Phó Ngọc Thanh thấy hắn có vẻ rất buồn, tim đập thình thịch, vừa mừng lại vừa không muốn thôi, cố tình không giải thích cho hắn, uống cạn rượu trong chén rồi mới nói: “Đến lúc tôi kết hôn thì ông chủ Mạnh sẽ biết thôi.”
Chén rượu này lớn hơn chén bình thường một chút, Mạnh Thanh kiên nhẫn chờ anh uống hết, lại không ngờ anh sẽ nói thế, biểu cảm trên mặt biến mấy lần, nhìn anh một hồi lâu mới hỏi: “Tam gia, lúc ngài kết hôn, ngài sẽ mời tôi chứ?”
Phó Ngọc Thanh lại rót chén nữa, chậm rãi uống, nghe hắn nói thế thì suy nghĩ giây lát, còn chưa kịp đáp lời thì Mạnh Thanh đã biến sắc, nắm chặt chén rượu mà hỏi anh: “Tam gia, ngài giận tôi vì tôi cưới Hồng Hoa phải không?”
Lúc Phó Ngọc Thanh nghe tin hắn sắp cưới Hồng Hoa, quả thực có giận dỗi một hồi lâu. Nhưng muốn anh thừa nhận thì không thể. Anh chỉ cười, không bảo phải, mà cũng không bảo không phải, lại rót một chén rượu nữa cho mình, toan uống thì bị Mạnh Thanh ngăn lại.
Phó Ngọc Thanh thấy sắc mặt hắn thâm trầm, tay siết chặt, sắc mặt khác bình thường, chẳng biết hắn làm sao, đành phải đáp: “Ông chủ Mạnh việc gì phải giận, tôi dừng uống là được mà.”
Mạnh Thanh nghe anh nói thế thì nhịn một lúc, cuối cùng mới nói: “Tôi không cho ngài uống nhiều cũng là vì muốn tốt cho ngài thôi. Tam gia đâu cần bực mình tôi?” Phó Ngọc Thanh nói ngay: “Tôi chỉ say có một lần kia thôi mà ông chủ Mạnh lại nhớ mãi thế. Bình thường tôi…” Mạnh Thanh đột nhiên ngắt lời anh, trầm giọng nói: “Không chỉ một lần.” Vừa dứt lời, hẳn là thấy ngữ điệu mình hơi nghiêm khắc, lại áy náy giải thích, “Tam gia, tôi không cho ngài uống rượu, là bởi lúc ngài say, khó đảm bảo sẽ không làm ra việc sau này phải hối hận. Tôi thì thôi, nhưng nếu là người khác, chẳng phải tam gia sẽ rước một đống rắc rối vào người sao?”
Phó Ngọc Thanh biết người này là vì chuyện mình giả vờ say rồi trêu đùa hắn lúc ở Mai Viên, hiểu lầm đến tận bây giờ, nhưng muốn giải thích thì lại cảm thấy hơi giấu đầu hở đuôi, nên đành thở dài, im lặng không đáp.
Mạnh Thanh thấy anh không mở miệng thì sắc mặt rất khó coi, một lúc lâu sau mới nói, “Nếu tam gia muốn uống rượu thì tôi không nên ngăn tam gia, dù gì cũng không phải ở ngoài, là tôi thất lễ rồi.” Hắn đặt chén rượu xuống bàn, hai tay siết chặt, đập nồi dìm thuyền mà nói, “Tam gia, thật ra tôi còn vài lời muốn nói.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn cau mày, biểu tình nghiêm túc, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, bèn nín thở, nhẹ giọng nói: “Được, ông chủ Mạnh nói đi.”
Mạnh Thanh hít một hơi thật sâu rồi mới cất lời: “Tam gia, ngài cái gì cũng tốt, duy chỉ có một điểm, nếu người đẹp một chút là tam gia sẽ cảm thấy tất cả của bọn họ đều tốt ngay. Chưa nói đến người khác, ngay cả Hồng Hoa, ngài mới quen cô ấy có mấy ngày, lời cũng chưa nói được bao nhiêu, chẳng qua là thấy cô ấy đẹp hơn người khác thôi, cho nên mới không kìm lòng được mà thích. Tôi lấy cô ấy nên tam gia giận tôi, cảm thấy tôi sai, đúng không?”
Phó Ngọc Thanh nghe giọng điệu của hắn thì rõ mồn một là giận thật rồi, rất bất ngờ, toan mở miệng giải thích thì Mạnh Thanh lại cắt ngang: “Lúc tôi gặp tam gia ở tửu lâu Xương Minh, kể hết những việc tốt cho ngài, ngài vẫn giận tôi. Ngài không nói, nhưng lẽ nào tôi lại không nhìn ra hay sao?” Hắn thở ra rồi mới nói tiếp: “Tam gia cũng biết cô ấy có bầu, mới vừa rồi còn chúc mừng tôi. Tôi nói thật với ngài, tôi không sợ ngài chê cười tôi vì chuyện này, tôi cũng biết tam gia sẽ không đi rêu rao khắp nơi. Tôi và cô ấy giống như anh em thôi, đứa bé ấy không phải con tôi.”
Phó Ngọc Thanh nghe ngữ điệu chua xót của hắn, mới biết chuyện này thật ra hắn cũng rất không tình nguyện, trong lòng càng thấy lạ mà nghĩ, chẳng hiểu sao hắn lại phải cưới Lạc Hồng Hoa cơ chứ.
Anh thấy mối hôn nhân này thật sự bất công cho Mạnh Thanh, cảm thấy không đáng thay hắn, lại nhớ về chuyện ở Nam Kinh thì nhịn không được mà nghĩ, vốn mình muốn làm anh em, làm bạn của hắn, nhưng đến cuối cùng lại vẫn không đành.
Mạnh Thanh uống cạn chén rượu rồi mới thấp giọng nói tiếp, “Nếu Hồng Hoa không có thai thì việc gì lại vội vã muốn lấy tôi chứ? Lúc trước có lẽ cô ấy hơi thích tôi thật, nhưng tính của cô ấy, người khác không hiểu, tôi lại hiểu quá rõ đi. Tam gia, cô ấy cũng khá giống ngài đấy, ở bên nhau một thời gian là chán rồi, chưa bao giờ lâu dài cả. Tôi biết tam gia thích cô ấy, nhưng cô ấy đang mang thai con của người khác, tam gia là người sĩ diện, chẳng lẽ vẫn còn muốn cưới cô ấy về hay sao?” Hai tay hắn nắm chặt, rồi lại chợt buông ra, thở dài nói: “Nói ra những chuyện này, để tam gia chê cười rồi.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn bảo Lạc Hồng Hoa giống mình, nghe được cả câu bình luận kia thì chỉ thấy mặt mình nóng lên, hơi xấu hổ mà nghĩ, hóa ra trong lòng hắn nghĩ về mình như vậy.
Nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi hắn: “Ông chủ Mạnh, nếu ngài và Lạc cô nương chỉ có tình cảm anh em thì việc gì phải chịu khổ ôm chuyện bạc bẽo này vào người, việc gì phải quan tâm chứ?” Lại đùa: “Kể cả ông chủ Mạnh có lấy vợ thật thì cũng nên báo cho tôi mới phải. Chẳng lẽ ông chủ Mạnh còn cho rằng tôi sẽ cướp dâu à?”
Mạnh Thanh cười khổ: “Tôi còn tưởng tam gia thích Hồng Hoa, sợ tam gia sẽ trách tôi. Vả chăng hôn sự này vốn là ý của Lạc ngũ gia, thật ra tôi cũng không muốn kết hôn đâu, nếu tam gia đến…” Hắn bỗng ngưng lại, biểu tình hơi chật vật, bình tĩnh lại rồi mới nói, “Tôi cũng không có ý muốn giấu tam gia. Lúc Hồng Hoa cầu xin tôi, thật sự tôi không muốn. Tôi bảo gả cô ấy cho Lưu Anh Dân thì cô ấy lại không chịu. Cô ấy còn bảo tôi, nếu không còn đường nào khác thì cô ấy sẽ đến hỏi tam gia, kể cả làm vợ lẽ cô ấy cũng tình nguyện.” Hắn nói đến đây thì lại nổi giận, siết chặt tay, cố nhịn mà nói, “Sao có thể thế được? Dù tam gia có chịu thì tôi cũng không cho, thế khác gì làm trò cười đâu? Sau này…” Hắn nói đến đó thì dừng lại, hình như cảm thấy tiếp tục thì không ổn, lời đến bên miệng lại nuốt xuống rồi mới nói, “Chuyện công ty thuốc phiện, cô ấy cũng giúp tôi không ít. Lạc ngũ gia cũng khuyên tôi rồi tôi mới nghĩ thông. Cô ấy đã như thế, nếu không ai lấy cô ấy thì thanh danh cô ấy sẽ thật sự hỏng, đến lúc đó đứa con trong bụng cô ấy phải làm sao đây? Dù gì tôi cũng không định lấy ai khác, thế thì thà lấy cô ấy đi.”
Mạnh Thanh nói xong những lời này thì thở dài, rồi lại nói tiếp: “Tam gia, chuyện tôi kết hôn với Hồng Hoa là thế đấy, cũng chẳng có gì lừa ngài. Nếu ngài còn giận tôi vì Hồng Hoa thì tôi, tôi…”
Ngực Phó Ngọc Thanh mơ hồ nóng lên, hẳn là vì vừa rồi mới uống rượu xong, tự nhủ, tôi nào giận anh vì cô ấy chứ? Bèn khẽ cười mà nói, “Ông chủ Mạnh đã nói thế thì tôi cũng muốn nói thật với ông chủ Mạnh. Kỳ thực lúc Lạc cô nương giữ hàng của tôi ở bến tàu, tôi đã hơi không thích cô ấy rồi.”
Mạnh Thanh khẽ giật mình, ngước mắt nhìn anh, cau mày nói, “Tam gia, ngài không cần gạt tôi đâu, nếu không phải vì cô ấy thì ngài việc gì phải giận tôi đến thế chứ?”
Phó Ngọc Thanh nhìn hắn thật lâu, đưa tay tới, nhẹ nhàng đặt lên nắm tay hắn. Mạnh Thanh hơi cứng người, ngay tức thì muốn rút tay ra, lại bị Phó Ngọc Thanh đè xuống không buông, Mạnh Thanh không khỏi nới lỏng tay, im lặng để anh tùy ý nắm, mặt đã dần đỏ.
Phó Ngọc Thanh vẫn nhìn hắn, như không nhận ra mà hỏi: “Vừa rồi ngài bảo, không định lấy người khác. Sao lại nói thế?”
Mạnh Thanh hơi sửng sốt, quay mặt đi, khó khăn đáp lời: “Trong lòng tôi có người, không phải Hồng Hoa.”
Lòng Phó Ngọc Thanh hơi lâng lâng, phảng phất như say mật, làm sao còn nhịn được nữa, cười nói: “Sao không nhìn tôi?”
Mạnh Thanh đành phải quay lại nhìn anh, Phó Ngọc Thanh khẽ cười, dịu dàng nhìn hắn, tiến tới gần, sau đó không một tiếng động hôn lên môi hắn.