Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 91



Ban đầu Phó Ngọc Thanh còn tưởng hắn chỉ xuống lầu thôi, bởi vì nhớ Lạc cô nương bảo sáng nào hắn cũng dậy sớm đánh quyền. Phòng hình như đã có người thu dọn, trên thảm không có quần áo, chiếc áo ngủ bẩn tối qua cũng chẳng biết đã đi đâu.

Người trong nhà từ trước đến giờ luôn tuân thủ một quy tắc, lúc anh ngủ sẽ không đến quấy rầy, nghi ngờ dấy lên trong lòng anh, lúc xuống lầu thấy Đỗ Hâm mới biết hóa ra Mạnh Thanh không có ở đây, e là đã đi từ lâu rồi.

Đỗ Hâm nghe anh hỏi về ông chủ Mạnh thì nhớ ngay đến chuyện tối qua, bèn bảo anh: “Thiếu gia, hôm qua tôi đã muốn bảo cậu rồi, nhưng có ông chủ Mạnh ở đấy nên không nói được. Trông anh ta giống vừa uống rượu tới, nhìn có vẻ không vui lắm nên tôi cũng không dám nhiều lời với anh ta. Tối hôm qua cậu muốn uống rượu, tôi cũng không ngăn cậu lại được,” Đỗ Hâm nói đến đây thì bỗng nhìn anh, sau đó e dè hỏi, “thiếu gia, hôm qua cậu gấp gáp tìm anh ta làm gì thế?” Hỏi tiếp: “Anh ta đi lúc nào vậy?”

Phó Ngọc Thanh liếc cậu một cái, bỗng nhiên không vui lắm: “Làm sao ta biết được? Nếu ta mà biết thì còn hỏi cậu à?”

Đỗ Hâm xấu hổ, nhỏ giọng lầm bầm: “Thiếu gia chỉ biết thương hương tiếc ngọc thôi, đối xử với bạn thì lại không thật lòng.”

Phó Ngọc Thanh nghe thấy thế thì gọi cậu lại, hỏi: “Ta không thật lòng ở đâu?”

Đỗ Hâm thoáng chần chừ rồi mới đáp: “Thiếu gia, cậu về Thượng Hải mấy tháng rồi. Không đi thăm anh ta, cũng không mời anh ta đến nhà chơi. Cậu gọi điện một cái, anh ta đến ngay nhà chờ cậu mấy canh giờ liền, cũng may mà ông chủ Mạnh tốt tính, chứ phải là tôi thì tôi đã bỏ đi lâu rồi. Anh ta chờ cậu lâu như thế, cậu thì còn chẳng tiễn anh ta, anh ta đi lúc nào cũng không biết.” Nói đến là hăng, lại tiếp tục: “Tửu lượng của ông chủ Mạnh thế nào tôi không biết, nhưng của cậu thì tôi biết, cậu mà bảo tôi là cậu say thì tôi không tin đâu.”

Phó Ngọc Thanh bị cậu nói toạc ra mà thành ra hơi bực, nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Cậu nói đúng lắm, là ta sai.”

Ăn sáng xong, Phó Ngọc Thanh gọi điện cho Mạnh Thanh. Người bắt máy lại là Lạc Hồng Hoa, anh hơi xấu hổ, nhưng không thể cúp máy thẳng, đành hỏi nàng ông chủ Mạnh có ở đấy không.

Lạc Hồng Hoa nói: “Tam gia, anh ta không ở nhà, trên bến tàu có chuyện gấp,” lại hỏi anh: “Ngài tìm A Sinh có việc gì thế? Lúc nào về tôi bảo anh ta cho.”

Phó Ngọc Thanh cười: “Bà Mạnh, cũng không có gì lắm, là tôi vẫn nhớ phải trả tiền cho ông chủ Mạnh. Cũng chẳng biết anh ta ở nhà lúc nào để tôi còn đến nhà thăm, thanh toán hết khoản nợ này để tôi đỡ phải nhọc lòng ấy mà.”

Lạc Hồng Hoa cười tươi: “A Sinh không định đòi tiền của tam gia ngay đâu, ngài làm buôn bán còn phải dùng đến mà.”

Phó Ngọc Thanh cảm thấy lời nói của nàng có ẩn ý, còn chưa kịp mở miệng thì Lạc Hồng Hoa đã nói: “Tam gia, còn nữa, mấy hôm trước tôi phụ trách lô hàng ngoại của ngài, không làm chậm trễ việc làm ăn của ngài đâu chứ?”

Phó Ngọc Thanh thầm nghĩ, chậm thêm tí nữa là giá bông giảm ngay đấy. Nhưng không thể nói vậy với nàng nên chỉ đáp: “Đâu có, cũng là tại tôi nóng vội, thiếu kiên nhẫn quá mà thôi. Ầy, lần này đúng là làm phiền Lạc cô nương rồi. Tôi còn muốn bảo ông chủ Mạnh, hôm nào nhất định phải mời hai vợ chồng cô ăn một bữa để cảm ơn. Mấy hôm nữa tôi bảo người gửi thiệp, hai người nhất định phải nể mặt tôi mà tới đấy nhé.”

Lạc Hồng Hoa đáp: “Tam gia nói thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy phải xin lỗi tam gia. Tam gia là người làm buôn bán, hàng bị giữ một ngày ở bến là sẽ chậm trễ một ngày làm ăn. Lúc trước tôi nói rất hay với tam gia, tiền cũng thu rồi, thế mà làm lại chẳng ra đâu vào với đâu. Cũng là tam gia khách khí quá, không hề trách tôi, lòng tôi rất hổ thẹn.” Bảo tiếp: “Vì chuyện này mà A Sinh trách tôi nhiều lắm, tam gia, ngài nói hộ tôi đôi câu với anh ta đi. Anh ta ấy, chẳng nghe ai đâu, nghe mỗi ngài thôi.”

Phó Ngọc Thanh nghe nàng gọi A Sinh rất thân mật, thầm hít một hơi trong lòng, cố tình không thở ra.

Mạnh Thanh luôn miệng thề thốt với anh trong lòng không có Lạc Hồng Hoa, còn bảo lấy nhau chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi, Lạc Hồng Hoa cầu xin hắn mà thôi. Nhưng nàng xinh đẹp như thế, lại còn có một tâm hồn tinh tế như thế, có người đàn ông nào mà lại không thích cơ chứ? Giờ hai người đã nên vợ nên chồng rồi, lại sống cùng một nhà, sao biết được rốt cuộc bọn họ đã đến đâu.

Trong lòng anh không vui, nhưng chỉ cười: “Tôi không tin đâu, mấy hôm trước cưới hai người còn không mời tôi nữa kia. Ông chủ Mạnh ấy à, cái gì cũng tốt, nhưng mà tính tình đúng là làm người ta đau đầu.”

Lạc Hồng Hoa hỏi anh luôn: “Tam gia, lần này hai người làm sao thế, tôi hỏi anh ta mà anh ta cũng không chịu nói.”

Phó Ngọc Thanh đáp: “Cũng không có gì, chỉ là lúc đi đường tôi than vài câu với anh ta về chuyện thuốc phiện, cũng chẳng biết làm sao mà chọc giận anh ta mất tiêu.”

Lạc Hồng Hoa phụt một tiếng, bật cười rồi nói: “Ai dà, tam gia, ngài cho rằng mình chọc tức anh ta, anh ta thì lại tưởng mình chọc tức ngài. Ngài không thích thuốc phiện, anh ta biết từ lâu rồi. Còn định rửa tay gác kiếm, rời nghề buôn thuốc phiện mà đến gác cổng cho ngài đấy, may mà tôi với Lạc ngũ gia khuyên. Nếu không lần này ngài mà không kịp hoàn vốn thì anh ta lấy đâu ra tiền cho ngài vay? Ngài nói xem có phải không?”

Sự thật là sự thật, nhưng Phó Ngọc Thanh nghe xong lại chẳng thấy vui vẻ gì, anh cũng biết mình vô lý nên chỉ cười: “Chứ còn gì nữa, ông chủ Mạnh không làm thì sẽ có người khác làm, lẽ ra tôi không nên nói mấy câu kia mà chọc tức anh ta, bà Mạnh, cô phải nói hộ tôi đôi câu đấy nhé.”

Lạc Hồng Hoa rất phấn khởi, trò chuyện thêm một hồi lâu với anh mới cúp máy.

Phó Ngọc Thanh vừa cúp máy thì nụ cười tắt phụt, tâm tình tốt chẳng thấy đâu, sầm mặt bảo tài xế đi nổ máy xe, muốn đến công ty mậu dịch.

Đỗ Hâm chưa thấy vẻ mặt này của anh bao giờ, có hơi bị dọa, nhưng cũng không dám nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.