Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 327



Phó Ngọc Thanh đi lòng và lòng vòng mấy vòng quanh người hắn, trơ mắt nhìn hắn đánh liên tục mấy lượt quyền, rồi cuối cùng hết chờ nổi nữa, bèn tự mình đi kiếm thang. Mạnh Thanh không thể giả vờ tiếp, vội vàng kéo anh lại, vừa buồn cười vừa bực nói: “Sao ngày nào anh cũng phải trèo lên mái nhà vậy hả?”

Phó Ngọc Thanh càng không cam chịu, càm ràm: “Em có chịu lên với tôi đâu, chỉ lo đánh quyền thôi, tôi tự lên nóc nhà ngắm sao tí chứ có làm phiền gì đến em đâu?”

Mạnh Thanh bó tay: “Khả năng là đêm mưa đấy, lên rồi lại ướt cho, tốt nhất là đừng có lên.”

Phó Ngọc Thanh liếc hắn, vẫn ương bướng, “Ướt thì chịu.”

Nhưng Mạnh Thanh không chịu buông ra, cứng đầu chẳng kém: “Anh về Trùng Khánh đi, thích nhảy thì nhảy, thích xem hí thì xem hí, chẳng tốt hơn ngồi không chán ốm ở đây quá sao?”

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại còn có cái câu như thể để chờ tống vào tai mình, anh ngớ người, muốn nổi giận mà lại không nỡ, bao lâu sau mới nói được câu: “Mạnh A Sinh, em nói thế tôi không tin đâu. Lẽ nào lúc tôi không ở Thượng Hải, em không nhớ tôi một tí nào ư?”

Môi Mạnh Thanh mấp máy, song hắn không nói.

Lần này thì Phó Ngọc Thanh đã nổi giận thật, anh chẳng đả động gì đến ngắm sao nữa, vốn anh bảo thế là để lấy cớ gợi chuyện với tên này mà thôi. Giờ thì anh chẳng thèm nhiều lời với hắn nữa, dứt áo quảy mông về thẳng phòng khách ngủ.

Mạnh Thanh thấy anh bực thì cũng hơi cuống, hắn lẽo đẽo theo sau anh, nhưng lại bị anh nhốt ngoài cửa. Mạnh Thanh đi đi lại lại một hồi, khẽ nói qua lớp cửa: “Tam gia, em muốn tốt cho anh thôi mà.”

Phó Ngọc Thanh giận tới nỗi lại lên cơn đau dạ dày, chẳng muốn ngó ngàng đến hắn nữa. Song sau khi nằm một lúc thì cơn đau thật sự không cầm cự nổi nữa, anh mới phải ngọ nguậy bò dậy.

Mạnh Thanh cho anh người làm tên Khương Xuân Bình ở lại, bố trí vào bên cạnh anh, anh biết thừa Mạnh Thanh thính làm gì, ban đầu còn hơi bực, nhưng giờ lại thấy tiện. Anh bèn bảo Khương Xuân Bình nấu cho mình bát cháo.

Mở cửa ra thấy Mạnh Thanh hẵng đang đứng ngoài cửa, anh không khỏi sững người ngạc nhiên. Thấy anh ra ngoài, Mạnh Thanh muốn mở lời, song chẳng biết nói gì, còn anh thì giả vờ không thấy, đi thẳng tới cửa phòng Khương Xuân Bình, cố tình nói: “Xuân Bình, dạ dày tôi đau, anh đi đun nước hộ tôi với.”

Mạnh Thanh biến sắc, xoắn xuýt hỏi, “Sao tự dưng đang yên đang lành lại đau?”

Phó Ngọc Thanh mặc kệ hắn, Khương Xuân Bình tất tả thay đồ đi ra, nói: “Tam thiếu gia, tôi đi nấu ít cháo cho cậu ăn nhé.” Anh ta biết cậu thiếu gia này có bệnh đau dạ dày, hồi trước anh ta hay đứng phụ bếp. Về sau chiến tranh nổ ra, nhiều người làm bỏ về quê, Phó Ngọc Thanh muốn tìm người trông nhà hộ, anh ta chẳng có trách nhiệm nào đeo bám, cũng chẳng tính về quê, thế là đi theo luôn. Ai dè vòng một vòng cuối cùng lại vòng về quê.

Anh ta xuống nhà bếp, hai người còn lại chẳng ai hé một lời. Phó Ngọc Thanh cũng không vào phòng nữa mà ngồi luôn bên ngoài. Trong nhà lạnh, thậm chí còn không ấm bằng bên ngoài, anh bèn kiếm cái áo trải lên ghế đá rồi lấy một quyển sách tiếng Anh ra ngồi luôn xuống đó lật đọc.

Sắc mặt Mạnh Thanh rất kém, hắn đi tới gần anh rồi chìa tay đè quyển sách của anh xuống, hạ giọng, “Tam gia, anh nói chuyện với em đi, dạ dày anh đau lắm à?”

Phó Ngọc Thanh gạt tay hắn ra, vặc lại: “Hỏi làm gì? Em muốn đuổi tôi đi cơ mà, tôi sống hay chết liên quan gì tới em.”

“Tam gia!” mặt Mạnh Thanh trắng bệch, “đừng có lằng nhằng! Không phải em muốn đuổi anh đi, mà là…” nói tới đó, hắn chợt khựng lại, rồi mãi lâu sau mới bảo: “tam gia, sao anh không hiểu nhỉ.”

Sao Phó Ngọc Thanh không hiểu cơ chứ? Dù gì trước khi đến đây anh chẳng phải lo nghĩ gì cả, thế mà sau khi đến, anh đã phải đi nghe ngóng đủ đường, Hứa Trác Văn là người đưa anh tới nên nói thế nào cũng phải nể mặt anh, mà huống hồ quyền kiểm soát bên ở vùng ngoại ô đã giao hết vào tay cảnh sát ngụy rồi, nếu mà thực sự xảy ra chuyện gì thì dám chắc tiêu tiền tiêu tai là đủ, kiểu gì cũng còn đỡ hơn hai người hai phương trời không thể đoàn tụ.

Song có nói hoài nói mãi đi nữa cũng chẳng suy suyển được cái khúc gỗ này đâu.

Phó Ngọc Thanh đóng quyển sách lại, nói, “Ở Hồng Kông bệnh tôi đã nặng lắm rồi, phải nằm viện mất bao lâu, chẳng qua em không biết mà thôi.”

Mạnh Thanh lúng túng, “Em biết chuyện tam gia phải nằm viện, trên báo có đăng, tam gia không có ai chăm sóc hay sao? Sao bệnh tình lại nghiêm trọng thế?”

Phó Ngọc Thanh hỏi ngược lại hắn, “Ai chăm sóc tôi? Tôi không có vợ mà cũng chẳng có người tình, nếu tôi chết ở Hồng Kông thì cũng chỉ có một mình cái thân tôi thôi. Hồi xưa ai đã hứa sẽ theo tôi đến già hả? Tôi còn chưa ở được hai ngày đã cuống cuồng đòi đuổi tôi đi rồi.”

Mạnh Thanh cúi gằm mặt, mãi sau mới nói, “Anh đi Trùng Khánh em mới yên tâm. Ở đây toàn quân Nhật, dù gì anh cũng là con rể nhà Lục, em sợ nhỡ…”

Phó Ngọc Thanh đặt ruỳnh quyển sách xuống bàn, huyệt thái dương giần giật vì đau, anh nói, “Mạnh A Sinh, đâu ra lắm nhỡ thế? Em sốt ruột tống khứ tôi thế này mà em không sợ tôi chết giữa đường à?”

Mạnh Thanh rối quá quát lên, “Tam gia! Đừng nói linh tinh!”

Phó Ngọc Thanh chẳng buồn đếm xỉa tới hắn, lại còn bồi thêm, “Sau khi rời Thượng Hải, lúc nào tôi cũng day dứt vì đã nổi nóng với em, để rồi chúng ta xa nhau lâu như thế. Nếu hồi đó tôi mà nghe lời em đi Trùng Khánh thì có khi tôi chính là người bị bom nổ chết đấy, em thật sự không hối hận ư? Một ngày còn sống cũng là một ngày, nhỡ mà phải chết thật thì có trốn cũng chẳng trốn được, sao em lại không hiểu?”

Anh giận tím tái cả mặt mày, vành mắt Mạnh Thanh đỏ hoe, á khẩu hồi lâu.

Phó Ngọc Thanh đấu dịu: “A Sinh à, dạ dày của tôi tệ lắm rồi, đến cả bác sĩ Anh cũng bảo hết đường chữa rồi, em không lo chăm sóc cho tôi mà lại còn đòi đuổi tôi đi, giả sử tôi gặp chuyện gì giữa đường thì em có hối hận không?”

Mạnh Thanh chẳng nói gì nữa, ngực phập phồng mãnh liệt, chỉ giương cặp mắt đỏ hoe nhìn anh đắm đuối.

Phó Ngọc Thanh khẽ dỗ hắn, “A Sinh ngoan, mình cưới nhau nhé. Em không biết đâu, Mỹ cũng tuyên chiến rồi, chiến tranh sắp kết thúc rồi. Hai đứa mình trốn ở đây không cần cho ai biết, sẽ không ai biết cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.