Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 336



Mạnh Thanh đút lót tiền để vào tù thăm anh, thấy anh ốm nặng quá, hắn tức tới nỗi mắt đỏ vằn lên đòi bế anh ra ngoài ngay. Phó Ngọc Thanh phải ngăn hắn lại, làm sao có thể gây thù chuốc oán với những người này thật cơ chứ?

Bản thân Phó Ngọc Thanh cũng thấy hoang mang, anh chưa từng nhậm một chức quan nào trong bộ máy chính phủ bù nhìn, anh cũng không giống những tên ngụy trí thức từng ton hót bợ đỡ Nhật, thực sự không thể nghĩ ra nổi một mối liên hệ nào đến hai chữ Hán gian. Nếu bảo anh có dính líu với Từ Ngọc Lan và Hà Ưng Mẫn nên chắc chắn là Hán gian thì chẳng phải là cố tình vẽ tội còn gì?

Mạnh Thanh không thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người khác vì anh, hắn đành nén giận, mượn điện thoại trong tù gọi điện cho ngài Đỗ nhờ ông ta ra mặt. Ngờ đâu Đỗ Nguyệt Sênh đã lên tiếng rồi mà vẫn không xuôi. Rõ ràng bên trên đã đồng ý, nhà tù bên dưới lại mãi không chịu thả người ra, Mạnh Thanh sốt ruột như chong chóng quay, lại đến đường Đỗ Mỹ một chuyến nữa để nhờ vả ngài Đỗ, Đỗ Nguyệt Sênh cũng lấy làm ngạc nhiên lắm. Ông ta lại gọi một cú nữa, lần này được đặc biệt phê duyệt rồi mới đưa được người ra ngoài để về nhà chăm sóc tĩnh dưỡng, song vẫn phải chờ tòa án triệu tập bất cứ lúc nào để thẩm vấn.

Trận lao tù này đã tổn thương nặng nề tới sức khỏe của anh, anh nằm viện rất lâu. Tuy cũng là để tránh tai mắt, nhưng bệnh dạ dày của anh quả thực đã phát tác rất nghiêm trọng, lúc trong tù thường xuyên nôn mửa, khó nuốt được thức ăn, sau khi ra ngoài chăm sóc hơn một năm vẫn chẳng khởi sắc mấy.

Ngày nào Mạnh Thanh cũng túc trực bên anh không rời nửa bước, thậm chí đến khi anh bị triệu đi thẩm vấn hắn cũng đi theo.

Lúc bấy giờ Phó Ngọc Hoa với Lục Thiếu Du đều đã về Thượng Hải, các bên cùng hợp tác đứng ra làm chứng, anh được thẩm vấn trước thời hạn rồi cuối cùng được phán vô tội thả về. Nhà máy của Phó Ngọc Hoa ở Trùng Khánh cũng bị chính phủ tịch thu, đến khi về Thượng Hải thì lại gặp phải chuyện này, thành thử anh rất căm ghét chính phủ Quốc Dân, lại thêm nội chiến trong nước, tương lai đất nước mù mịt, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh đã quyết định đưa cả gia đình sang Mỹ.

Song trong chuyện này, Phó Ngọc Thanh lại bất đồng ý kiến với anh. Cả hai đều không thuyết phục nổi nhau, hiếm khi thấy hai anh em to tiếng vì chuyện đi hay ở.

Sau khi được rửa sạch tội danh, Lục Thiếu Du đặc biệt đến thăm anh một chuyến, cầm theo một lá thư cho anh.

Phó Ngọc Thanh khó hiểu đùa: “Đơn ly hôn à?”

Chỉ đến khi cầm lá thư vào tay, nụ cười anh mới chợt tắt.

Nét chữ trên lá thư ấy quá quen thuộc. Chỉ là chủ nhân của nó đã chẳng còn trên cõi đời này nữa rồi.

Anh bối rối nhìn Lục Thiếu Du, bàn tay cầm thư lại đang run rẩy. Cô gật đầu: “Đây là những lá thư cuối cùng của em ấy, một bức cho cha, một bức cho anh,” cô cười, “đáng nhẽ ra phải đưa cho anh sớm hơn, nhưng mà cha không chịu, tôi phải khuyên cha mấy năm ông ấy mới chấp nhận đấy.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ đằng sau lá thư này còn có một câu chuyện như thế. Bức thư vẫn được dán y nguyên, chưa hề mở, chẳng biết người trước mặt có tâm trạng gì khi giữ lá thư này suốt mấy năm nữa.

Phó Ngọc Thanh vuốt mép thư, hỏi cô, “Sức khỏe ông Lục có khá hơn chút nào không?”

“Sức khỏe cha vẫn tốt, chỉ là cha trách anh thôi.” Lục Thiếu Du áy náy đáp, “Cha mãi chẳng nghĩ thông được, cứ chấp nhất đổ chuyện của Thiếu Kỳ lên đầu anh, hồi ở Trùng Khánh ông ấy không chịu gặp anh cũng là vì thế đấy.”

Phó Ngọc Thanh chẳng hề ngạc nhiên, nhớ tới Lục Thiếu Kỳ khiến mắt anh cay cay, anh bèn lấy con dao rọc giấy trên bàn để tiện che đi.

Lục Thiếu Du hỏi anh, “Thấy nói anh cả anh sắp sang Mỹ, anh có đi cùng anh ấy không?”

Phó Ngọc Thanh không ngờ tin này đã lan rộng tới vậy, bản thân anh có lý do để không đi cùng, chỉ là nó không phải một lý do quang minh chính đại có thể để người khác biết mà thôi. Anh lại hỏi ngược lại cô: “Cô thấy sao? Tôi có nên đi không?”

Lục Thiếu Du không nghĩ anh lại đi hỏi ngược lại mình, cô trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Người anh không khỏe, bác sĩ ở Mỹ giỏi hơn, anh đi sang đó khám cũng không có gì xấu cả.”

Đó không phải câu trả lời mà anh mong muốn, anh chỉ lắc đầu rồi rạch mở phong bì, lấy ra một lá thư mỏng, chậm rãi mở ra.

Nét chữ khỏe khoắn mạnh mẽ, chắc là viết vội nên chỉ có vài câu đơn giản, trong thư viết:

Những thất bại trong cuộc đời em phần nhiều là tại tính nết, nhưng em không hề hối hận. Duy chỉ có mình anh, cách em đối xử với anh, em chưa bao giờ nói lời xin lỗi với anh.

Ngọc Thanh, từ nay hai đứa mình hai bên bờ sinh tử, anh hãy tha thứ cho em nhé!

Mắt Phó Ngọc Thanh chợt nhòa đi, anh vội quay đi, không nén nổi những giọt nước mắt nóng hổi, anh thở chậm lại, cố gắng không phát ra tiếng động, chỉ là hô hấp đã không còn bình tĩnh nữa.

Lục Thiếu Du ngồi lặng lẽ sau lưng anh, cúi đầu không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.