Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 282



Anh với Thanh bang vốn là nước sông không phạm nước giếng. Nhưng giờ đây anh chẳng những đã đưa thiệp, mà lại còn là thành viên hội đồng quản trị của nhà máy bột mì Hoa Phong, dù anh có muốn hay không thì anh cũng đã bị cuốn vào cùng với Thanh bang rồi. Ai biết được tương lai sẽ ra sao đây?

Có người trò chuyện với anh trong bữa tiệc, Lục Thiếu Kỳ đứng bên cạnh ngó chằm chặp. Anh nghĩ bụng, những gì cần nói đều đã nói rõ cả rồi, thế là bèn lờ tịt đi.

Lần này đến dự tiệc lại không uổng công. Anh còn gặp được Trần Quảng Tế với Trần Mỹ Di từng được Mạnh Thanh anh hùng cứu mỹ nhân trước đây. Trần là ủy viên ban chấp hành giám sát trung ương của Đảng Quốc Dân, sau khi Tưởng Giới Thạch giam lỏng Hồ Hán Dân, anh ta đã bôn ba liên lạc khắp các nơi, thậm chí còn đăng hẳn lên báo tỏ ý phản đối, nghe bảo vì thế nên mới bị ám sát lúc dự tiệc của ngân hàng. Tất nhiên cũng có người nói vụ ám sát kia bắt nguồn từ tranh chấp gia tộc nhà họ Trần, vì chuyện phân chia tài sản. Còn đâu là thật, đâu là giả thì ai mà biết được?

Vì cứu mạng hai anh em nhà này, danh tiếng của Mạnh Thanh nhất thời vang dội lẫy lừng, cánh nhà báo xôn xao tung hô lên đến mức thần kỳ. Tuy Mạnh Thanh không hề đả động tới, anh đọc báo thôi cũng đã nắm được đại khái, giờ gặp hai người trong câu chuyện ở chỗ này làm cho tâm tình khá ảo diệu. Anh không muốn truy hỏi Mạnh Thanh sự thể khi đó, có lẽ là vì cũng hơi ghen tị đi.

Người ấy thà đi học làm kinh doanh, bận vắt chân lên cổ cũng chẳng chịu làm vệ sĩ của anh, ngày ngày bên anh.

Giờ Mạnh Thanh là một người rất danh giá trọng vọng, dăm ba cái chuyện truyền tai nhau rằng vừa gặp họ Trần đã yêu được báo chí viết đều chằn chặn một khuôn mẫu, y như thật vậy, làm cho anh đọc mà bứt rứt khó chịu không thôi. Lướt qua tiêu đề bài báo, anh vừa ấm ức vừa tức anh ách, giận người này mãi không chịu đến thăm anh, giận người này lòng dạ quá sắt đá, hai người chỉ cãi nhau thôi mà hắn đã quảy đít đi thẳng chẳng nói một câu. Hồi ở Đông Đài cũng thế, nay ở Thượng Hải cũng vậy, nói cho vuông thì là làm người ta tức chết được.

Tán gẫu vài câu với anh em họ Trần, anh mới biết hóa ra Trần Mỹ Di quen Diệp Lệ Văn và Lục Thiếu Du, thế là lại kéo dài câu chuyện thêm một hồi nữa, hai anh em Trần mời anh cuối tuần đến tụ tập ở câu lạc bộ đồng quê của người Pháp, anh đồng ý ngay.

Người dự tiệc bảo nhiều không nhiều mà bảo ít cũng chẳng ít, anh muốn tránh ai cũng chẳng khó. Sau đó Lục Thiếu Kỳ nhận ra anh đang cố tình né tránh mình, ngay lập tức sầm mặt.

Đến lúc anh muốn ra về, Lục Thiếu Kỳ lại chặn đường anh ở phòng gửi đồ.

Đóng cửa lại, Lục Thiếu Kỳ mới hỏi anh như khiêu khích: “Sợ cái gì? Đi sốt ruột thế?” dứt lời định đưa tay chạm vào mặt anh thì Phó Ngọc Thanh lại gạt tay gã ra, giọng trấn định: “Thiếu Kỳ, những chuyện đã qua tôi thực sự xin lỗi cậu. Hai ta đừng hành hạ nhau nữa có được không?”

Biểu cảm Lục Thiếu Kỳ hết sức phức tạp, gã hỏi vặn lại anh: “Hành hạ nhau?”

Phó Ngọc Thanh về sớm nên trong phòng gửi đồ chỉ có mỗi hai bọn họ, anh không muốn làm ầm ĩ lên ở đây, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Anh mới đè giọng, “Trước kia tôi quả thực đã từng nghĩ, có lẽ chúng ta có thể thử một lần. Nhưng khi tôi và cậu ở bên nhau, lúc nào cũng là hạnh phúc thì ít mà cãi vã thì nhiều. Cậu quá quyết tuyệt, không biết một vừa hai phải, đã vậy lại còn nóng tính, tôi phải nhịn cậu mãi, cả hai ta đều khổ sở, đã bao giờ có ngọt ngào gì chưa?”

Lục Thiếu Kỳ thật sự không thở nổi, hệt như bị đạn găm trúng ngực, giọng gã run lẩy bẩy, gã sửng sốt nhìn anh hỏi ngược lại, “Anh nghĩ thế ư?”

Phó Ngọc Thanh ừ rất khẽ.

Hơi thở của Lục Thiếu Kỳ bắt đầu trở nên dồn dập, gã chợt lạnh giọng: “Anh nói điêu!” gã nhìn chòng chọc vào mặt anh như một con kền kền đang nhìn chòng chọc vào con mồi đang thoi thóp, móng vuốt cùng cái mỏ nhọn hoắt có thể xé nát bươm anh bất cứ lúc nào: “anh lừa tôi!”

Phó Ngọc Thanh mở ví lấy ra một khẩu súng lục browning. Con ngươi Lục Thiếu Kỳ thoắt co lại, gã vặn hỏi: “Ý anh muốn sao?”

Đây là món đồ mà Diệp Hãn Văn đặc biệt cho anh, anh tặng Mạnh Thanh một khẩu, mình thì giữ lại một khẩu. Lần này đi Hoài Nam, anh lo trên đường đụng độ dân chạy nạn, không an toàn nên đã mang theo bên mình, chẳng ngờ anh lại lấy ra dùng vào lúc này.

“Tôi đã đồng ý chờ cậu, thế nhưng cuối cùng lại lừa cậu. Tay cậu bị thương cũng là tại tôi,” Phó Ngọc Thanh quay nòng súng về phía mình rồi đưa súng cho gã, giọng nhẹ tênh: “nói tóm lại là tôi thành thực xin lỗi cậu…”

Lục Thiếu Kỳ hiểu ý anh ngay tức thì, gã tái mặt vứt cây súng sang bên: “Phó Ngọc Thanh! Tôi biết anh oán trách tôi hồi xưa chĩa súng vào anh, nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi mà, bọn mình không thể bắt đầu lại từ đầu ư?”

Phó Ngọc Thanh không kìm được ngước lên nhìn gã, dường như trước nay anh chưa bao giờ thực sự nhìn vào ánh mắt gã, trong đôi mắt ấy chất chứa nỗi tuyệt vọng cùng khủng hoảng như con cá bị sóng đánh dạt vào bờ, giãy giụa vùng vẫy một cách vô ích.

Trong giây phút này, anh thật sự xót thương gã.

“Cậu muốn thế nào cơ chứ? Lên giường ư? Hay là nói chuyện yêu đương? Tôi có vợ rồi, có tình nhân rồi, không cần phiền đến Lục công tử bận lòng.” Giọng Phó Ngọc Thanh quá hờ hững, “Vả lại Lục công tử đi tòng quân trú đóng ở Thượng Hải cơ mà, chắc có nhiều việc phải làm lắm, lấy đâu ra tâm trạng mà chơi cái trò tình yêu tình báo romantic này chứ?”

Lục Thiếu Kỳ đâu ngờ anh lại đột ngột nói những lời vô tình đến vậy, gã nghệt cả người, thế rồi bỗng phá ra cười sằng sặc, nhưng tiếng cười của gã quá khó coi, “Phó Ngọc Thanh, anh thế này trông lạ lắm đấy, có phải có người khác rồi nên sợ tôi làm gì cô ta không?”

Phó Ngọc Thanh khẽ run lên, im lặng.

Nụ cười trên gương mặt Lục Thiếu Kỳ vặn vẹo, gã bất chợt vung một đấm vào mặt anh.

Phó Ngọc Thanh bị hắn đánh mà hơi đực người ra, bất giác lùi mấy bước về sau, mãi lâu sau mới bắt đầu thấy đau, hai tai ong ong, nước mắt trào lên, cảnh vật trước mắt bỗng nhòa đi.

Lục Thiếu Kỳ sấn tới nắm cằm anh, lạnh lùng tra hỏi anh, “Là ai?” rồi gã gằn giọng: “tôi biết ngay kiểu gì anh cũng sẽ thay lòng đổi dạ mà, anh là cái ngữ gì, Thượng Hải lại là nơi thế nào kia chứ? Tôi có ngốc đâu. Tôi phải biết lần này lại là ai đây?”

Phó Ngọc Thanh không chịu hé răng làm cho Lục Thiếu Kỳ cáu tiết lên, đấm đá anh túi bụi, Phó Ngọc Thanh vẫn cứ ngậm bặt, cúi gằm mặt mặc cho gã đánh. Chẳng bao lâu sau, bên ngoài có người gõ cửa, Lục Thiếu Kỳ thở hồng hộc lui lại hai bước, quay mặt ra cửa quát: “Gõ cái gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.