Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 74



Trong lòng Phó Ngọc Thanh độp một tiếng, cười nói: “Chờ xong việc, cậu tới Thượng Hải, tôi sẽ đãi cậu ra trò.”

Lục Thiếu Kỳ trừng mắt liếc anh một cái: “Anh bắt tôi phải chờ lâu như vậy sao?” Sau đó đè giọng, thì thầm vào tai anh: “Tôi ở lại đây, tối anh về cùng tôi đi.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ người này có thể nói toẹt ra như vậy. Nhưng đây rõ ràng là Hồng Môn Yến có đi mà không có về, làm sao anh đồng ý được?

Anh lập tức buông tay ra, đứng đắn nói: “Không được. Tôi không muốn ngày mai lại được người ta tặng mấy viên đạn làm quà gặp mặt đâu.”

Mặt Lục Thiếu Kỳ tối sầm: “Đã bảo hết rồi cơ mà, còn ai dám làm gì anh nữa đâu!”

Anh im lặng giây lát rồi nói, “Tôi đang ở nhà của Hãn Văn, tối không về thì không hay. Ngày nào cậu ta cũng phải đi trực, ban ngày cậu đến gặp tôi, được không?”

Lục Thiếu Kỳ nheo mắt: “Hãn Văn? Hãn Văn nào? Anh gọi thân thiết thế? Tối anh có về hay không thì liên quan gì đến hắn ta?”

Phó Ngọc Thanh không khỏi bật cười: “Cậu ta á? Cậu nghĩ nhiều rồi. Cậu không quen Diệp Hãn Văn. Nhưng em gái đang du học của cậu ta đính hôn với anh cả tôi.”

Lúc này Lục Thiếu Kỳ mới cười, nhìn anh chăm chú rồi đặt tay lên đùi anh, chậm rãi vuốt ve. Phó Ngọc Thanh bị gã sờ đến hơi khó nhịn, đành phải giữ tay gã lại, cau mày nói: “Còn đang ăn cơm đấy.”

Lục Thiếu Kỳ nhìn anh chốc lát, sau đó mới hậm hực thu tay về, liếc Mạnh Thanh và Tô Phụng Xương một cái rồi bảo anh: “Ngày mai anh đến Bộ Tư lệnh đi, tiện thể ký tên, mang tiền của anh về. Làm xong thì lại cảm ơn cẩn thận một lần nữa.”

Gã nói những lời này xong mới đứng đắn ngồi thẳng dậy, nhưng tay trái đeo găng vẫn đặt trên đùi anh, không chịu thu về.

Phó Ngọc Thanh cũng không tiện hỏi lại chuyện Đỗ Hâm, khổ sở ăn xong bữa cơm này, chẳng còn tâm tư bận tâm đến những thứ khác, không biết Tô Phụng Xương và Mạnh Thanh rốt cuộc nói cái gì, cũng chẳng biết Lục Thiếu Kỳ rốt cuộc có nghe được hay không.

Sau đó Phó Ngọc Thanh mới nghĩ, có lẽ đây là bàn tay bị thương đã phẫu thuật của gã, cho nên mới rất kiềm chế, chỉ vuốt anh mà thôi, không làm gì khác nữa.

Bữa cơm này ăn rất mệt, đến lúc tiệc tàn, bốn người cùng đi xuống lầu, Lục Thiếu Kỳ và Tô Phụng Xương lên xe đi mất, rốt cuộc lúc bấy giờ anh mới nhẹ nhàng thở ra.

Mạnh Thanh liếc anh một cái, nói: “Trông tinh thần tam gia không được tốt.”

Diệp Hãn Văn phái xe tới đón anh, hai người cùng ngồi trong xe, Phó Ngọc Thanh ngửi thấy mùi rượu rất nồng trên người hắn, hơi bất ngờ, hỏi: “Ông chủ Mạnh uống bao nhiêu vậy?”

Mạnh Thanh chỉ nhìn anh, không nói gì một lúc, Phó Ngọc Thanh hơi lo, hỏi: “Ngài thấy khó chịu à?” Bèn bảo tài xế: “Đi chậm một tí.”

Mạnh Thanh cười, “Tam gia, ngài yên tâm, tôi còn chưa say mà.” Sau đó cau mày: “Có phải tam gia hỏi tôi uống bao nhiêu không? Vừa rồi tôi đang mải suy nghĩ.”

Phó Ngọc Thanh cảm thấy hắn thật ra đã hơi say rồi, chẳng biết rốt cuộc hắn uống bao nhiêu, trong lòng hơi ngoài ý muốn. Nhưng người say thì khó nói chuyện, đành dỗ hắn: “Không say là tốt rồi. Về uống ít canh, ngủ sớm một chút.”

Tài xế nghe anh dặn nên cũng không dám đi nhanh, Mạnh Thanh nhận ra, nói ngay: “Tôi không sao, anh cứ đi nhanh một chút còn về sớm.”

Nói xong thì quay sang nhìn anh chăm chú, hỏi: “Tam gia ăn bữa này vui không?”

Phó Ngọc Thanh chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn, nhất thời cảm thấy rất lạ lẫm, không nhịn được muốn trêu hắn, bèn hỏi: “Ngài thấy tôi vui không?”

Mạnh Thanh rất im lặng, mãi mới đáp: “Về tôi sẽ nói cho tam gia.”

Phó Ngọc Thanh nghe vậy hơi thấp thỏm, cảm thấy thần thái này của hắn giống như cảnh sát trong trại giam đang thẩm phạm nhân vậy, bỗng chột dạ một cách khó hiểu, không nói gì nữa.

Nào ngờ xe chưa đi được bao lâu đã dừng lại, hóa ra là xe của Diệp Hãn Văn đang đỗ bên đường chờ, thấy anh lành lặn mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi lên xe cùng anh, còn chưa đến nhà đã hỏi cặn kẽ đầu đuôi mọi việc.

Cuối cùng mới nói: “Mới đầu tớ không biết cậu ăn cơm với ai, sau đó gọi điện hỏi, nghe nói là có hắn, thật sự làm tớ thót cả tim đấy.”

Phó Ngọc Thanh nói: “Cậu ta bảo đã tìm được chỗ tiền bị cướp của tớ, muốn tớ ngày mai đến Bộ Tư lệnh ký tên nhận tiền.”

Diệp Hãn Văn nhìn anh một lúc mới nói: “Đúng là chuyện tốt.”

Trước mặt Mạnh Thanh, Phó Ngọc Thanh thật sự không nói được là mình không dám đi, muốn tìm người đi cùng, đành ậm ừ hai tiếng.

Diệp Hãn Văn là bạn tốt lâu năm của anh, nhìn thế là biết anh nghĩ gì ngay, bèn bảo: “Cậu chưa đến đó bao giờ, mai tớ xin nghỉ đi cùng cho.”

Phó Ngọc Thanh nhìn hắn đầy cảm kích.

Lúc đến Diệp gia, Diệp Hãn Văn có việc ở thư phòng. Phó Ngọc Thanh lên lầu nghỉ ngơi, Mạnh Thanh đang đi cạnh anh, đột nhiên đứng lại, nói: “Tam gia, tôi ra ngoài một chút đã.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn còn định ra ngoài, rất ngoài ý muốn, bèn hỏi: “Cần dùng xe không?”

Mạnh Thanh lắc đầu: “Tôi bỗng muốn uống chút rượu.”

Phó Ngọc Thanh rất bất ngờ, “Vừa rồi còn chưa uống đủ sao?”

Mạnh Thanh nhìn anh, một lúc lâu sau mới quay mặt đi, mất tự nhiên nói: “Rượu lúc tối không ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.