hệ rộng rãi là chẳng cần lo không phát tài. Nhưng công ty thủy vận thì đến đâu cũng phải nôn tiền ra, chỗ khó thì đi không qua, quan chức thì gặp không được, đã thế cũng không thể đắc tội các vị “anh hùng hảo hán” trên các tuyến đường thủy, nói tóm lại chỗ nào cũng phải chuẩn chỉnh trăm phần trăm. Sau khi nhà họ Lục thất thế, thân phận con rể béo bở của anh cũng chẳng dùng được nữa, chưa kể kinh doanh có cái khó của kinh doanh, một khi tình hình đã tụt dốc thì muốn thu vén cực khó. Những cái này anh không muốn nói cho Mạnh Thanh, tại vì sợ cái tên đầu gỗ này lại đi thế chấp bất động sản nữa thì toi.

Mạnh Thanh vốn bảo anh bao giờ xong chuyện từ đường với Đỗ lão gia thì hãy để hắn làm hộ vệ, chẳng đoái hoài gì đến cái khác. Hồi đó anh cảm thấy làm thế hơi bất công, song trong lòng anh luôn muốn đặt người này ở nơi mà mình có thể nhìn thấy thì mới yên tâm. Sau đó, Mạnh Thanh bảo đến làm việc cho nhà máy bột mì Hoa Phong, lúc đó anh không hỏi nổi, càng về sau càng khó đề cập.

Đàn ông khi mà tình cảm còn đang nồng cháy, những giây phút ngọt ngào sẽ luôn chiếm đa số, về sau thì thường chẳng được mấy nữa. Mạnh Thanh bây giờ cũng không còn luôn luôn cung kính với anh như hồi trước. Có những lúc anh bận bù đầu không bớt thời gian ra được, Mạnh Thanh cũng sẽ nổi giận, tuy gặp thì sau đó vẫn gặp, nhưng vẫn sẽ hậm hực với anh. Đôi khi mình bận quá không đến thăm anh được thì sẽ biết viết thư cho anh, lại còn đến cửa hàng bách hóa mua cho anh mấy thứ vừa hợp mốt vừa đắt tiền để đền tội. Nào thì đồng hồ Tây, nào thì giày da Tây đều mua cho anh, biết anh cũng từng hút thuốc, thế là lại mua cả thuốc Tây cho anh. Mấy món đó Phó Ngọc Thanh chẳng lạ lẫm gì, song nhìn dáng vẻ phấn khởi hào hứng của hắn, anh lại không kìm được mặc vào cho hắn xem.

Cho dù anh ăn mặc thế nào, Mạnh Thanh cũng đều thấy bảnh trai, đúng là đỡ không nổi. Cơ mà, có mấy thứ anh quả thực không thích lắm, dứt khoát trả về, để lại chỗ cũ thì Mạnh Thanh lại lựa một cái dáng y hệt mua lại. Sau đó từng có lần mua một cặp khuy măng sét khảm ngọc lục bảo, Phó Ngọc Thanh cực ưng, rất hay mặc ra ngoài. Thế là Mạnh Thanh chẳng mua cho anh đồ gì nữa, mà đi khuân về một đống khuy măng sét đủ kiểu dáng, hồng ngọc, tráng dầu, ngọc lục bảo, ngọc, vàng, bạc đủ cả. Vốn Phó Ngọc Thanh cũng đâu có thiếu, thành thử càng đeo không xuể.

Phó Ngọc Thanh biết hắn tiêu hoang, nhưng chẳng ngờ té ra hắn có thể vung tiền qua cửa sổ trơn tru cỡ vậy.

Đối với bản thân mình thì Mạnh Thanh lại lơ là, hồi mới gặp anh ở Thượng Hải còn gấp rút đặt may vài bộ áo dài, đến giờ vẫn hay mặc. Mới đầu Phó Ngọc Thanh không biết, xong có một lần hắn lỡ miệng, Phó Ngọc Thanh mới nhớ lại lúc đó, con tim tức thì dạt dào mật ngọt, không kiềm được trêu hắn, cảm thán rằng: “Hồi xưa gặp tôi còn phải may nguyên bộ áo dài mới, bây giờ người mới hóa người cũ rồi, uống xong chén trà là đi luôn.” Kết quả hôm đó bọn họ về rất muộn.

Lần kế gặp anh, Mạnh Thanh mặc một bộ áo dài mới, lại còn cho anh đích thân cởi ra. Phó Ngọc Thanh cảm thấy hắn học xấu thật rồi, bèn cố tình không chịu cởi cúc áo cho hắn mà vén tấm áo dài mới cóng ấy lên, cởi quần dài của hắn xuống, sau đó cứ đè lên tường mà làm.

Mạnh Thanh còn hăng hái chuyện tình cảm hơn anh nhiều, kể từ khi anh đặt phòng ở khách sạn, hắn chẳng thiết gặp anh ở tiệm trà nữa, kiểu gì cũng phải đến khách sạn gặp.

Dù làm xong rồi cũng không nỡ tách ra, ôm nhau trán kề tóc vương. Mạnh Thanh là thanh niên, lại còn là dân võ, tinh lực dồi dào, lần nào cũng cứng rõ nhanh, khúc thịt nóng bỏng cọ vào chân anh khiến anh cũng dằn chẳng đặng hơi nóng sắp bốc hỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.