Phó Ngọc Thanh không ngờ tới, thoáng cái đã vẫy cờ hàng, tiết ra tất tật trong cơ thể Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh nằm thở hổn hển, gương mặt ngập tràn vẻ rầu rĩ, thế rồi hắn bỗng đưa hai tay lên che kín mặt, không nói gì một lúc lâu.
Phó Ngọc Thanh không nghĩ mình sẽ nhanh đến vậy nên đâm ngạc nhiên, thấy điệu bộ ấy của hắn, anh mới cố tình hỏi: “Cái này thì không chịu nổi à?”
Mạnh Thanh ngượng chín cả người, giọng khản đặc, “Chờ tí rồi lại!”
Phó Ngọc Thanh cười khục khặc ôm lấy hai vai hắn rồi ngồi lên người hắn, chậm rãi hôn ngón tay hắn, xong lại gỡ tay hắn ra hôn lên mặt hắn.
Mạnh Thanh mở mắt nhìn anh đắm đuối, đáp lại nụ hôn của anh như trong cơn say túy lúy, lưỡi quấn quýt với lưỡi anh như một con chim mổ mật, vừa tham lam vừa hung hăng trêu chọc tâm hoa.
Chẳng mấy chốc, nụ hôn cùng những cú liếm láp hừng hực ái tình nhục dục ấy đã khiến Mạnh Thanh bắt đầu rên rỉ, hắn siết chặt cánh tay anh như hai cái kìm sắt, thứ dưới háng cũng nóng rẫy chà qua bụng anh, sẵn sàng ra trận.
Hắn cứng nhanh như thế lại khiến Phó Ngọc Thanh hơi ghen tị, rõ ràng anh có phát hiện ra, song anh lại giả vờ không hay biết, chỉ đè người trước mặt xuống hôn môi liếm lưỡi mút mát như đang đùa bỡn, âm thanh phát ra nghe vào đỏ cả mặt.
Phó Ngọc Thanh hôn tới nỗi môi hắn đỏ mọng lên rồi mới hơi buông ra, khoan thai rà xuống vừa hôn vừa cắn yết hầu hắn, hai tay cũng không yên mà nắn bóp chơi đùa vòng eo hắn, rồi xuống đến háng hắn, xấu xa mơn trớn vuốt ve cặp đùi rắn chắc, anh nhận ra hắn đang run bần bật dưới thân mình, vậy mà lại chẳng chịu đụng vào thứ nhục dục đang vểnh cao kia.
Mạnh Thanh cất tiếng rên rỉ khổ sở, thứ âm thanh như đang khóc rấm rứt ấy trêu ngươi biết mấy, anh muốn thô bạo vò nát hắn, rồi lại muốn dịu dàng hôn hắn, muốn cắm vào thật sâu để nghe được tiếng rên càng mê hồn hơn, rồi lại muốn lặng lẽ ôm lấy hắn, để nghe được hơi thở cùng nhịp đập của hắn.
Muôn vàn suy nghĩ ùa tới như khói lửa rực trời, khiến anh chẳng thể nào theo kịp.
Phó Ngọc Thanh ngẩng lên, hai tay chống hai bên vai hắn, mỉm cười nhìn hắn dịu dàng: “A Sinh.”
Mắt Mạnh Thanh hơi hoe đỏ, hắn ôm ghì lấy anh, “Anh là của em, phải không?”
Phó Ngọc Thanh bật cười: “Phải, tôi sinh ra là người nhà Mạnh em, chết đi là ma nhà Mạnh em.”
Hai má Mạnh Thanh đỏ lựng, đôi mắt sáng rỡ, hắn hơi hích chân đá anh. Tuy chẳng dùng tí lực nào nhưng lại làm lòng Phó Ngọc Thanh chộn rộn, anh buông tay bảo Mạnh Thanh lật người lại. Mạnh Thanh không chịu, cứng đầu nhìn anh, “Cứ tư thế này đi.”
Phó Ngọc Thanh cười, “Được thôi.” Rồi anh ấn đùi hắn xuống, chậm rãi cắm vào. Chân Mạnh Thanh banh rộng, đã làm một lần rồi nên lần này không khó khăn nữa, chỉ là anh lại cố tình dềnh dàng, cọ nhẹ trêu đùa một lúc lâu rồi mới vào hẳn. Đưa tay xuống sờ chỉ thấy nơi kết hợp đã ướt nhẹp dính dớp, khiến người ta phát ngượng.
Phó Ngọc Thanh khoan thai cắm rút, Mạnh Thanh hít một hơi thật sâu, người gồng lên, răng nghiến chặt để không rên, trên gương mặt hắn là đê mê cùng khổ sở không kiềm đặng, hắn cố gắng nhìn anh, song chẳng mấy chốc ánh mắt đã mờ đi, cuối cùng vẫn thất bại.
Phó Ngọc Thanh vuốt ve bẹn hắn, cảm nhận sức mạnh choáng ngợp bên dưới làn da nóng bỏng của hắn, căng lên vì hoan ái, song cũng ngập đầy sự kiềm nén lạ thường.
Đêm ân ái này tựa một trận khổ hình, anh chậm rãi tiến vào cơ thể cường tráng ấy, mơn trớn từng vết thương, thỏa mãn nhìn cơ thể ấy run rẩy căng cứng dưới từng cái vuốt ve của anh.
Anh vân vê chơi đùa đầu v* Mạnh Thanh, bàn tay anh gắn liền với cơ thể ấy, nắn bóp như hòng xoa nát hắn, ngón chân Mạnh Thanh co lại duỗi ra trong vô thức, hai tay đang nắm mắt cá chân nổi cả gân xanh, khắp mặt mày và vầng trán hắn rịn mồ hôi. Hắn đã rơi vào hoan ái vô tận như con ôn trùng sa lưới, vô vọng mà sợ hãi, chỉ có thể càng ngày càng lún sâu.
Phó Ngọc Thanh lộng hành trong cơ thể hắn, giày vò hắn, cho hắn từ niềm vui thú ngọt ngào đến nỗi đau. Cơ thể hắn nóng bỏng như con người hắn, sục sôi như một cái lò thép, tưởng chừng có thể đun chảy tất thảy. Hơi thở dốc, tiếng rên của hắn sao mà đau đớn nghẹn ngào, kích thích đến độ anh chỉ khao khát được ngậm lấy bờ môi hắn, ăn tươi nuốt sống hắn.
Tiếng thở dốc cùng tiếng va chạm nặng nề tựa một tấm lưới mịn màng, bầu không khí nhớp nháp khắp chung quanh bọc bọn họ lại.
Phó Ngọc Thanh bắt đầu không kiềm nén nổi tiếng rên, anh xông pha tung hoành như một con ngựa hoang động đực, thế mà Mạnh Thanh lại càng kẹp chặt anh hơn, vặn xoắn lâu hơn, rốt cuộc đến đỉnh điểm của màn quấn quýt, anh cũng đã phải nộp vũ khí xin hàng, không thể kiềm chế bắn hết vào trong cơ thể nóng bỏng ấy. Mạnh Thanh như bị bỏng, vô thức quặp chân chặt vào anh, run rẩy quấn lấy anh, da kề da càng gần gụi hơn như cánh bướm khẽ khàng đậu lên đóa hoa đang nở rộ.