Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 325



Phó Ngọc Thanh không dám hỏi thêm nữa. Mạnh Thanh nói hững hờ thế, nhưng sống và chết chỉ cách biệt nhau có một cái chớp mắt mà thôi.

“Hãy đồng ý với tôi, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa!” anh van cầu khẩn thiết.

Mạnh Thanh ừm tiếng, mãi lâu sau mới nói, “Em cũng không ngờ lại chạy thoát được thật.” Nói ra lại bật cười, không kìm được đưa tay vuốt ve tóc anh, hắn còn bảo, “Lúc đó em cứ tưởng sẽ không được gặp lại tam gia nữa đấy…”

Phó Ngọc Thanh không nhịn được trách móc: “Thượng Hải nhan nhản Hán gian cơ mà, em việc gì cứ nhất định phải giết gã?”

Mạnh Thanh cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho anh nữa, đành nói, “Đó là ý của bên trên, bên trên luôn muốn khử gã.”

Phó Ngọc Thanh trầm ngâm hồi lâu, đoạn hỏi: “Chấn Ngọc thì sao?”

Mạnh Thanh hơi ngập ngừng mới đáp: “Sau khi Nhật đánh chiếm tô giới, Lưu Anh Dân không muốn ở lại nữa nên đi Mỹ với Hồng Hoa rồi. Em… em đã gửi Chấn Ngọc cho cô ấy.”

Phó Ngọc Thanh sửng sốt, anh muốn ngồi dậy, nhưng cái ghế chỉ đung đưa chứ chẳng ngồi dậy nổi, Mạnh Thanh cuống quýt chìa tay ra đỡ anh, anh lại giận dữ hất ra.

Nói thật thì Mạnh Thanh nào có lỗi? Nhỡ mà xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ định để Chấn Ngọc bơ vơ lạc lõng không nơi nương tựa lang thang ngoài đường ở Thượng Hải ư? Anh thừa hiểu, song giận vẫn là giận, giận người này chẳng đoái hoài gì đến sống chết, giận người này giao phó cốt nhục cho Lạc Hồng Hoa, giận người này đã vứt bỏ anh.

“Tam gia?” Mạnh Thanh bối rối gọi.

Vành mắt Phó Ngọc Thanh đỏ hoe, lẩm bẩm: “Thật là, mỗi người một phương trời thế này, biết đến bao giờ mới được gặp lại nhau đây?”

Mạnh Thanh thở nhẹ, “Miễn còn sống là tốt rồi, hơi đâu mà lo đến chuyện khác nữa?”

Phó Ngọc Thanh nhìn hắn chằm chằm: “Em cũng biết cơ à!”

Mạnh Thanh rất đỗi khó hiểu, Phó Ngọc Thanh quay đi không chịu nhìn hắn, một lúc lâu sau anh mới khẽ lên tiếng: “Mạnh A Sinh, nếu em chết trước mặt tôi, tôi sẽ cho người đưa em đến Đông Đài chôn chung với Phượng Bình, cả đời này tôi sẽ không đến Đông Đài thăm em nữa.”

“Tam gia,” giọng Mạnh Thanh nhẹ tênh, “em biết.”

Tối ấy, Mạnh Thanh tự tay nấu cơm cho anh ăn, vùng quê không đủ đầy tiện nghi như ở thành phố, nhóm bếp cũng phải dùng củi, món ăn thì đạm bạc. Mạnh Thanh ra đằng sau hết múc nước rồi lại nhóm lò, Phó Ngọc Thanh nhằng nhẵng theo sau như con gà con không chịu rời gà mẹ nửa bước. Mạnh Thanh bảo anh nằm xuống ghế nghỉ ngơi đi mà Phó Ngọc Thanh không chịu, Mạnh Thanh cũng chỉ còn nước mặc kệ anh.

Chỗ này giống mấy chục năm trước, chẳng có một thứ gì hết. Máy hát, báo chí, tất cả vết tích của nền văn minh nhân loại đều biến mất ở nơi đây, đêm xuống, Mạnh Thanh thắp đèn dầu, lật tới lật lui tờ giấy trên bàn rồi cuối cùng lại thôi.

Phó Ngọc Thanh hỏi hồi trước giờ này hắn sẽ làm gì, Mạnh Thanh hơi ngại ngùng đáp, cũng chỉ có đánh quyền một lát thôi ấy mà, chép kinh bằng đèn dầu dễ hỏng mắt kể từ khi dọn tới đây, buổi tối cũng chẳng chép nữa.

Mạnh Thanh sợ anh chán, bèn hỏi anh có muốn đọc kinh Phật không, Phó Ngọc Thanh bỗng nảy ra ý kiến, đòi leo lên mái nhà ngắm sao, Mạnh Thanh ngạc nhiên nhìn anh cười, thế mà cuối cùng vẫn đồng ý.

Sợ giày da của anh đạp không vững nên hắn bảo anh cởi giày ra. Mạnh Thanh kiếm cái thang gỗ, mình leo lên xem ngói mái nhà trước rồi sau đó mới để anh lên.

Mạnh Thanh đỡ thang, lúc anh tới nơi thì kéo tay anh lên, hắn sợ anh hụt chân, mặt mày bất an trông thấy.

Phó Ngọc Thanh cũng ngoan ngoãn ngồi yên chứ không dám giẫm lung tung, hai người sóng vai nhau ngồi trên mái nhà, gió đêm lưu luyến quấn quýt bên mình, như thể phải đến lúc này, lòng anh mới sinh ra một nỗi yên bình không tên.

Nơi đây chẳng phải Hoài Nam, chẳng phải Hồng Kông, cũng chẳng phải Trùng Khánh, nơi đây là vùng nông thôn Thượng Hải vẫn đang thất thủ. Ở chỗ khác vẫn đang đánh nhau, nhưng ở đây anh lại chẳng có gì để mà làm. Anh nên cảm thấy lo lắng, nên cảm thấy hổ thẹn, song dẫu là như thế, anh lại cảm thấy yên bình, như thể cuối cùng anh đã tìm được một chiếc giường thoải mái để an tâm say trọn giấc nồng.

Anh kể chuyện nhà, chuyện Trùng Khánh, và cả chuyện Lục Thiếu Kỳ cho Mạnh Thanh nghe. Bọn họ đã xa nhau quá lâu, cũng đã có quá nhiều chuyện xảy ra, anh nói đến lúc bải hoải rồi thì dừng lại nghỉ một lát, Mạnh Thanh không mất công khuyên bảo gì anh, chỉ nắm chặt tay anh chờ anh kể tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.