Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 131-143: (Hoàn chính văn)



Chương 131


–o0o–


Thình lình ta bị một người từ phía sau ôm tới liền quay đầu lại cười với hắn – "Sự tình xử lý xong hết rồi sao?"


Dật Huân ừ một tiếng rồi kéo ta ngồi xuống, vòng tay ôm chặt lấy, cằm gác trên vai ta, đôi mắt nửa mở nửa khép ra chiều đang suy tư gì đó. Ta đầu tiên vẫn cố gắng ngồi im, sau đó bắt đầu cảm thấy lạ lùng vì sao lại cứ nghiêm chỉnh thế. Không khí im ắng trong phòng làm ta trầm tĩnh lại, từ từ thay đổi tư thế dựa vào ngực Dật Huân. Cổ trước của Dật Huân vừa nhẹ nhàng vừa vững vàng hô hấp, có chút ấm áp mà cũng có chút ngứa ngáy, lại nhìn xuống thấy tay Dật Huân vòng quanh tay ta, liền rút ra đặt lên tay hắn. Hai tay của Dật Huân hơi giật nhẹ rồi mười ngón tay của hai bên lặng lẽ đan vào nhau. Ta chợt mỉm cười vui vẻ. Ta thích nhất là những lúc được tĩnh lặng ở bên Dật Huân, những lúc thế này cho ta một cảm giác ấm áp, an tâm. Ta bây giờ không muốn nghĩ đến những chuyện làm ta không yên nữa, chỉ cần mãi mãi có thể như thế này thì đời không còn gì tốt hơn.


"Tiêu, hai ngày sau chúng ta quay về Hoài Anh. Vậy nên chuẩn bị xem có thứ gì muốn mang về hay muốn mua thì tranh thủ đi."


"Phải về rồi sao?" – ta chợt thấy nôn nao – "Ta biết rồi."


Thân hình ta bị đẩy sang một bên khiến ta nhìn Dật Huân khó hiểu. Dật Huân cũng nhìn lại, sau đó bật cười kề môi vào ta thấp giọng hỏi – "Không nghĩ đến việc trở về sao?"


Ta lắc đầu – "Không phải vậy."


Dật Huân tiến sát hơn một chút hôn ta, lơ đãng nói – "Vậy ngày mốt chúng ta khởi hành."


Ngày mốt? Nhanh như vậy sao? Ta trong cơn kinh ngạc vô thức nép sát vào người Dật Huân, đòi hỏi những nụ hôn của hắn nhiều hơn nữa. Ta thích Dật Huân hôn ta, vừa bá đạo vừa ôn nhu. Mỗi khi hắn hôn luôn cho ta cảm giác hắn thuộc về ta, hắn yêu ta. Hai bên cứ dây dưa đến lúc ta không còn hơi sức, phải rời ra thở dốc, khiến ta nhung nhớ luyến tiếc không thôi. Ta buông lỏng cơ thể dựa vào người Dật Huân, đem mặt vùi sâu vào vai hắn không nói gì. Lần này trở về có những điều gì ở Hoài Anh đang chờ đợi ta? Đối với việc này ta hoàn toàn không có khái niệm rõ ràng. Dật Huân nói muốn thành thân với ta, muốn ta trở thành Hoa dung của hắn, nhưng việc này có thuận lợi không? Ta có nên chấp thuận làm Hoa dung của hắn không, còn nếu ta không chấp thuận thì có phải sẽ đồng nghĩa với việc ta không được ở lại bên hắn không? Ta không muốn, hoàn toàn không muốn rời xa hắn. Vậy ta phải làm gì đây?


Dật Huân dịu dàng ôm lấy ta hỏi – "Sao vậy?"


Ta ôm chặt tay hắn tiếp tục kéo gần khoảng cách của hai bên, đến lúc toàn bộ không khí hít vào đều tràn ngập hương vị quen thuộc của Dật Huân. Ta cứ như vậy quấn chặt lấy Dật Huân không nỡ buông tay rồi nhẹ nhàng mang những lời tự tâm can nói ra – "Huân, ta nghĩ là ta yêu ngươi, nhưng ta không biết ta yêu ngươi như thế này là đúng hay sai, chỉ biết liều lĩnh mà yêu thôi. Một người như ta mà ngươi cũng muốn có sao?"


Dật Huân hơi cứng người lại, liền sau đó nhẹ nhàng vỗ về ta, buộc ta ôm chặt lấy hắn. Qua hồi lâu ta lỏng tay ra nhìn hắn. Dật Huân đang mỉm cười với ta, gặp ta ngẩng đầu thì xoa mặt ta bảo – "Tiêu Nhi đôi khi thật sự là khiến ta được yêu chiều quá hóa hư."


Ta không để ý đến câu nói kia mà chỉ bình tĩnh nhìn hắn. Con người này đã xuất hiện lúc ta cô đơn nhất, đi bên cạnh ta, trông chừng ta, cưng chiều ta, sau đó làm cho ta quen với sự hiện hữu của hắn đến mức không thể ly khai được nữa. Người đang ôm ta là một nam tử tao nhã tuấn mỹ, đôi mắt nhỏ dài xinh đẹp bên trong ẩn chứa liễm diễm phong tình, sóng mắt lưu chuyển như muốn đem hồn phách của người khác hết thảy mà câu dẫn. Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú ta đột nhiên có chút luống cuống vội cúi đầu xuống.


Dật Huân ôm ta hồi lâu rồi nhẹ giọng nói – "Đi đến phòng ăn thôi. Bọn người Dịch Cảnh hẳn đều đến cả rồi." – Ta liền đứng dậy đi theo Dật Huân.


Quả như Dật Huân nói, Dịch Cảnh và Hòa Ngạn đều đã có mặt, đang ngồi một bên nói chuyện phiếm, thấy chúng ta vào, bọn họ liền đứng dậy.


Dật Huân cười – "Đã để nhị vị chờ lâu."


Dịch Cảnh và Hòa Ngạn vội khiêm nhường bảo không sao. Ta đầu tiên chào Dịch Cảnh và Hòa Ngạn rồi cùng Dật Huân đến bên bàn mời họ cùng ngồi. Cả hai nhìn một chút nhưng vẫn đứng một bên chẳng chịu chuyển động. Dật Huân liền khoát tay bảo – "Dịch tiên sinh, Hòa tiên sinh mau lại đây ngồi đi, không cần giữ lễ tiết đâu. Hôm nay mời nhị vị lại đây là cùng chung vui, nếu giữ lễ tiết quá thì mất hay."


Dịch Cảnh xoay người cầm lấy vật bên cạnh nói – "Hôm nay là sinh thần của Vương gia, vốn phải nên cẩn thận chuẩn bị. Chỉ là mãi đến hôm qua mới được biết nên trong lúc vội vàng chi có thể chuẩn bị chút quà mọn, xin Vương gia vui lòng nhận cho."


Dịch Cảnh vừa nói vừa mang một chiếc khay đặt trước mặt Dật Huân rồi lui về phía sau vài bước. Ta nhướng mắt nhìn xem thì thấy trong khay bày một chiếc giá bút có hình ngọn núi, toàn thân một màu xanh lục sáng bóng, vẻ đẹp khi nông khi sâu như thể một rặng núi tầng tầng lớp lớp chẳng biết cao thấp ra sao. Ở bên trong còn có một vật gì nổi rõ lên, nhìn kỹ lại là một con hổ đang vươn mình gầm gừ. Không biết người thợ nào có thể làm ra một vật phẩm tinh xảo khéo léo đến vậy. Lễ vật thế này mà Dịch Cảnh còn cho là quà mọn thì chẳng biết món quà cao sang còn đến mức độ nào đây. Lại nói chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà ông ta có thể tìm ra một vật quý giá đến dường này thì chẳng đơn giản chút nào. Chẳng trách mà Nam gia lại mất về tay ông ta.


Trái với thần tình sợ hãi của ta, Dật Huân có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nhìn qua lễ vật một lượt mới lên tiếng – "Dịch tiên sinh khách khí rồi. Ta vốn muốn nhân dịp này để mọi người cùng ngồi lại dùng một bữa cơm, chẳng ngờ lại khiến Dịch tiên sinh hao tổn tài lộc, làm ta đây thật băn khoăn."


Dịch Cảnh cười đáp – "Vương gia sao lại nói thế? Tiêu Nhi vẫn luôn được Vương gia quan tâm chiếu cố, Dịch mỗ đây vạn phần cảm kích, chỉ hận không biết lấy gì đáp đền cho xứng đáng. Nay sinh thần của Vương gia vừa hay là dịp để Dịch mỗ biểu thị chút tâm ý thôi mà. Vương gia chẳng nên để tâm làm gì."


Hòa Ngạn đứng bên cạnh cũng mỉm cười – "Dịch tiên sinh thật sự khiến Hòa mỗ hổ thẹn. Ta đây mới thật sự là chưa chuẩn bị lễ vật gì mà vẫn dày mặt đến nơi này. Thôi thì ta chỉ có một bức họa tự tay chấp bút, dù không phải là bút tích danh gia gì thì cũng mong Vương gia niệm tình chỉ bảo giúp cho."


Dật Huân tiếp nhận cuộn tranh từ chỗ Hòa Ngạn, gật đầu nói – "Hòa tiên sinh thật có tâm. Dịch tiên sinh, Hòa tiên sinh, mời ngồi!"


"Đúng vậy! Hòa Ngạn, Đại cữu cữu mau ngồi cả đi." – ta cũng phụ họa theo.


Dịch Cảnh và Hòa Ngạn đều tính là trưởng bối của ta, bọn họ không tọa thì ta tự nhiên cũng không thể ngồi. Cả hai người không còn cách nào thoái thác, đành ngồi xuống. Đầy tớ đứng một góc thấy khách đều đã nhập tịch thì liền dâng thức ăn lên.


"Đây là cái gì vậy? Mì sao?" – Dật Huân nhìn chiếc bát ở trước mặt mình hỏi.


"Phải, thứ này gọi là mì trường thọ. Ta đã dặn riêng trù phòng làm cho ngươi đấy. Loại mì này có một đặc điểm là càng dài càng tốt, phần giữa không được đứt đoạn, tức ý nghĩa bách niên trường mệnh, phúc thọ an khang." – ta gật đầu nói.[1]


Dật Huân nghe xong khóe mắt lấp lánh niềm vui khẽ mỉm cười nhìn ta – "Bách niên trường mệnh à? Ý nghĩa nghe rất hay."


Hòa Ngạn cũng bật cười – "Mì trường thọ sao? Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến loại mì này. Tiêu Nhi thật là dụng tâm khéo léo mà."


Dịch Cảnh lại càng cười to hơn – "Cũng không phải lạ lắm đâu. Ta đây quanh năm suốt tháng bôn ba khắp nơi, cũng có nghe qua có nơi mỗi lần đến sinh thần là người ta lại dùng một loại thức ăn đặc biệt nào đó, chỉ là chưa từng được thấy qua. Chẳng ngờ hôm nay Tiêu Nhi đã cho ta cơ hội mở mang tầm mắt rồi."


Ta liền đáp – "Người xưa có câu nhân trung trường thọ mệnh thì nhân trung sẽ dài, nhân trung dài ắt diện sẽ dài, diện tức là diện, trường diện cũng là trường diện, cái này bất quá gọi là đồng âm dị nghĩa thôi."[2]


Hòa Ngạn dở khóc dở cười nhìn ta – "Tiêu Nhi mấy năm nay đã học được những gì mà cách nói này cũng có thể nghĩ ra được?"


Dật Huân nhìn ta bằng ánh mắt chẳng rõ ý tứ hàm xúc – "Nói là tự nghĩ ra mà cũng có thể là vốn đã có sẵn rồi. Chỉ là phần lễ vật này ngoài Tiêu ra vẫn còn trù tử phải vất vả. Diệp Hành, phân phó xuống hôm nay những người làm việc tại trù phòng đều được thưởng, đặc biệt là trù tử làm mì."


Ta chỉ cười cười chẳng nói, kỳ thật thì Dật Huân nói chẳng hề sai. Hôm nay ta bất quá chỉ là miệng nói vài câu, người thật sự xuất thủ là người khác kìa. Chỉ vì ta chẳng thể có được những thứ lễ vật quý giá như Dịch Cảnh, cũng chẳng có tài văn hay chữ tốt để mang ra thi thố, vậy lễ vật dạng đó có dâng lên chỉ tổ làm trò cười. Ta cũng biết Dật Huân cần ở ta chẳng phải một thứ lễ vật nặng tính vật chất gì, điều hắn cần là một vị Hoa dung kìa. Nghĩ đến Hoa dung là ta lại than thầm trong lòng. Ta yêu Dật Huân, nhưng chẳng lẽ hai người yêu nhau thì phải có danh phận sao, cứ phải thành thân thì mới được sao? Thành thân rồi, bước qua môn phủ người ta rồi nơi ấy sẽ trở nên sâu thăm thẳm như biển cả, ta tuy là nam nhân có chút tự do hơn nữ tử, nhưng hễ nghĩ đến nội bộ Hoàng gia có chẳng ít quy củ khiến ta có chút kháng cự. Ta dù lòng hiểu rất rõ Dật Huân nhất định sẽ bảo hộ cho ta thật tốt, sẽ không để ta chịu bất kỳ thương tổn nào nhưng ta không muốn hắn bảo hộ cho ta, ta có thể tự bảo vệ chính mình, càng không nghĩ phải tránh né những kẻ phía sau kia. Chỉ là ta thật sự muốn một lần đối mặt để giải hết toàn bộ những nút thắt này sao? Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa ta vĩnh viễn không thể quay lại với một cuộc sống giản đơn nữa.


–o0o–


Chương 132


–o0o–


Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, tất cả hành trang đều đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ xuất phát. Ta đứng phía trước mã xa đợi Hòa Ngạn đi ra, nhìn quanh tứ phía phát hiện mọi người đi qua đi lại ai cũng ngoái đầu tò mò xem mình. Ta ngẩng đầu lên thì thấy ánh sáng mặt trời thoắt ẩn thoắt hiện sau những làn mây. A, thời tiết hôm nay có vẻ hoàn hảo đây.


Còn nhớ hai ngày trước sau khi tàn tiệc ta đã hỏi Hòa Ngạn có muốn cùng ta đến Hoài Anh không. Lúc ấy ta đã chuẩn bị tinh thần rằng Hòa Ngạn sẽ từ chối nên cũng sắp sẵn một loạt những lời nói để thuyết phục hắn, ấy vậy mà Hòa Ngạn chỉ đáp đúng một chữ khiến ta giật thót cả người, đó là chữ "được". Đây là ý Hòa Ngạn đồng tình cùng ta rời khỏi Danh Tùng sao? Ta mơ hồ hỏi lại lần nữa thì hắn cười gật đầu. Hòa Ngạn thuận tình nhanh chóng như thế khiến tất thảy những lời lẽ thuyết phục ta dày công chuẩn bị thoáng chốc trở nên thừa thải.


Ta sau đó chợt hiểu, sở dĩ Hòa Ngạn đồng ý ra đi chỉ vì Danh Tùng này là nơi hắn nhiều năm vướng bận, lại càng không phải nơi hắn nên ngụ lại nữa. Tuy nhiên, nói là nói thế, chứ sự mất mát vẫn còn biểu lộ rất rõ trên gương mặt Hòa Ngạn đang ngồi dưới sắc màu vàng dịu của ánh nến. Sau đó Hòa Ngạn nhợt nhạt cười, bảo Hoài Anh là nơi hắn rất muốn đến. Hắn tò mò muốn biết đế đô của Hoa Vũ quốc trông như thế nào. Nguyện vọng này nhiều năm qua không có cơ hội thực hiện, cuối cùng đã có dịp được toại nguyện rồi. Ta im lặng nhìn Hòa Ngạn khẽ mỉm cười tự nhủ, mặc kệ lời của hắn có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là muốn mượn cớ để rời khỏi nơi không còn có thể chịu đựng được nữa này, thì cũng không còn quan trọng nữa.


Chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, là Hòa Ngạn tay ôm một túi hành lý nhỏ đang đi tới. Ta vội đến cầm giúp hành lý thì phát hiện nó rất nhẹ. Vậy nên ta hoang mang nhìn hắn – "Hòa Ngạn, hành lý của ngươi chỉ có bấy nhiêu đây thôi sao? Đã thu dọn hết chưa?"


Hòa Ngạn vuốt cằm – "Ta thì có bao nhiêu hành lý chứ? Lúc rời khỏi Nam gia nguyên bản là không lấy thứ gì, ở nơi này chuyện ăn mặc chi dùng đều là Tạ công tử gánh vác, vậy thì ta còn phải thu dọn gì nữa? Thu tới dọn lui cũng chỉ có vài bộ y phục thôi. Hiện giờ ta mặt dày theo các ngươi đến Hoài Anh ăn bám thì có khi Tiêu Nhi sẽ mang ta đuổi ra khỏi cửa ấy chứ."


Ta nhịn không được bật cười – "Hòa Ngạn sao lại nói thế? Ta sao có thể làm những việc như vậy chứ? Ngươi cứ yên tâm đi!"


Ta quay trở lại bên cạnh Dật Huân. Kỷ Du và Dịch Cảnh đang trao đổi gì đó với hắn mà chỉ thấy hắn cười không đáp. Hắn thấy ta thì đưa tay níu lại nói – "Sẽ khởi hành ngay đấy, kiểm tra lại xem có quên gì không?"


Ta lắc đầu – "Không có!"


Dật Huân gật đầu – "Tốt lắm, vậy chúng ta xuất phát thôi. Kỷ Du, nhất nhất phải cẩn thận, đừng sai sót gì đấy. Dịch tiên sinh, chúng ta xin cáo từ."


Dịch Cảnh chắp tay nói – "Chúc Vương gia lên đường thuận buồm xuôi gió. Tiêu Nhi xin gửi gắm cho Vương gia."


Ta vội nói – "Cữu cữu, cháu có thể tự chiếu cố chính mình mà." – vừa nói xong đã thấy Dật Huân siết mạnh tay ta một cái liền quay sang lườm ý bảo hắn đừng có lộ liễu như thế, rồi quay trở lại nói với Dịch Cảnh – "Cữu cữu, bao giờ thu xếp mọi việc ở đây ổn thỏa thì đến Hoài Anh đi. Dịch Cừ cữu cữu cũng đang ở Hoài Anh ấy, cả hai người hẳn đã lâu không gặp nhau rồi?"


Dịch Cảnh nghe thế cảm động hoe đỏ mắt gật đầu – "Tiêu Nhi yên tâm, ta nhất định sẽ sớm ngày tìm đến Hoài Anh. Ngươi trên đường đi phải bảo trọng, phải tự chăm sóc chính mình, kẻo không lúc ta đến Hoài Anh vẫn thấy ngươi một thân da bọc xương thì coi chừng ta đét vào mông ngươi."


Không phải chứ, ta đã lớn như vậy còn bị người khác dọa đánh đòn sao? Thật khiến ta xấu hổ đến đỏ cả mặt mà. Kỷ Du ở bên cạnh dù mặt mày không thay đổi nhưng cũng không có gì chắc chắn trong bụng không cười thầm. Dật Huân càng không nể mặt mà buông tiếng cười khẽ. Ta liền hung hăng quay sang trừng mắt với hắn, có gì hay ho đâu mà cười?


Dật Huân ngay sau đó khoác tay lên vai ta tươi cười nói – "Dịch tiên sinh cứ an lòng, ta nhất định sẽ để mắt trông chừng chuyện ăn uống sinh hoạt của hắn."


Dịch Cảnh cười rung rinh cả ria mép – "Làm phiền Vương gia rồi."


Này, hai ngươi căn bản có xem ta ra gì không đấy?


Khó khăn lắm mới từ biệt xong lên được mã xa, Hòa Ngạn mỉm cười nhìn ta – "Nói gì mà lâu như vậy? Tiêu Nhi bịn rịn không nỡ xa cữu cữu mới tái ngộ sao?"


Ta chỉ còn biết cười trừ – "Không có gì đâu!"


Mã xa chạy vững vàng mà thoải mái, lúc ra đến cửa thành thì ngừng lại một chút. Ta bèn vén rèm lên nhìn ra phía ngoài. Vậy là hành trình đến Danh Tùng đã kết thúc, những chuyện xảy ra ở đây để lại trong ta không ít dư âm nên muốn quên nó đi tuyệt chẳng dễ dàng. Huống chi, ta sắp phải trở về đối diện với những thứ ta không đoán trước được. Đối với tương lai ta đột nhiên có chút sợ hãi, trong vô thức theo bản năng xòe bàn tay ra rồi nắm lại. Đôi tay này của ta có đủ để nắm bắt tất cả không, có đủ để giữ lấy tất cả không?


Đang miên man suy nghĩ thì bàn tay bị người khác nắm lấy, ta ngẩng đầu xem thì thấy Dật Huân mỉm cười với mình. Ta cũng cười với hắn rồi dựa đầu vào thành xe. Dật Huân nhích đến gần hôn ta rồi kề tai khẽ hỏi – "Lại đang nghĩ lung tung gì nữa đấy?"


Ta cũng ghé tai hắn đáp – "Muốn biết ta nghĩ gì thì tự đoán đi?"


Dật Huân chớp mắt cười – "Chắc chắn là những chuyện xấu xa rồi."


Ta chẳng kịp phản bác hắn thì lời nói đã bị hắn ngăn lại biến thành những tiếng ư ử trong cổ họng chẳng chút ý nghĩa. Ta hổn hển tựa trán lên vai hắn, đột nhiên nhớ đến Hòa Ngạn cũng đang ngồi trong xe. A, mới nãy...


Ta xấu hổ nóng ran cả mặt mày, đến cả hai tai cũng nóng lên, cố thu hết dũng khí liếc trộm về phía Hòa Ngạn, thấy hắn vẫn điềm nhiên chuyên tâm xem sách, tựa hồ bên cạnh xảy ra chuyện gì cũng không biết. Ta cũng vội dời đến ngồi bên cạnh Hòa Ngạn, bối rối mở sách ra xem. Dật Huân cả cười nhìn ta, từ gương mặt đến ánh mắt đều đang cười – "Ngồi xa như thế để làm gì?"


Xa ư? Ta thấy khoảng cách giữa ta và hắn lúc này chỉ cách nhau chút ít, cùng lắm là đủ cho thêm một người ngồi ở giữa thôi, vậy cũng có thể gọi là xa sao? Hay là khả năng phân định xa gần của hắn kém đến vậy? Ta bĩu môi cắm mặt vào quyển sách trên tay không thèm để ý đến hắn nữa. Mới nãy hại ta xấu hổ đến vậy, lúc này phải tỏ ra không để ý đến hắn mới được, bằng không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.


Dật Huân thấy ta ngó lơ cũng không tức giận mà chỉ cười cười ngồi yên dựa người vào thành xe thả lỏng cơ thể, mắt khẽ khép hờ, hình như là đang dưỡng thần nhưng một tay thì lại tìm tới bên hông ta. Ta chần chừ một chút nhưng cũng không hất tay hắn ra. Từ đó trong xe ngoại trừ tiếng những trang sách sột soạt thì không còn nghe bất kỳ âm thanh nào nữa.


Ta tuy rằng tay cầm sách nhưng suy nghĩ hoàn toàn chẳng đặt vào đó. Ta cứ miên man lúc thì nghĩ về chuyện ở Hoài Anh sau này, lúc lại băn khoăn chẳng biết Hòa Ngạn có cảm tưởng gì sau việc ban nãy, mà cánh tay bên hông ta cũng gây không ít trở ngại việc xem sách của ta. Kết quả cuối cùng là từ đầu đến cuối sách trên tay ta chẳng lật qua nổi một trang.


Ta vô tình nhìn sang phía Dật Huân, tự cảm thấy lóa mắt. Dật Huân thật sự là rất khôi ngô tuấn tú, khiến ta chợt nghĩ nếu là ở thế giới của ta thì hắn hẳn không muốn nổi bật như một ngôi sao cũng khó lắm. Có phải hắn muốn làm cho một kẻ diện


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.