Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 304



Rồi trong ba ngày này lại xảy ra một chuyện mà không ai ngờ tới.

Đầu tiên là buổi chiều có người gọi điện tới, đè thấp giọng bảo là có người sắp đến khám nhà, nhớ phải cẩn thận. Nghe người làm báo tin xong, mí mắt Phó Ngọc Thanh giật liên tục, anh đi đi lại lại trong thư phòng một lúc rồi dặn bọn họ đi đốt hết báo đi. Anh đã đặt rất nhiều báo, lắm tờ là những tờ đã bị niêm phong kiểm tra, nếu mà bị khám nhà thật thì chỗ của anh chẳng có gì, chỉ lo rước họa vì đống báo đó thôi.

Dưới lầu nhà anh có một cái lò sưởi Tây, trước giờ gần như chưa bao giờ dùng qua, vậy mà bây giờ lại nhóm lên để đốt báo. Chắc là người làm đã nghe ngóng được tin từ đâu rồi nên rất sợ, Phó Ngọc Thanh bèn cho bọn họ về luôn, chỉ để lại mỗi Vương Xuân già đời. Nếu bảo không sợ thì là nói dối, lòng bàn tay anh đang toát mồ hôi lạnh ròng ròng đây. Anh mới gọi điện hỏi Đào Chính Lễ về tình hình bên Bộ Tư lệnh. Kể từ sau lần bị giam vào tù mấy năm trước thì anh đã giữ liên lạc với Đào Chính Lễ.

Đào Chính Lễ cũng đã hay về vụ ảnh ọt lùm xùm này, chắc là gã biết gì đó nên mới không tiện một mình tới, thay vào đó bảo anh mời vài người nọ đến nhà chơi bài. Phó Ngọc Thanh đâm ra càng thấp thỏm, bèn vội vã gọi điện mời một người bạn từ cục Cảnh sát, một người bạn trong ban hội đồng quản trị nhà máy bột mì Hoa Phong, rồi đặc biệt mời cả luật sư Tống đã từng chơi bài cùng ở nhà ông chủ Đỗ tới góp hội.

Chuyện giữa anh với Dương Thu Tâm chanh bành tới độ không ai không biết, lần này anh lại còn đăng ảnh người đẹp lên báo, đại minh tinh thì làm ầm lên đòi ly hôn với Trì Ly Sơn, xong được cả đặc vụ đến sờ gáy nữa chứ, thế là thậm chí còn có người bạn trêu anh rằng anh chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Lần này ghé nhà thấy anh sợ như vậy, gã ta không nhịn được cười anh. Đến rồi cũng không vội mở tụ ngay mà còn reo hò đòi xem ảnh người đẹp, anh đành phải lấy ra cho cả đám cùng thưởng thức. Thật ra anh còn giữ một đống tấm chưa đăng, ảnh mỹ nhân cảnh đẹp ý vui như vậy, nào ai không thích cho được? Thành thử chẳng ai thèm mó vào bài bạc, chỉ lặng lẽ bình phẩm từ đầu tới chân đủ kiểu từng bức một của Dương Thu Tâm.

Kết quả phải đến chập tối tụ mới mở, còn chưa đánh xong một lượt thì đã có một đội đến lục soát. Vương Xuân niềm nở dẫn bọn họ vào, đám người nọ không hề khách sáo, mở miệng cái đã mời ngay Phó Ngọc Thanh ra ngoài. Tay bạn trong cục Cảnh sát của anh hơi giận quá mất khôn nên nói vài câu trách móc, đám người nọ có vẻ tức giận, bảo là có bắt đi đâu, chỉ khám nhà thôi. Phó Ngọc Thanh thấy tay kia có vẻ không định thôi nên không muốn cứng đầu cứng cổ với hắn làm gì, bèn đóng cửa phòng khách lại đánh bài tiếp. Đội kia tản ra khắp ngóc ngách y như sâu, xới tung cả hai tầng nhà lên, thậm chí cái nhà nhỏ cho người làm ở cũng bị lục soát một lần, mở hết loạt hộp đồ. Bốn người bốn vẻ mặt ngồi ở bàn bài, lấy đâu ra tâm trạng mà chơi tiếp đây?

Luật sư Tống là người đi du học về nước, tính tình hiện đại, cả người sặc mùi Tây từ đầu tới chân. Vì đã gặp anh mấy bận mà tính tình lại còn hợp cạ nên dần dần thân quen. Trận lùm xùm này anh ta vốn chỉ định đến để hóng vui, thậm chí còn chế giễu Phó Ngọc Thanh là đồ thỏ đế, đâu có ngờ sự thể lại nghiêm trọng tới vậy. Anh ta không nén được giận, bảo anh hãy đi tìm ngài Đỗ đi. Hai người còn lại cũng khuyên anh không thể ngậm bồ hòn làm ngọt nữa, phải tìm một người đứng ra nói chuyện cho đàng hoàng. Bất luận là kẻ nào đang giở trò sau lưng thì chuyện này cũng phải giải quyết càng sớm càng tốt, bằng không đến khi bung bét quá thì thu vén chẳng nổi đâu.

Sau vụ đó, Đào Chính Lễ lén cho người đến chuyển tin, dặn anh hãy cực kỳ cẩn thận, Trì Ly Sơn đang tìm người đối phó với anh đấy. Tin này thật ra lại làm Phó Ngọc Thanh yên tâm chút đỉnh. Anh biết Trì Ly Sơn có quan hệ không tầm thường với Đỗ Nguyệt Sênh, song anh cũng biết Đỗ Nguyệt Sênh là người vô cùng đề cao nghĩa khí công bằng, anh bèn bỏ ra một khoản tiền để chuẩn bị một phần quà thật hậu, sau đó chọn ngày đến bên đường Đỗ Mỹ gặp ngài Đỗ, nhờ ông ta nói chuyện hộ mình.

Đình Ngọc đang bị ốm nên nhõng nhẽo dính người đến lạ, khóc bù lu bù loa không cho Mạnh Thanh đi đâu, đâm ra suốt mấy hôm nay hắn chỉ có ở nhà. Biệt thự Phó xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn chẳng hay biết. Đến khi hắn lại quay lại, nghe người làm kể hết đầu đuôi thì hắn mới không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức ấy, khiếp đảm tột cùng. Nghe xong chuyện hắn ăn năn lắm, mắt đỏ ngầu bảo Phó Ngọc Thanh: “Là tại em, nếu hôm đó mà em không đi tìm cô ấy nói những chuyện kia thì cô ấy đã không hành động hấp tấp như vậy để mà liên lụy đến tam gia rồi.”

Vốn Phó Ngọc Thanh đã nghi ngờ tối hôm đó hắn đi đâu làm gì, nghe hắn nói thế, anh lại chẳng biết đáp sao. Ngẫm nghĩ một hồi lại khiến anh lo về Dương Thu Tâm, bèn cầm máy lên gọi điện tới viện điều dưỡng Đức nọ. Y tá bảo Dương Thu Tâm được người khác đưa đi rồi, anh kinh hãi hỏi là ai đưa cô đi thì y tá xem qua ghi chép, rồi đáp: “Là anh Trì chồng cô ấy nhé.” Phó Ngọc Thanh lập tức lạnh cả người, anh cúp máy bước qua bước lại trong thư phòng, không kìm được nổi nóng, “Rốt cuộc em đã nói gì với cô ấy hả?”

Mạnh Thanh cúi đầu thừa nhận, “Em khuyên cô ấy hãy cắt đứt quan hệ với tam gia đi, đừng làm liên lụy đến tam gia nữa.”

Phó Ngọc Thanh không hiểu vì sao hắn lại tự tiện đến vậy, anh nhịn một lát rồi mới nói: “Cô ấy cũng là người tội nghiệp, nếu không phải không chịu nổi nữa thì cô ấy đâu ly hôn làm gì? Đến tôi còn không dám động vào nhà Trì thì chẳng lẽ cô ấy không sợ à? Sao em nỡ lòng nào nói như thế với cô ấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.