*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tốn mất bao nhiêu công sức Phó Ngọc Thanh mới ưng được một căn nhà, nhưng Mạnh Thanh đi xem cùng anh thì lại không chịu chuyển đến, mà anh thì thích quá, thế là quyết định để mình tự chuyển đến. Trước khi chuyển nhà, Mạnh Thanh tự dưng bảo phải về Đông Đài một chuyến, lại còn gọi Hàn Cửu đến làm vệ sĩ thay hắn mấy ngày.
Sao Phó Ngọc Thanh chịu để hắn đi cơ chứ? Anh bèn hỏi hắn về làm gì, Manh Thanh nhìn anh cười, cười xong mới đáp, sắp sửa dọn phòng tân hôn thì hắn phải về quê làm một cái chăn mới, xong còn phải làm một cái thùng con cháu[1] mới chứ. Trước đây Mạnh Thanh từng kể cho anh nghe về tập tục cưới hỏi xưa ở Đông Đài, nghe hắn nói thế, Phó Ngọc Thanh lại được một lần áy náy hiếm hoi. Vốn là chuyện của Phượng Bình khiến anh không chịu, nhưng giờ anh không cản hắn nữa.
1.
Đình Ngọc đã đi học rồi, ngày nào cũng phải đến trường nên lần này Mạnh Thanh chỉ đưa mỗi Chấn Ngọc theo. Chấn Ngọc là một nhóc con rất có cá tính, vô cùng ương bướng cứng đầu, đặc biệt ghét phải ra ngoài đến những nơi đông người. Khi nó lớn hơn một tí, lần nào đưa ra ngoài cũng phải quậy phá om sòm một trận lên, đến nỗi Đình Ngọc đi học thằng bé cũng khóc bù lu bù loa. Mạnh Thanh rất không thích cái thói này của nó, nên dạy dỗ rất nghiêm. Thỉnh thoảng Phó Ngọc Thanh đến thăm thằng bé, trêu nó là sẽ dẫn nó đi công viên chơi, nhóc con mới thở phì phì trợn trừng cặp mắt lên. Chỉ có mỗi đánh quyền là ngoan, chẳng cần ai nói cũng tự mình miệt mài đánh. Song hai anh em lại vô cùng khăng khít gắn bó, Đình Ngọc hễ đi học về là lại sấn vào chơi cùng với Chấn Ngọc, hai đứa ngồi đào kiến ở chân tường thôi mà cũng có thể đào đến tối mò, đào chết luôn cả cây hải đường. Vì vụ này mà Chấn Ngọc bị Mạnh Thanh cho ăn một trận đòn, Đình Ngọc khóc lóc xin bố tha, kết quả ngày hôm sau cặp mắt nó sưng vù lên như hạt óc chó, vừa nhác liếc gương đã sống chết không chịu đến trường. Chuyện này là người làm kể cho Phó Ngọc Thanh nghe, Mạnh Thanh sợ không dám cho anh biết, nhưng rốt cuộc vẫn lòi ra. Phó Ngọc Thanh thương Chấn Ngọc mà cũng thương cả cái cây hải đường già kia, anh bèn mua mấy chậu hải đường đưa qua. Chấn Ngọc chủ động bảo muốn lập công chuộc tội, hai đứa lại bứng cây ra trồng lại vào trong sân. Đến khi về nhà, Mạnh Thanh trông thấy mấy cây hải đường cắm xiêu xiêu vẹo vẹo trong sân, xong lại nhìn đến hai con tượng đất đen nhẻm bên cạnh, thế là y như rằng nổi trận lôi đình lại đánh Chấn Ngọc một trận ra trò nữa, lần này đến cả Đình Ngọc cũng phải chịu trận đứng góc tường cùng.
Trước khi lên đường đi Đông Đài, Chấn Ngọc nắm chặt lấy tay Đình Ngọc nhất quyết không chịu buông ra. Thằng bé khóc đến nỗi mặt mày tèm lem nước mắt nước mũi, lúc Mạnh Thanh bế nó đi, Chấn Ngọc còn bám lấy cửa không chịu đi, gào khóc gọi anh đến lạc cả giọng. Ai không biết còn tưởng trong nhà có người chết không chừng.
Mạnh Thanh không thích thằng bé như thế, hắn cảm thấy tính tình nó chi li để ý quá, chẳng ra dáng con trai tẹo nào, cho nên hắn thường xuyên giáo huấn thằng bé. Chấn Ngọc rất không muốn trở về Đông Đài chuyến này, thành thử Mạnh Thanh nạt nó rất dữ, người làm mới lén than với anh, bảo là cảm thấy ông chủ Mạnh đối xử nghiêm khắc với Chấn Ngọc quá, lại còn ông chủ Mạnh thiên vị một đứa hơn đứa còn lại.
Đến cả người làm cũng còn nhìn ra sự chênh lệch ấy, Phó Ngọc Thanh nghĩ chờ hắn về rồi phải nói chuyện cho ra nhẽ với hắn mới được. Nhưng Mạnh Thanh còn chưa đi được mấy hôm thì anh đã vướng vào việc bận, thành thử cũng chẳng rảnh để ngó ngàng đến Đình Ngọc.
Sau khi về Thượng Hải, Triệu Vĩnh Kinh không liên lạc với anh. Tin cậu ta đột ngột bị bắt anh vốn không hề hay biết, Dương Thu Tâm phải vất vả nhờ người khác đưa thư cho anh thì anh mới biết là có biến.
Dương Thu Tâm khi đó đã là nữ hoàng màn ảnh tiếng tăm lẫy lừng, mấy năm nay tuy cô không đóng nhiều phim nhưng phim nào cũng nổi như cồn, rạp chiếu thường xuyên cũng kín chỗ. Ảnh của cô xuất hiện trên khắp các mặt báo, cô trong ảnh luôn mang theo một nét đượm buồn khiến người ta nhìn mà thương cảm.
Về Thượng Hải, Triệu Vĩnh Kinh đã thay tên đổi họ. Cậu vẫn làm việc trong tòa soạn nhưng không còn cấp tiến nữa, nếu bảo là hơi nghiêng về mặt tiêu cực thì đúng là có một chút, song phần nhiều chỉ đâm đầu vào mấy chuyện yêu đương trăng gió, viết lách bình luận phim ảnh với chụp ảnh cho mấy cô gái xinh thôi. Trong những bức ảnh hiện đại ấy, ảnh của Dương Thu Tâm chiếm đa số, lượng tiêu thụ cũng cực tốt. Nhờ có những tấm ảnh người đẹp này mà tòa soạn cực kỳ trọng dụng cậu ta, tiền lương trả cậu ta cũng hậu hĩnh hơn rất nhiều. Cậu ta cũng có thể coi là có tên tuổi ở đất Thượng Hải.
Cậu gặp chuyện lúc đang ở Hoa giới. Buổi tối sau khi về nhà từ tòa soạn, cậu ta đang ngồi trên xe kéo, vừa mới tới nhà, cổng còn chưa kịp mở thì tự dưng bỗng có mấy người từ đâu ra nhảy bổ tới bắt cậu ta đi, không để lại một dấu vết.
Sau khi Triệu Vĩnh Kinh mất tích, Dương Thu Tâm là người đầu tiên hay tin. Cô không dám đi nhờ chồng mình vì cậu, thậm chí cô còn nghi đó là Trì Ly Sơn bí mật động tay chân nên cô mới không dám làm lớn chuyện. Cô nhớ đến anh, bèn viết cho anh một bức thư, sau đó nhờ một người chị em trong cùng công ty điện ảnh đưa đến chỗ anh.
Trong thư cô khẩn cầu anh nghĩ cách xem xem có phải Triệu Vĩnh Kinh đang bị bắt giam không. Đi kèm với lá thư còn một tờ séc giá trị không hề nhỏ, coi như là thù lao cho anh.
Phó Ngọc Thanh chẳng thiếu gì tiền, song anh vẫn nhận lấy.
Anh đi nghe ngóng, những thông tin thu được chẳng mấy lạc quan. Căn nguyên của vụ này quả thực là Trì Ly Sơn, song trong lúc bị giam trong tù, Triệu Vĩnh Kinh đã bị phần tử Cộng Sản phản bội chỉ điểm. Nghe bảo cậu ta đã bị chuyển đến Nam Kinh dưới danh nghĩa trọng phạm Cộng Sản.