Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 322



Sau khi nghe ngóng thì bọn họ biết được Lực lượng 76 với quân Nhật đều không có bằng chứng, chẳng qua là đang không chịu thả người đi thôi.

Nói cho cùng thì thân phận của Trì Ly Sơncũng khác biệt nên quân Nhật canh chừng rất nghiêm ngặt, dè đâu gã vẫn bị ám sát đi đời nhà ma, thế nên chúng mới nổi trận lôi đình sai hiến binh đi truy lùng khắp nơi. Phàm là người hơi khả nghi là sẽ bị bắt lại tra hỏi ngay lập tức, nhất thời lòng người khắp nơi hoang mang. Do vụ án này quá kỳ lạ, cách chết không bình thường như bị bắn hay bị hạ độc nên trong nội bộ quân Nhật cũng lời ra tiếng vào rất xôm, chúng nghi ngờ là do Hội Áo lam làm.

Trên báo nói trước khi Trì Ly Sơn chết, có người trông thấy Mạnh Thanh xuất hiện ở gần biệt thự, còn về phần đó là thật hay giả thì chịu. Nghe đâu Mã Kính Tông còn gửi báo cáo cho hiến binh Nhật tố rằng vì chuyện nhà Phó mà Mạnh Thanh đã nảy sinh bất hòa với Trì Ly Sơn, e lần này là thù riêng.

Đỗ Nguyệt Sênh vận động toàn lực để chứng minh sự trong sạch của Mạnh Thanh cho quân Nhật hòng cứu hắn ra, nghe nói Phó Ngọc Thanh nhờ người mua vé về Thượng Hải, ông ta vội vàng phái người đến khuyên can anh,

Giờ này mà anh về Thượng Hải thì chẳng phải sẽ càng củng cố suy đoán của đám đặc vụ à? Vì lẽ đó, La Quế Thành mới khuyên anh hết nước hết cái hãy kiên nhẫn ở Trùng Khánh chờ phán quyết.

Tin này chẳng khác nào sét đánh ngang tai Phó Ngọc Thanh, mặc dầu đang cách Thượng Hải rất xa, song anh cũng thừa hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Đối với những người kháng Nhật, quân Nhật thường giết sạch không luận tội, nếu mà bắt được Cộng sản hay đặc vụ của Cục Điều tra Ủy ban Quân sự đảng Quốc dân thì chẳng những sẽ bị xử tử, mà báo sẽ còn đăng bài tuyên dương một cách trắng trợn. Nay nạn nhân là một tên danh uy quyền lực như Trì Ly Sơn, người bị dính hiềm nghi sao có thể được buông tha dễ dàng đến vậy? Bất luận người ám sát Trì Ly Sơn làm vậy là vì kháng Nhật hay là vì báo thù, quân Nhật cũng sẽ đều không nương tay.

Song suy nghĩ của Đỗ Nguyệt Sênh cũng không phải là không có lý, anh như bị mắc kẹt trong bùn lầy, muốn đi mà chẳng đi đặng, con tim ngày một thêm nặng nề. Chẳng những anh không thể đi Thượng Hải, anh còn phải giả vờ như không có gì xảy ra mà tham dự một loạt những hoạt động quyên góp ở Thượng Hải, thậm chí còn có một lần ảnh ở dạ hội từ thiện được lên báo.

Kỳ thực lòng anh đang cồn cào như lửa đốt, anh đi khắp nơi nhờ vả quan hệ, tiền bạc trong tay chảy ra hàng nắm hàng nắm, hoàn toàn chẳng màng đến hậu quả. Anh lo lắng đến mụ mị đầu óc, nhớ ra mối quan hệ đặc biệt giữa Từ Ngọc Lan và Hứa Trác Văn, anh bèn đi nhờ. Thế mà Từ Ngọc Lan lại không từ chối, chỉ bằng vài lời thủ thỉ bên gối, cô đã moi được thông tin để mà về báo lại với anh rằng Mạnh Thanh nhất quyết không chịu nhận tội ám sát, cả lũ Nhật lẫn đặc vụ của Uông ngụy đều không bắt ép được hắn.

Phó Ngọc Thanh nghe mà lạnh cả người, chẳng biết Mạnh Thanh đang bị thẩm vấn thế nào nữa, gọi xong cú điện thoại ấy, anh thậm chí cảm tưởng mình có thể chết được ngay bây giờ. Lúc rời Thượng Hải, đây chính là chuyện mà anh sợ nhất, tính tình Mạnh Thanh quật cường sắt đá, nếu bị bắt thì đời nào nhận tội kia chứ? Chỉ sợ hắn đang phải chịu tra tấn khổ sở liên tục trong tù.

Từ Ngọc Lan nghe được chuyện anh tặng nhà tân hôn cho hội cứu trợ dân tỵ nạn dùng nên còn xúc động bảo anh phí cái nhà đẹp quá, anh mới bảo người làm ở Thượng Hải đưa chìa khóa đến nhà trọ của Từ Ngọc Lan, hứa là nếu có thể rửa sạch hiềm nghi cho Mạnh Thanh, anh nhất định sẽ đền đáp hậu hĩnh, thậm chí sẽ còn biếu luôn cả hợp đồng mua nhà.

Chuyện này diễn ra trong một thời gian dài, cuối cùng Hứa Trác Văn đứng ra bảo hộ cho hắn ra ngoài, lấy danh nghĩa dưỡng bệnh để bố trí hắn về quê. Phó Ngọc Thanh lập tức thu dọn hành trang, không nói một lời nào với gia đình, chỉ để lại một bức thư rồi lên đường đi luôn.

Tuy anh chỉ là cố vấn trên danh nghĩa cho công ty mậu dịch của Đỗ Nguyệt Sênh, song cũng quen biết khá nhiều người, trong đó có một trưởng đội họ Giang đang theo học cao học ở Đại học Lục quân, thường hay đến Trùng Khánh. Nửa vì việc công nửa vì việc tư, thường lén lút mang theo hàng hóa để nhờ người bán hộ, lần nào cũng thu về bộn tiền. Phó Ngọc Thanh cũng phải nhờ vả anh chàng này mới rời được Trùng Khánh, một mình lăn lộn bôn ba vất vả để trở về Thượng Hải.

Thời điểm bấy giờ, quân Nhật canh phòng Thượng Hải rất gắt gao, tất cả các khu vực bị bao vây hết sạch, lính ngụy nhan nhản, đi lại ra vào đều phải có chứng minh mình là người trong sạch. Các vùng nông thôn bị tiến hành thanh trừng, vài đội du kích đã đầu hàng bị biên chế thành cảnh vệ, tất cả những người đi đường xa đều bị kiểm tra. Hứa Trác Văn làm việc đến nơi đến chốn, cử người đưa hắn về tận Mai Viên Đầu.

Anh đã chẳng còn ai ở Thượng Hải, Từ Ngọc Lan sợ anh về Thượng Hải một mình sẽ thu hút sự chú ý của quân Nhật để rồi dẫn đến những rắc rối không đáng có. Cô bèn dặn người của Hứa Trác Văn khuyên anh hãy ở yên ở nông thôn thêm một thời gian nữa, song thế lại vừa đúng ý anh.

Người của Hứa Trác Văn bảo ông chủ Mạnh này trái tính trái nết quá nên không chịu đi vào cùng hắn, chỉ đưa đến cửa, mở khóa, đưa chìa cho hắn xong rồi đi luôn.

Rời Thượng Hải đã mấy năm, anh chẳng ngờ họ sẽ gặp lại nhau ở nơi này, con tim anh trong lồng ngực đang đập như trống dồn, lòng bàn tay lút mồ hôi, nào còn nghĩ được bao nhiêu nữa, chỉ đẩy cửa vào.

Bên trong lặng như tờ, cứ như chẳng có người ở, anh ra sân sau thì chỉ thấy có một người tóc hoa râm đang ngồi trên xích đu, không có ai bên cạnh. Anh chần chừ mất một chốc rồi mới cất bước tới, khách sáo hỏi: Thưa ông, cho hỏi có phải ông chủ Mạnh cũng đang dưỡng bệnh ở đây không?

Người nọ sững lại, chầm chậm quay đầu nhìn anh.

Giây phút nhìn thấy gương mặt hắn, Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng tới nỗi không thốt nổi nên lời. Mà người ấy hiển nhiên còn sửng sốt hơn cả anh, như thể hắn không dám tin vào con mắt mình, vẻ mặt như đang lạc trong một cơn mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.