Phó Ngọc Thanh không nhịn được nhìn hắn lần nữa, lần này Lục Thiếu Kỳ mời tiệc rất xa xỉ, bày la liệt cả một bàn, lại còn cả rượu, ít nhất cũng phải trăm tệ, nếu mà bảo rượu không ngon thì chỉ e là đang cố tình gây hấn.
Anh giật mình nghĩ, chẳng lẽ lúc ăn anh và Lục Thiếu Kỳ hơi thân mật nên người này mới không vui sao? Bèn hỏi: “Thật sự còn muốn uống nữa à?”
Mạnh Thanh miễn cưỡng mỉm cười rồi nói: “Tam gia không cần phải lo cho tôi, tôi ra ngoài một chút là về ngay, sẽ không gây chuyện gì cho tam gia đâu.”
Phó Ngọc Thanh bước xuống một bậc, đứng khá gần hắn, thấp giọng nói: “Đi ra ngoài làm gì? Hãn Văn có cất rượu ngon ở đây, tôi bảo cậu ta một tiếng, mời ngài uống là được.”
Mạnh Thanh thoáng bất ngờ, lui về sau một bước, có vẻ khó xử nói: “Tam gia, tôi muốn uống một mình.”
Thật ra Phó Ngọc Thanh cũng uống hơi nhiều rồi, thấy hắn như thế thì cảm thấy mình vừa rồi đã đoán sai, vốn còn định chờ hắn, giờ lại thấy không vui. Nghĩ bụng, hồ đồ! Người này đâu có giống những người khác, sao lại vô duyên vô cớ ghen được cơ chứ? Lại nhớ tới lời của hắn ban ngày, bèn bảo, “Đúng rồi, là tôi hồ đồ. Ông chủ Mạnh đã bảo muốn tránh tôi cơ mà.”
Dứt lời lại thấy khó chịu, đối với người khác, nào có chuyện anh sẽ kiên nhẫn như thế. Nhưng ông chủ Mạnh này thật sự quá khó nắm bắt. Nếu hắn có cái ý kia, thành ra lại là một chính nhân quân tử. Nhưng nếu hắn không có ý kia, lời nói hành động lại luôn khiến người ta không nhịn được mà nghĩ nhiều.
Mạnh Thanh không ngờ anh lại nặng lời như vậy, bèn vội vàng phân bua: “Tam gia, tôi không có ý đó!”
Phó Ngọc Thanh hơi mỉm cười: “Là tôi nói sai, ông chủ Mạnh không cần để bụng.” Rồi tiếp: “Ông chủ Mạnh cũng không cần ra ngoài đâu, lát nữa tôi sẽ bảo người đem rượu lên phòng ngài. Ngài muốn uống gì? Ở đây cậu ta có kha khá rượu Tây.”
Mạnh Thanh cười khổ nhìn anh, chẳng biết đang nghĩ gì, nhỏ giọng đáp, “Tam gia, nếu ngài rảnh thì ngồi cùng tôi đi.”
Phó Ngọc Thanh lên lầu gọi điện thoại. Chú Cảnh nói ban ngày có người bên công ty mậu dịch ở Thượng Hải gọi điện tới, bảo là tàu cập bờ rồi, hàng hóa cũng đã dỡ ở bến, nhưng không biết vì sao mà bị người ở bến tàu giữ lại, không cho chuyển đi.
Anh hơi ngạc nhiên, muốn nói chuyện với Lạc Hồng Hoa một lát, lại cảm thấy giờ này bất tiện, bèn dặn chú Cảnh sáng mai nhắc người bên công ty gọi điện lại đây.
Trong lòng anh cân nhắc một lúc lâu, cảm thấy chuyện này e là hiểu lầm, sáng mai phải hỏi kỹ lại Lạc Hồng Hoa mới được.
Sau đó mới đến bảo Diệp Hãn Văn một tiếng, nói muốn rượu của hắn. Diệp Hãn Văn biết anh xưa nay không phải người mê rượu nên hơi bất ngờ, nửa đùa nửa thật nói: “Ông chủ Mạnh này đến Nam Kinh làm gì vậy? Cậu dẫn anh ta về để uống rượu của tớ đấy à?”
Phó Ngọc Thanh cười: “Anh ta là người giang hồ, thích rượu ngon là bình thường mà?”
Diệp Hãn Văn không đùa với anh nữa, nghiêm túc nói: “Tớ nghe bảo hai người các cậu thân nhau, anh ta sợ cậu gặp chuyện nên mới về cùng đúng không? Tớ thấy hôm nay anh ta hình như không vui lắm đâu, có phải là lúc ăn cơm, Lục Thiếu Kỳ lại làm khó cậu không?”
Diệp Hãn Văn hiếu kỳ hỏi anh: “Chẳng lẽ Lục công tử không quên nổi tình cũ với cậu à?”
Phó Ngọc Thanh vừa nhớ ra ngày mai còn phải đến Bộ Tư lệnh, trong lòng rầu rĩ không thôi, đáp: “Tình cũ cái gì, chẳng qua là đùa thôi.”
Diệp Hãn Văn thấy anh không vui thì nói: “Ngày mai ở Bộ Tư lệnh, chắc là hắn ta không dám làm gì quá trớn đâu, cậu yên tâm đi.”
Phó Ngọc Thanh nói đôi câu nữa với hắn rồi mới về phòng.
Anh chỉnh lại quần áo, chải lại đầu, ngồi chờ ở đó. Cửa phòng anh mở một nửa, nghe được tiếng người hầu gõ cửa phòng Mạnh Thanh ở bên cạnh, biết rượu đã mang vào rồi thì mới đứng dậy, sang tìm Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh ngẩn người nhìn rượu, chẳng biết đang nghĩ gì, Phó Ngọc Thanh đi tới đứng cạnh hắn, lúc này hắn mới hoàn hồn, áy náy cười mà nói: “Tam gia, thất lễ, tôi nhất thời không nhịn được nên đã uống trước một ly mất rồi.” Nói xong lại uống cạn một ly nữa, sau đó mới nói: “Tam gia, để ngài phải chê cười rồi. Trong lòng tôi đang buồn, muốn uống chút rượu một mình. Tuy tam gia có lòng bầu bạn với tôi, nhưng đừng để tôi làm mất vui lây.”
Phó Ngọc Thanh ngồi xuống cạnh hắn, lòng hơi mềm xuống, nói: “Nói gì thế? Trước giờ đều là ông chủ Mạnh uống rượu cùng tôi mà, cũng nên để tôi uống rượu cùng ông chủ Mạnh một lần chứ.”
Mắt Mạnh Thanh hơi đỏ, trầm giọng nói, “Tam gia, ban ngày tôi nói này nọ với ngài, tôi hối hận lắm.” Hắn nâng mắt nhìn Phó Ngọc Thanh, nói, “Những lời ban ngày làm tam gia giận, sau đó tôi ngẫm lại cũng thấy lời của mình quá càn rỡ rồi.”
Phó Ngọc Thanh không nói gì, khẽ xoay chén rượu cầm trong tay, thầm nghĩ muốn nghe hắn nói thêm vài câu nữa, nhưng lại có chút đau lòng.
Mạnh Thanh uống một chén, cười khổ: “Nếu tam gia thật sự khách khí cùng tôi, xa cách tôi, lòng tôi quả thực sẽ rất khổ sở, nếu còn lần nào nữa, tôi sẽ không chịu nổi đâu.”