Như quả chín rụng cành được làn nước hồ dịu dàng ôm vào lòng, chầm chậm chìm xuống.
Chẳng ai nói gì, chỉ vai kề vai nằm lười biếng ở đó. Tay anh vô thức vuốt ve eo Mạnh Thanh như bị nam châm hút, song chẳng phải định làm gì, chỉ muốn vậy thôi.
Mạnh Thanh nhích lại gần sờ mặt anh, muốn nói gì đó với anh, thế nhưng vừa mở miệng thì lại phát hiện họng mình mất tiếng mất rồi, vậy là lại im.
Phó Ngọc Thanh bật cười, sáp lại gần đặt một nụ hôn lên môi hắn rồi ôm hắn thật chặt, Mạnh Thanh thở chậm rãi, lồng ngực phập phồng khe khẽ như đang nói gì đó, tiếc là chẳng nghe ra.
Nhưng Phó Ngọc Thanh có thể đoán được hắn định nói gì. Chẳng có gì khác ngoài những lời ngây ngốc ấy đâu, nghe vừa buồn cười, nhưng cũng vừa khiến lòng ngọt ngào như ăn mật.
Dường như đêm ấy trôi qua rất nhanh, nguyên đêm anh không chợp mắt lấy một lúc nào mà chỉ đổi tư thế để giày vò người bên dưới, thậm chí đến anh cũng còn cảm thấy hơi xấu tính. Có lẽ là lâu quá chưa làm rồi nên kiểu gì cũng thấy không thỏa mãn, sau đó dần dà hết sức nên mới chịu buông tha.
Cũng chẳng biết bọn họ ngủ lúc nào, chỉ biết là Mạnh Thanh cứ ôm chặt lấy anh không rời. Ngay cả trong mơ bọn họ cũng bên nhau, nhịp tim giao hòa, hơi ấm trên làn da chẳng biết của người hay của tôi, ngay cả thở cũng là hơi thở của đôi bên.
Anh ngủ rất say, hiếm khi không nằm mơ.
Sáng hôm sau gà vừa cất tiếng gáy, Mạnh Thanh đã dậy, lúc đang định xuống giường thì bị anh mơ màng níu lại không chịu buông.
Mạnh Thanh tưởng anh cũng sắp dậy nên ngồi yên đó nhìn anh, song làm gì có chuyện anh dậy chứ, thế nhưng anh lại không chịu tách ra khỏi hắn, kết quả chỉ lim dim nhìn hắn, không nỡ buông tay.
Họng Mạnh Thanh bị mất tiếng nên chẳng nói ra lời, hắn đành nhẹ nhàng vuốt ve mặt an ủi anh, bảo anh ngủ tiếp đi.
Rốt cuộc anh ngủ luôn đến tận lúc mặt trời lên cao ba sào, trời đã sáng trưng mà anh vẫn còn muốn ngủ thêm. Mạnh Thanh bưng cháo vào cho anh ăn, lay anh dậy không cho anh ngủ tiếp nữa, anh lại cười khì không chịu dậy, bọn họ cò cưa mất một hồi anh mới biếng nhác ngồi dậy thay đồ rửa mặt.
Cuối cùng anh đi qua đi lại một hồi thì cháo đã nguội. Mạnh Thanh không cho anh ăn, có lẽ là vì sợ bệnh dạ dày của anh tái phát, phải đun lại cho nóng rồi mới cho anh ăn.
Xuân Bình ra ngoài từ sớm để đi nghe ngóng tin tức về Cát Lập Mang đúng như anh dặn, mãi đến tận tối mới về. Sau khi chiếm tô giới, quân Nhật đã xua hết người Do Thái vào khu cách ly. Lại như anh dặn, Xuân Bình đi nghe ngóng tung tích người nhà Cát, còn đưa kha khá đồ dùng sinh hoạt qua. Sau khi về mới bảo anh, hai cô con gái với ông Cát của nhà Cát đang ở một khu nhỏ, cơ mà tinh thần khá tốt, mỗi tội là có vẻ toàn được bữa nay lo bữa mai, đáng thương vô cùng.
Xuân Bình kể đại khái cho anh tình hình ở khu cách ly, anh nghe mà thấy rất khó chịu, Mạnh Thanh bèn không bảo Xuân Bình nói thêm nữa mà cho anh ta đi ngủ luôn.
Hai người bị kẹt ở vùng quê nên cũng chẳng có chuyện gì để làm, Phó Ngọc Thanh mới kể cho Mạnh Thanh nghe tình hình làm ăn với Cát Lập Mang trước đây. Dường như đó là chuyện từ xưa lắm rồi, vậy mà vừa nhắc tới thì chi tiết nào cũng thật rõ ràng, nói mãi chẳng hết.
Rất nhiều chuyện trên phương diện làm ăn hồi trước là vì quá bận rộn, lại còn có ngài Đỗ ngăn cách nên không tiện để anh kể, đến giờ thì chẳng còn kiêng kỵ gì nữa, bắt đầu dần nói ra.
Rồi nói đến hồi hai người mới quen nhau, Phó Ngọc Thanh ngượng liền. Hồi đó anh còn sợ Mạnh Thanh lắm, mới gặp nhau ở vũ trường lần đầu đã bị dọa chạy mất dép, nghĩ lại đúng là mất mặt. Mạnh Thanh chỉ nghĩ là anh trốn mình thôi, chứ nào có hay gan anh bé tí vậy? Sau khi biết hắn không nhịn được cười, nhưng cũng hiểu là anh xấu hổ nên chẳng đả động gì thêm.
Dường như những ngày ở quê ấy là quãng thời gian được trộm ra từ trong lịch, yên bình đến lạ. Mạnh Thanh sợ anh ở nông thôn lâu bí bách đâm sinh bệnh nên nhất quyết bắt anh học đánh quyền, vậy mà anh cũng đồng ý, song lại dụ dỗ Mạnh Thanh học khiêu vũ với anh.
Phó Ngọc Thanh đánh quyền thì Mạnh Thanh đứng một bên nhìn, rõ ràng đã dạy bao nhiêu lần rồi mà mỗi lần nhìn anh đánh quyền, hắn vẫn không nhịn được phải nén giữ mặt mày nghiêm túc. Rốt cuộc vẫn nhịn không nổi, mỉm cười nhìn anh, khen anh đánh quyền nhuần nhuyễn quá, đẹp mắt quá.
Nhưng Phó Ngọc Thanh lại cảm thấy mình đánh quyền trông chả ra đâu vào với đâu, thế nên có khướt mà anh tin lời hắn.
Còn đến phần Mạnh Thanh, lúc khiêu vũ thì người cứng nhắc y chang khúc gỗ, được cái là không hay giẫm phải chân anh, nhưng thường xuyên bị anh phàn nàn là y như đang ôm người đồng để khiêu vũ. Mạnh Thanh mới vội vàng thề thốt rằng lần sau nhất định sẽ học thành.
Hai người cứ hết múa quyền lại khiêu vũ, cứ thế nửa ngày trôi bẵng đi. Có lúc Phó Ngọc Thanh còn nổi hứng dạy Mạnh Thanh văn học phương Tây, cái đó khó hơn học khiêu vũ nhiều, lưỡi Mạnh Thanh xoắn lại, học thế nào được? Văn học phương Tây với chẳng tạp chí, mấy cái món đó chỉ có nhân tài Phó Ngọc Thanh mới tiêu hóa được thôi.
Tại vì sợ bệnh dạ dày của anh phát tác nên hầu hết các món ăn đầu là món chưng, Phó Ngọc Thanh thì lại ngại ăn thanh đạm quá nên biến tấu đủ các loại công thức món ăn, ngày nào cũng có thể viết ra được một xập thực đơn. Mạnh Thanh đi tới lật xem rồi rút một hai tờ, còn lại thì để nguyên đó cho anh, đồ chiên rán là cấm có làm cho anh ăn bao giờ. Lại còn không cho anh ngủ nướng, sáng đều sẽ gọi anh dậy để ăn sáng rồi đánh quyền cùng với anh, chẳng hề quản mưa gió bão bùng, không chịu nhượng bộ dù chỉ một chút.
Phó Ngọc Thanh không ngờ mình mà cũng sẽ có ngày như thế này, anh nắm tay hắn để hắn sờ lên mặt mình, than rằng mình gầy đi mất rồi.
Mạnh Thanh nghiêm túc sờ thật, bảo: “Sắc mặt khá hơn hồi mới tới nhiều rồi, mai đánh quyền thêm hai lần đi.”
Phó Ngọc Thanh chỉ còn nước bỏ cuộc, lại sửa sửa đổi đổi công thức nấu ăn lần nữa mới coi như là qua ải, mãi đến tận khi thấy mặt trời lên thì đến chỗ Xuân Bình.