Quay về Nhân giới là một chuyện cực kỳ vui vẻ, ít nhất đối với Sở Khinh Tửu là vậy.
Khi còn ở Ma giới, vì để che dấu thân phận thiên thần của mình mà hắn cứ ở suốt trong cung điện của Tô Tiện, bình thường không đi đâu hết, cứ ngoan ngoãn chờ Tô Tiện quay về thôi. Nhưng bây giờ khác rồi, ở Nhân giới hắn có thể tự do đi lại khắp nơi nên vào ngày thứ hai sau khi đến Tứ Phương Thành, Sở Khinh Tửu kéo Thu Đường ra ngoài chơi với hắn.
Vừa đúng lúc Thu Đường đã hoàn thành xong chuẩn bị cho Huyền Thiên Thí nên rảnh rỗi cùng đối chiến với Sở Khinh Tửu.
Sở Khinh Tửu không sử dụng thần lực của Nam Cực Trường Sinh Đại đế, chỉ dùng phù thuật đấu với Thu Đường nên rất nhanh Thu Đường đã chiếm thế thượng phong.
Tỉ thí kết thúc, Thu Đướng bỏ thanh kiếm lên bàn đá bên cạnh, lắc đầu nói: "Mấy năm nay ngươi thụt lùi không ít đấy, sao nào, theo A Tiện quá thoải mái rồi nên quên luyện công luôn hả?"
"Ta toàn ở suốt trong cung điện của A Tiện ở Ma giới làm gì có chỗ nào cho ta luyện công?" Sở Khinh Tửu bật cười, nhướng mày nói, "Trên người ngươi có huyết thống bán thần, vốn dĩ đã tính là bán thần, tu luyện thêm vài năm là có thể phi thăng thành tiên rồi."
"Phi thăng thì sao, ta không muốn lên đó gặp lão già kia đâu." Thu Đường không chút hứng thú với chuyện phi thăng thành tiên. Đánh xong một trận bắt đầu thấy hơi khát nước, hắn rót trà ra uống một hơi cạn sạch rồi cụp mắt nói: "Những năm qua ta tiếp xúc với rất nhiều chuyện của hai phái chính tà, cũng gặp phải một số thứ."
Sở Khinh Tửu hỏi: "Cái gì?"
Thu Đường lắc đầu, thấp giọng nói: "Năm xưa lão già ấy quá sợ đụng chuyện, một nơi tốt như Tứ Phương Thành bị ông ấy biến thành nơi quá thần bí mới dẫn kẻ địch tìm tới."
"Tứ Phương Thành hiện tại rất tốt." Sở Khinh Tửu nhìn quanh một vòng, nói, "Ngươi cũng cảm thấy vậy phải không?"
Thu Đường nhướng mày: "Ta rất thích Tứ Phương Thành hiện tại."
Hai người nhìn nhau mỉm cười. Thu Đường lau chùi thanh trường kiếm của mình, Sở Khinh Tửu ngồi bên cạnh cúi đầu viết phù chú. Một lúc sau chợt nghe Thu Đường hỏi: "Hồi đó ngươi quen A Tiện thế nào vậy?"
Hắn hỏi một cách rất tùy hứng như bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc chủ đề này.
Sở Khinh Tửu vốn đã thông minh, nhanh chóng nhìn ra suy nghĩ của hắn, híp mắt nói: "Chắc không phải người nhìn trúng cô nương nhà nào rồi chứ?"
Thu Đường đằng hắng một tiếng, cau mày nói: "Ta hỏi trước mà, ngươi trả lời ta trước đi."
Sở Khinh Tửu nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn thẹn với thùng?"
Thu Đường bật cười ha hả, nhìn Sở Khinh Tửu mà không đáp.
Ngụ ý là chẳng ai có tư cách cười nhạo ai.
Hai người lại nhìn nhau một lúc, cuối cùng Sở Khinh Tửu bại trước lòng hiếu kỳ của mình, hắn thỏa hiệp đáp: "Ta quen A Tiện ở Huyền Nguyệt Giáo, khi đó ta bị Huyền Nguyệt Giáo bắt đi đang muốn tìm cách thoát thân, thế là chạy loạn khắp nơi ai ngờ xông vào ngay tiểu lâu của A Tiện.".
"Rồi sao nữa?"
"Sao là sao?" Sở Khinh Tửu nói, "Thì quen nhau thôi."
"Ý ta là các ngươi sao mà..." Thu Đường hỏi tới cùng, "Sao lại thích đối phương á?"
Sở Khinh Tửu ngồi bên bàn cẩn thận nhớ lại.
Thật ra đối với Sở Khinh Tửu, hắn cũng không rõ vì sao mình thích Tô Tiện đến thế.
Vì hắn đều thích Tô Tiện cho dù nàng ở hình dạng như thế nào, bây giờ nhớ lại hắn chỉ cảm thấy Tô Tiện xuất hiện trong miền ký ức của hắn đều đẹp đẽ như vậy, không phân định rõ rốt cuộc có điểm nào khác biệt.
Sở Khinh Tửu đành chịu, không thèm nhớ lại nữa, hắn kéo tay Thu Đường nói: "Hay là ngươi nói xem sao ngươi lại quen vị cô nương kia thế?"
Thu Đường ngơ ngẩn giây lát rồi thấp giọng nói: "Nàng ấy là sát thủ Quỷ Môn."
Sở Khinh Tửu thấy hơi lạ lùng, cau mày nói: "Ai ngươi không chọc sao cứ phải chọc bọn người của Quỷ Môn thế?"
Thu Đường cười khổ nói: "Ban đầu ta đâu có biết nàng ấy là người của Quỷ Môn, ta chỉ tình cờ cứu nàng ấy ở trên đường thôi, sau đó có chăm sóc nàng một khoảng thời gian, ta làm gì nghĩ nhiều tới thế." Hắn chống cằm, buồn rầu nói: "Lúc đó ta còn đang đi làm công chuyện, cứ nghĩ cứu nàng ấy trước rồi để nàng ấy dưỡng thương cho khỏi xong rồi đi ngay. Ai mà ngờ người ta quá trầm mặc, ít nói, ta chán quá nên đi nói chuyện với nàng ấy, nói mãi nói mãi vậy rồi thích luôn đó."
Nói đến đây ánh mắt Thu Đường chợt sáng lên, thích thú nói: "Dù nàng ấy ít nói nhưng rất thích nghe ta nói chuyện, có lúc còn cười nữa, ta thấy chắc nàng ấy cũng thích ta."
"Vị cô nương đó đang ở đâu?" Sở Khinh Tửu hỏi.
Thu Đường lắc đầu nói: "Đi rồi, có hôm ta đi tìm nàng ấy thì không thấy đâu nữa, đến tờ giấy cũng không để lại cho ta."
Mặc dù đây là một câu chuyện khá bi thương nhưng Sở Khinh Tửu không kìm được bật cười thành tiếng: "Nếu cô nương đó thích ngươi thì sao lại bỏ đi?"
"Có lẽ là vì thân phận của bọn ta chăng?" Thu Đường lắc đầu, trong lòng không mấy vui vẻ, than thở nói, "Nhưng mà ta nghĩ, thích ai thì nên dũng cảm đối diện với tình cảm của mình có phải không? Giống như ngươi đuổi theo A Tiện vào Ma giới khi đó vậy, ta cũng có thể làm mọi chuyện vì nàng ấy, không ít hơn người khác đâu."
Thần sắc Sở Khinh Tửu nghiêm nghị trở lại vì hắn nhận ra Thu Đường đang nghiêm túc.
Chưa bao giờ thấy hắn nghiêm túc như vậy.
Sở Khinh Tửu không khỏi lo lắng nói: "Nếu cơ nương đó muốn gây bất lợi cho ngươi cũng được ư?"
Thu Đường bật cười, không chút lo âu về vấn đề này: "Nàng ấy không giết ta đâu."
Sở Khinh Tửu không đáp, thầm nói trong lòng chỉ mong là như vậy.
Sau màn đối thoại này, Tô Tiện ôm tiểu hồ ly đi tới.
Sở Khinh Tửu nhìn không thuận mắt với con hồ ly này, hắn hối hận biết mấy vì đã mang nó tới Tứ Phương Thành. Hắn bắt lấy tiểu hồ ly ném vào lòng Thu Đường, bắt chuyện với Tô Tiện, "A Tiện à, ngày mai Huyền Thiên Thí bắt đầu rồi chúng ta cùng đi xem nha?"
Chuyện này Tô Tiện đã đồng ý với hắn từ lâu nên nhanh chóng gật đầu. Nàng nhìn sang tiểu hồ ly đang kêu gào ai oán trong lòng Thu Đường bèn nói: "Hình như nó đói rồi, cho nó ăn gì đó đi."
"Cái này để Thu Đường lo đi, chúng ra vào trong thành tản bộ, lâu lắm rồi chưa về, nơi này thay đổi quá nhiều rồi, ta còn nhớ mình có trồng vài cái cây trong thành không biết giờ còn không, chúng ta đi tìm thử coi nhé?" Sở Khinh Tửu nói.
Tô Tiện gật đầu nói: " Được thôi."
Hai người bỏ lại Thu Đường và tiểu hồ ly cùng nhau đi ra ngoài.
Sáng ngày hôm sau, Huyền Thiên Thí chính thức bắt đầu.
Huyền Thiên Thí là dịp thịnh hội, người ở các môn phái kéo nhau đến rất đông, Tô Tiện bất giác nhớ tới ngày mình tham gia Huyền Thiên Thí sau đó giành hạng nhất còn ngồi dưới kia với tư cách đệ tử, bây giờ lại đứng trên đài cao.
Nàng và Sở Khinh Tửu an tọa vào vị trí của Tứ Phương Thành. Thi đấu Huyền Thiên Thí năm nay không giống lúc trước, trận đầu tiên là hỗn chiến, tất cả các đệ tử tham gia tiến vào trong sàn đấu chém giết lẫn nhau, mười lăm đệ tử cuối cùng còn đứng trên đài sẽ có tư cách tham gia các màn thi đấu sau.
Tô Tiện cũng tính là có duyên với Không Thiền Phái nên vừa phóng mắt ra sàn đấu đã nhìn thấy Không Thiền Phái đầu tiên.
Lúc trước Không Thiền Phái sẽ chọn ra năm đệ tử từ tứ đại tông môn tham gia thi đấu nhưng khiến Tô Tiện bất ngờ là đệ tử tham gia Huyền Thiên Thí năm nay của Không Thiền Phái chỉ có một.
Dường như nhìn ra được sự kinh ngạc trên mặt Tô Tiện, Thu Đường bên cạnh lên tiếng giải thích: "Hôm đó ta nói với ngươi rồi đó, Không Thiền Phái bây giờ không giống trước nữa, đệ tử rất ít, mỗi năm chỉ có một đệ tử do Vân Khâm dẫn đến tham gia Huyền Thiên Thí thôi. Nhưng cũng lợi hại lắm đấy, Không Thiền Phái người ít thật nhưng giành chiến thắng Huyền Thiên Thí mấy năm nay toàn là đệ tử Không Thiền Phái đó."
"Đều là công lao của Vân Khâm cả."
"Vân Khâm?" Tô Tiện thầm lẩm nhẩm cái tên này.
Thu Đường gật đầu, ngước mắt nhìn về phía các chưởng môn Tam môn thất phái đang ngồi bên kia, tìm thấy người mình muốn tìm, hắn chỉ về phía Không Thiền Phái nói, "Đó, là tiểu cô nương đó đấy." Hắn khựng lại một lúc rồi cười nói tiếp, "Mấy hôm trước ta có nói Không Thiền Phái có một cô nương rất giống Tiểu Mộ, chính là cô ấy."
Tô Tiện và Sở Khinh Tửu cùng nhìn sang hướng đó, ngay vị trí chưởng môn là một nam tử mặc bạch y. Tướng mạo nam tử nọ trông có nét quen thuộc, cả người thanh lãnh như hàn mai, tạo cho người ta cảm giác khó tiếp cận. Tô Tiện lục lọi trong ký ức một hồi mới nhớ ra mình đã từng gặp nam tử này.
Hắn là tông chủ Lăng Quang Tông Mai Nhiễm Y hơn sáu mươi năm trước. Lần đó nàng tới Lăng Quang Tông tìm Phong Diêu Sở đã từng nhìn thấy bóng lưng của hắn qua tán mai trước viện.
Thật không ngờ, tên si mê võ học tối ngày nhốt mình trong Lăng Quang Tông không gặp ai năm xưa nay lại trở thành Môn chủ Không Thiền Phái.
Bên cạnh Mai Nhiễm Y có một nữ tử.
Ánh mắt nữ tử nọ rất điềm nhiên, mi mục như họa, cách một khoảnh khá xa nhưng vẫn khiến người ta có cảm thấy nhìn thấy một bóng dáng như có như không khác trên người nàng ấy.
Đó là một cảm giác rất quen thuộc, dù tướng mạo không giống, thân hình không giống nhưng vừa liếc mắt Tô Tiện đã thấy như mình có thể nhìn thấy bóng dáng Mộ Sơ Lương từ nàng ấy.
Đúng như Thu Đường nói, nữ tử này rất giống với Mộ Sơ Lương, khắp người tỏa ra hơi thở ôn nhu và bao dung y như Mộ Sơ Lương.
Đến cả Sở Khinh Tửu cũng không kìm được lên tiếng: "Quả nhiên rất giống, quá giống."
Thu Đường cười nói: "Ngươi đừng thấy cô ấy trông thì nhỏ bé như thế nhưng bây giờ tiểu cô nương người ta là Tông chủ Lăng Quang Tông đó, phụ trách huấn luyện cho các đệ tử Không Thiền Phái, mỗi đệ tử do cô ấy dẫn dắt năm nào cũng giành hạng nhất Huyền Thiên Thí. Ta thấy hạng nhất Huyền Thiên Thí năm nay chắc cũng là Không Thiền Phái họ rồi."
Ánh mắt mọi người dừng trên Vân Khâm một lúc lâu đến khi Túc Thất bước vào trong sàn đấu, bắt đầu phổ biến quy chế Huyền Thiên Thí như mọi năm.
Sau đó, trận đầu tiên của Huyền Thiên Thí chính thức khai màn.
Túc Thất rời khỏi sàn đấu nhưng không về vị trí của Thiên Cương Minh mà đến chỗ Tô Tiện và Sở Khinh Tửu bọn họ.
Mọi người đã mong chờ muốn xem nhân tài thời nay rốt cuộc có năng lực ra sao nên cả hội trường cực kỳ yên tĩnh. Trong trận thi đấu này, mọi người quyết đấu kịch liệt, ngay giữa đám người có một tên thiếu niên mặc trang phục Không Thiền Phái rất bắt mắt.
Cậu ta mãi vẫn chưa thấy ra tay, chỉ không ngừng tránh rồi né, có người tấn công về phía mình thì cậu ta cấp tốc tránh đi, trông có vẻ khá nhát gan và cẩn thận nhưng trong mắt đối thủ, mỗi một chiêu cậu ta xuất ra đều rất kỳ lạ.
"Căn cơ của nó không ổn." Tỉ thí trôi qua được phân nửa, rất nhiều đệ tử đã ngã xuống, có người bị thương được đưa đi chữa trị. Sở Khinh Tửu vừa quan sát vừa nói nhỏ.
Mặc dù hắn không trực tiếp chỉ rõ người mình nói là ai nhưng mọi người đều biết.
Túc Thất gật đầu, nói: "Nó chỉ mới gia nhập Không Thiền Phái hai năm thôi, trước đó lại chưa từng tu luyện, có thể tham gia Huyền Thiên Thí đã làm chuyện khiến người ta kinh ngạc rồi."
"Chả tránh." Tô Tiện khẽ gật đầu, không mấy quan tâm thắng thua dưới kia, nói: "Nó biết căn cơ của mình không ổn, thể lực có lẽ cũng vậy nên mới ít xuất thủ, giữ thể lực cho mình trong trận chiến này, mượn sức của kẻ khác thay bản thân giải quyết rắc rối."
"Cũng là một đứa trẻ thông minh đấy chứ." Sở Khinh Tửu cười nói.
Cách đánh của thiếu niên nọ đúng là y như lời Tô Tiện nói. Thực tế, liên tiếp nhiều người xuất chiêu tấn công thiếu niên nhưng trong lúc tránh né cậu ta đã lợi dụng thân thủ linh hoạt của mình mượn lực tấn công của người bên cạnh đánh lên kẻ khác. Trong bề ngoài giống như cậu ta chỉ biết né, nhưng thật ra công kích của người khác với cậu ta chẳng có tác dụng gì.
Cách đánh này đúng thật rất xảo quyệt, một người mới tu luyện hai năm đã có thể đạt đến trình độ này nhất định sau lưng có người chỉ điểm.
Nghĩ đến đây, Tô Tiện bất giác nhìn sang vị nữ tử tên Vân Khâm đứng bên phía Không Thiền Phái kia.
Tuổi tác nàng ấy không lớn nhưng thực lực không hề tầm thường, đến cả Tô Tiện cũng phải cảm thán.
Trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, tỉ thí đã sắp sửa kết thúc.
Cuối cùng còn lại trên sàn đấu bao gồm vị thiếu niên Không Thiền Phái kia là mười lăm người, mười lăm người này sẽ tiến vào vòng thi đấu thứ hai.
Vòng thứ hai sẽ tiến hành vào ba ngày sau, cách thức thi đấu cũng như lúc trước đó là vào trong Hồng Hoang trận, giao đấu với người giữ trận pháp bên trong rồi giành lấy lệnh bài tìm thấy lối ra là xem như hoàn thành. Bốn người cuối cùng lấy được lệnh bài rời khỏi Hồng Hoang trận sẽ có tư cách vào vòng chung kết.
Sau khi mọi người tản đi hết, Thu Đường gọi Túc Thất, Tô Tiện và Sở Khinh Tửu lại, mọi người cùng nhau đi uống rượu, ăn chơi suốt cả đêm trong Tứ Phương Thành.
Ăn uống xong, Thu Đường híp mắt mỉm cười nhích tới bên cạnh Sở Khinh Tửu.
Sở Khinh Tửu thấy nụ cười của hắn là biết có chuyện, vội tránh sang chỗ của Tô Tiện, "A Tiện cứu mạng!"
Hắn ôm chặt Tô Tiện, đề phòng nhìn Thu Đường nói: "Ngươi muốn làm gì hả?"
Thu Đường cười một cách thâm sâu khó lường. Tô Tiện buồn cười nhìn Sở Khinh Thử đang ôm mình, nói nhỏ: "Chắc là có chuyện cần chàng giúp đó."
"Không giúp." Sở Khinh Tửu lắc đầu nói.
Sắc mặt Thu Đường khẽ biến, kéo vạt áo Sở Khinh Tửu nói: "Chẳng phải chuyện to tát gì đâu. Với thực lực của Nam Cực Trường Sinh Đại đế như ngươi chỉ là một cái phất tay nhỏ xíu thôi."
Sở Khinh Tửu đùa với Thu Đường thế để nhân cơ hội đó không cho tiểu hồ ly bén mảng tới gần Tô Tiện thôi. Hắn nghe Thu Đường nói vậy thì chỉnh lại y phục trên người, bày ra điệu bộ của Trường Sinh Đại đế, hắng giọng nói: " Chuyện gì?"
Thu Đường nói: "Ta cần mở Hồng Hoang trận."
Sở Khinh Tửu: "..."
Thu Đường nhún vai nói: "Thì là địa điểm thi đấu của Huyền Thiên Thí dời tới Tứ Phương Thành rồi đấy mà, mười mấy năm trước ta và Túc Thất nghiên cứu hết mấy ngày trời mới tạo ra một trận giống như ở Thiên Cương Minh nhưng lâu quá trận pháp cũng mất hiệu quả một xíu. Với lại mấy tên đệ tử tham gia Huyền Thiên Thí toàn bọn ưa bạo lực, không lo nghiên cứu cách phá trận cho đàng hoàng mà toàn thấy làm loạn, làm trận pháp của bọn ta ngày càng thảm hại. Thế nên bọn ta nghĩ phải làm một trận pháp mới thôi."
Sở Khinh Tửu hơi ngạc nhiên: "Sao ngươi không chuẩn bị trước?" Có lòng tốt giúp người ta mở Huyền Thiên Thí ở đây nhưng tới cái nơi thi đấu cũng không chịu chuẩn bị trước?
Thu Đường vô tội nói: "Ta tính chuẩn bị trận pháp trong mấy ngày này nè nhưng trùng hợp là ngươi tới, ta phải bận tẩy trần cho các ngươi chứ làm gì có thời gian đi làm mấy chuyện kia?"
Hắn nói rất có lý nhưng làm sao Sở Khinh Tửu không nhìn ra mưu tính của hắn chứ, thấy hắn tới rồi nên ném chuyện này sang chỗ hắn chứ gì.
"Sao nào, chuyện này không làm khó ngươi đấy chứ?" Thu Đường nói.
Sở Khinh Tửu trầm ngâm không nói. Dù thực lực Tô Tiện bất phàm nhưng với loại trận pháp như Hồng Hoang trận nàng đành chịu bó tay, không giúp được. Tô Tiện nhìn Sở Khinh Tửu, hỏi: "Thế nào?"
Sở Khinh Tửu nói: "Chuyện này không khó với ta nhưng bố trận gấp rút như vậy cũng có chút cực đoan, đó là ta phải ở trong trận, một khi rời khỏi trận pháp sẽ tự động biến mất, nên trận pháp này không thể kéo dài quá lâu, chỉ chống đỡ được một khoảng thời gian thôi." Hắn nói với Thu Đường, "Nếu ngươi muốn sau này bớt cực nhọc thì mau chóng làm một trận pháp mới đi."
"Đó là tất nhiên." Thu Đường đáp bừa rồi hỏi, "Vậy ngươi đồng ý giúp ta khai trận rồi đúng không?"
Thu Đường nói: "Loại rượu tốt nhất Tứ Phương Thành ngươi cứ việc uống."
Sở Khinh Tửu đã gật đầu đồng ý, Tô Tiện tất nhiên không muốn để Sở Khinh Tửu một mình trong Hồng Hoang trận nên nói: "Ta đi với chàng."
Nghe vậy, Thu Đường đồng ý ngay, sau đó chợt nhớ ra một chuyện, hắn nói: "Nếu các ngươi đã muốn vào trận vậy chi bằng canh giữ trận pháp luôn, để mười mấy tên đệ tử tham gia Huyền Thiên Thí kia đoạt lệnh bài từ chỗ các ngươi?"
Quy tắc trận thứ hai Huyền Thiên Thí năm nay không giống lần Tô Tiện thi, khi đó là diệt yêu thú còn bây giờ là đối đầu trực diện với người canh giữa trận pháp, đệ tử nào đánh thắng người canh giữ thì có thể lấy được lệnh bài của người đó. Sở Khinh Tửu nói: "Lệnh bài đó ta thấy ai vừa mắt thì cho kẻ đó nha?"
Thu Đường gật đầu, dù gì trong số đệ tử tham gia thi đấu cũng chẳng có ai là đối thủ của Sở Khinh Tửu, chi bằng cứ cho hắn ở trong đó chọn một người thực lực không tệ rồi đưa lệnh bài cho người đó luôn đi.
"Túc Thất có nói e rằng trận tỉ thí này sẽ không bình yên lắm đâu, có người muốn giở trò ở trong Tứ Phương Thành, không biết có mục đích gì." Nói nhiều thứ như vậy đến lúc này Thu Đường mới nói ra nghi ngờ của mình, "Trong các trận tỉ thí thì Hồng Hoang trận dễ xảy ra vấn đề nhất, ta với Túc Thất phải ở ngoài chủ trì đại cuộc, còn những chuyện xảy ra trong trận bọn ta không thể biết ngay được."
Tô Tiện gật đầu, tiếp lời: "Ngươi lo trong trận sẽ có chuyện xảy ra nên mới bảo bọn ta vào trong tiếp ứng?"
"Đúng vậy." Thu Đường thở dài nói, "Có hai ngươi ở đây ta cũng bớt lo hơn."
Tô Tiện biết tính quan trọng trong chuyện này, trông Thu Đường như vậy chắc mấy ngày nay hắn cũng không an nhàn như tưởng tượng. Tứ Phương Thành bí ẩn lâu nay lộ diện với thế gian, cái giá phải trả không hề nhỏ đâu.
"Ngươi yên tâm, chuyện trong trận đã có bọn ta rồi, tuyệt đối không để kẻ nào có cơ hội thừa nước đục thả câu." Tô Tiện gật đầu nói.
Ba ngày sau, trận thứ hai của Huyền Thiên Thí chính thức bắt đầu.