Toà Lâu Đài Phủ Gai

Chương 88



Một phút trước ...

" Có chuyện gì ?" Jungkook lạnh lùng nghe máy

" Chủ tịch, bác Han đang nhập viện "

Jungkook đứng dậy, hai mắt cau lại nhìn ra phía biển " Sao đột nhiên lại nhập viện "

" Đột nhiêm co giật, các bác sĩ đang tiến hàng cấp cứu "

" Tôi sẽ quay lại Seoul ngay... Yang, có chuyện gì lập tức gọi điện cho tôi "

Jungkook gọi một nhân viên tới, dặn một vài chuyện rồi nhanh chóng rời đi.

Bác Han có thể coi như là người thân duy nhất của anh, nếu ông có mệnh hệ gì anh nhất định sẽ áy náy với chính bản thân mình.

Hae theo lễ tân tới một con đường đá dẫn tới biển, mà vừa hay Jungkook cũng từ chỗ biển đi về phía đường đá. Mà thật ngang trái, bọn họ lại không đi cùng một con đường, mà là một con đường song song ngăn cách bởi một hàng cây cao

" Là chỗ bàn kia, chúc cô có một bữa tối vui vẻ "

" Cảm ơn cô "

Hae cúi đầu cảm ơn, rồi dắt Nochu tiến lại gần về phía chiếc bàn lớn...

" Cô tới rồi..."

" Chào anh !" Hae cúi đầu lần nữa lịch sự chào người đàn ông trước mặt

" Cháu chào chú ạ " Nochu khoang tay cúi đầu lễ phép chào

Người quản lý lúc này mới để ý bên cạnh Hae có đem tới theo một cậu nhóc, mà cậu nhóc này hết sức đáng yêu

" Ngồi xuống đi, bữa tối cũng sắp nguội hết rồi " Người quản lý chủ tay về phía ghế ra hiệu.

Hae bế Nochu ngồi yên vị trên ghế , mà Nochu thì không chịu ngồi yêu cứ ngó ngoáy nhìn xung quanh vì thích thú... khu biển này khắc hẳn với khu biển ngoài kia, nó làm cậu bé rất tò mò

" Chúng ta vừa ăn vừa bàn công việc nhé "

Hae gật đầu, rồi cầm ly rượu cạch với người quản lý...

Cuộc đàm phán đã được một lúc, mà Nochu thì vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn mấy món được mẹ gắp, cậu nhóc này thực sự không kén ăn một chút nào

" Mẹ ơi, con muốn ăn cái kia " Nochu chỉ tay vào con tôm bự được đặt ở giữa bàn. Hae cẩn thận gắp một miếng thịt tôm đặt vào bát cho Nochu, rồi lại tiếp tục công việc với người quản lý

" Con trai cô được bao nhiêu tuổi rồi?"

" À... vừa sinh nhật 5 tuổi cách đây một tháng "

" Thật đáng yêu..." người quản lý không khỏi khen ngợi cậu nhóc.

Tất nhiên, ai khi lầm đầu gặp Nochu đều phải đem lòng khen ngợi rồi. Hai cái má bánh bao, đôi môi thì liên tục chu ra cùng làn da trắng hồng tựa như phấn thật giống cục bột nhỏ

" Chúng tôi sẽ không áp đặt thời gian, cô vẫn có thể đi lại tuỳ ý nếu cô thích. Tôi nghĩ những đãi ngộ này rất có lợi cho cô "

Thật ra không phải là Hae không biết, chỉ là lúc trước vì Jungkook nên cô luôn có phần do dự mà từ chối. Nhưng ở thời điểm hiện tại, cô đành phải nghĩ tới chuyện hợp tác lần này...

" Nếu như tôi đồng ý hợp tác, tôi có thể ứng trước tiền của mình được không ?"

" Cái này tất nhiên là được, chúng tôi sẽ đồng ý với tất cả lời đề nghị của cô. Miễn sao cô cho ra sản phẩm đạt chất lượng như hàng cô đang bán "

" Được, tôi làm được " Hae hoàn toàn bị những đãi ngộ này làm cho nhẹ người, nếu được như vậy thì số tiền còn lại cô không còn phải lo nữa rồi

" Vậy cô Hồng Cát đây có yêu cầu gì không ?"

" Tôi có thể ứng 60 nghìn đô la với ba năm không lương "

Người quản lý tròn mắt nhìn cô, 60 nghìn đô la là số tiền vô cùng lớn, nhưng với trao đổi ba năm làm như vậy cũng không hẳn là quá đắt. Người quản lý cầm điện thoại nhắn một tin gì đó, Hae chỉ biết không lâu sau tin nhắn được đáp lại , sắc mặt tên quan lý cũng rất vui vẻ

" Tôi đã thử trao đổi qua bộ phận công ty, và họ nói có thể đáp ứng được "

Hae vui vẻ rõ ràng, vậy có nghĩa là bố nuôi cô sẽ được phẫu thuật rồi...

" Cảm ơn anh "

" Không có gì, 60 nghìn đô ngày mai sẽ được chuyển ngay tới cho cô "

Dùng bữa xong, Hae bắt xe tới thẳng bệnh viện ngay... Nochu h nay vì phải đi lại theo mẹ nhiều mà mệt quá nên đã gục mặt vào vai Hae mà ngủ ngon lành...

" Mẹ ... "

" Sao lại còn tới đây nữa, con mau đưa thằng bé về đi... " bà Van nhìn thấy Nochu ngủ khổ sở trong lòng thương đứa cháu trai rất nhiều.

" Mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, con sẽ ở đây chăm bố "

" Để mẹ ở đây, mẹ về nhà cũng không ngủ được ở đây với bố con còn thấy yên tâm hơn " bà Van xoa xoa cái mông nhỏ của Nochu

" Mẹ, ngày mai chúng ta sẽ đưa bố lên Seoul phẫu thuật "

Bà Van ngạc nhiêm nhìn Hae, chuyện lên Seoul không phải là bà không biết. Mà bà ngạc nhiên là số tiền lớn như vậy lấy đâu ra mà Hae lại có thể kiếm dễ tới như vậy...

" Con lấy đâu ra số tiền lớn như vậy hả? "

" Con đã hợp tác với khu nghĩ dưỡng về chuyên cung cấp hoa. Con đã ứng tiền từ đó, con không kiến tiền xấu xa đâu "

Cổ họng bà Van bắt đầu nghẹn lại, ôm lấy cô mà khóc . Cuộc đời vợ chồng bà may mắn nhất là được gặp đứa con gái hiếu thảo như vậy, có chết bà cũng không còn gì hối tiếc

" Con gái, bố mẹ làm khổ con rồi "

" Mẹ đừng nói thế, là con nên cảm ơn bố mẹ đã đem con về nuôi, cho con một mái nhà , coi con như con đẻ của hai người "

Hai người họ bị cảm xúc làm cho quên mất Nochu vẫn còn đang ngủ trên tay Hae. Cậu nhóc bị hai người họ làm cho mất giấc ngủ mà khóc lớn ... Hae vội vàng dỗ dành Nochu

" Mẹ xin lỗi, làm mất giấc ngủ của Nochu "

Cậu nhóc khóc không dai nên rất nhanh đã lại gục mặt xuống vai ngủ tiếp, thế nhưng Hae vẫn cảm nhận được tiếng nấc nhẹ từ con trai mình... Hae vỗ nhẹ lên lưng Nochu, đi lại bên ngoài hành lang. Làm mẹ thật vất vả, nhưng cô vẫn muốn vất vả như vậy cả đời vì Nochu là cả thế giới của cô, là động lực giúp cô vượt qua mệt mỏi của cuộc sống...

Jungkook nhanh chóng xuống trực thăng, rồi lên xe tới bệnh viện lập tức... hận một việc là cái bệnh viện tư kia không có chỗ đỗ trực thăng, nếu không anh đã không vất vả đi nhiều như vậy...

" Chủ tịch ..." Yang đứng nghiêm cúi đầu chào

" Chưa ra ?" Jungkook hai tay chống hông cau mày nói

" Vâng "

Vừa nói xong.. cánh cửa được mở ra, các bác sĩ đi ra trên mặt vẫn còn hiện rõ sự mệt mỏi lẫn căng thẳng

" Bác sĩ, ông ấy sao rồi "

" Là chủ tịch Jeon đấy à,... đã qua cơn nguy kịch, nhưng bệnh nhồi máu cơ tìm này cũng rất nguy hiểm, bất thình lình có thể nguy lại tới ông ấy "

Tên bác sĩ quan sát sắc mặt của anh mà cẩn trọng nói. Jungkook là người như thế nào, bọn họ chẳng lẽ không biết, chỉ là sợ nói sai thì cái mạng của mình cũng không giữ nổi

" Nói thế là ý gì ?"

Mấy vị bác sĩ bị câu nói này của Jungkook làm cho hồn bay khỏi xác, trên mặt trắng bệch như bị rút hết máu.

" Jeon chủ tịch xin hãy bình tĩnh, cái này muốn chữa dứt điểm phải sang Mỹ, bên đó các giáo sư cũng đã nghiên cứu thành công cách điều trị "

Jungkook vẫn chừng mắt nhìn bọn họ mà không nói gì, đột nhiên quay người rời đi . Mấy vị bác sĩ líc này mới có thể dễ dàng thở một hơi, thật là doạ chết người mà...

" Yang "

" Chủ tịch có gì phân phó ạ "

" Liên hệ tới các bệnh viện lớn bên Mỹ, xem chỗ nào có thể chữa được cho ông ấy "

" Vâng, tôi sẽ làm ngay "

Ngày hôm sau..

Ông Van lập tức được đưa lên xe để lên Seoul. Hae lo lắng nhìn ông trong xe, hai tay nắm chặt lấy tay bà Van

" Mẹ, có chuyện gì nhất định phải gọi cho con biết "

" Mẹ biết rồi, nhớ chăm sóc cho Nochu thật tốt "

" Vâng " Hae chuyển ánh mắt qua mẹ Koya, ở đây có lẽ mẹ Koya cũng là người mà Hae cảm thấy biết ơn nhất

" Mọi chuyện trên ấy, phải nhờ cô và Koya rồi ạ "

" Không sao đâu, cháu đừng lo quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi "

Nochu chỉ biết mếu máo, đứng ôm chân mẹ mình nhìn ông ngoại nằm trong xe cấp cứu cùng mấy bác sĩ

Đột nhiên cậu nhóc khóc lớn... mọi người lúc này mới để ý tới Nochu. Hae vội vàng ngồi xuống lau nước mắt cho Nochu

" Sao vậy con ?"

" Ông ... ngoại đi... đâu .. hả mẹ "

" Ông đi một hai ngày sẽ lại về chơi với Nochu thôi... ngoan không khóc nào"

Bà Van xót xa cho đứa cháu trai, cúi xuống ôm lấy Nochu vào lòng rồi lại hôn lên má...

" Nochu của bà ngoan, ở nhà phải chăm sóc cho mẹ, không được chạy nhảy lung tung. Bà ngoại về sẽ mua thật nhiều xe hơi cho Nochu "

Nochu gật đầu ôm lấy cổ bà Van sụt sịt

" Nào, hôn tạm biệt bà một cái nào "

Cậu nhóc nghe lời , liếm môi rồi hôn lên má bà ngoại chào tạm biệt. Cậu nhóc cũng rất muốn hôn tạm biệt ông ngoại nhưng vì có bác sĩ nên lại không dám...

Tại trụ sở làm việc JK

Koya đang vội vàng bắt xe để tới bệnh viện, nhưng hôm nay không hiểu sao đen đủi là không một chiếc xe nào dừng lại cả...

Trong lúc đang phát cáu đột nhiên một chiếc xe con màu xanh than đắt tiền dừng trước mặt cô, cửa kính từ từ hạ xuống, cô tò mò hơi cúi đầu vào trong nhìn thì bất ngờ người trong xe lại chính là ông chú kia

" Cô đi đâu " Tae ngó ra lạnh giọng nói

" Tôi... tôi tới bệnh viện "

" Vậy lên xe đi, tôi cũng tới đó "

Koya như với được vàng, vui vẻ ngồi vào trong xe. Cảm tạ ông trời vẫn còn chút thương cô.

Vừa rồi nếu như không thấy cái dáng vẻ vội vàng của cô thì Tae cũng không rảnh rỗi hỏi cô ta muốn đi đâu. Vừa hay nơi cô ta muốn tới cũng là nơi anh định tới

Không khí trên xe lúc này thật sự rất ngột ngạt, Koya như sắp không thở nổi. Chỉ sợ ông chú này sẽ nhận ra mình

Tae là người nhạy bén, vậy nên thái độ lúc này của Koya lập tức đều bị anh thu gọn vào trong mắt

" Người nhà có chuyện sao?"

Koya giật mình quay sang nhìn Tae

" À vâng, bác tôi gặp chút chuyện "

" Nghiêm trọng lắm không ?"

" Nghe bác sĩ nói rất nghiêm trọng nên mới phải chuyển nên Seoul "

Tae bất ngờ quay sang nhìn Koya một cái, không khỏi tò mò mà hỏi thêm

" Cô không phải người ở đây ?"

Koya gượng gạo trả lời " Vâng, tôi ở Namhae "

Nói xong câu này, cô quay sang quát sát sắc mặt anh ngay lập tức

" Namhae ! "

Koya nuốt nước bọt, tim bắt đầu đập không ổn định nữa, mặt tái xanh rất thảm hại...

" Một nơi cũng đáng để sống " Tae thản nhiên nói, làm Koya một phen sợ chết khiếp

Cảm tạ trời đất đã không để ông chú này nhận ra cô

" Chú để tôi ở đây được rồi " Koya chỉ tay về phía trước

" Tôi cũng chỉ cho cô dừng ở đây thôi " Tae dừng xe trước sảnh sau của bệnh viện...

Koya bất mãn xuống xe, sao con người của ông chú này lại thô lỗ tới như vậy chứ? Chẳng qua hôm nay không bắt được xe nên cô mới đi nhờ, nếu không vì vội có mời cô đi cùng cô cũng sẽ không bao giờ thèm để ý

" Cảm ơn chú nhé " Koya cảm ơn như có lệ, rồi quay người bỏ đi.

Tae cười nhạt rồi lái xe tới bãi đậu. Trước khi xuống xe, anh có soi lại mình qua gương chiếu hậu trong xe. Tự đánh giá bản thân vẫn còn rất trẻ, tại sao cô ta lại gọi mình bằng chú ?

Một ngày trôi qua thật lâu, các bác sĩ vẫn chưa thấy ra , khiến bà Van và mẹ con Koya rất lo lắng...

" Điều tra được gì không? " Jungkook lạnh lùng đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại

" Được biết cô ấy xin ứng 60 nghìn đô là để đưa bố mình lên Seoul phẫu thuật tim. Sáng sớm nay ông ấy cũng đã được đưa đi rồi thưa chủ tịch "

" Ông ấy tên gì ?"

" Hình như tên là Van "

" Được rồi, chuyện còn lại cứ vậy mà lo liệu, có gì thấy không đúng cứ gọi điện cho tôi "

Chuyện điều tra này là vì đột nhiên cô muốn ứng một khoản tiền lớn như vậy, tất nhiêm trong làm ăn Jungkook luôn phải đề phòng cẩn thận. Trên thương trường không phải ai cũng hoàn hảo như những gì họ nói, vậy nên Jungkook luôn cân nhắc cẩn thận ... nhưng khi biết cô ứng tiền vì bố mình, Jungkook cũng thấy sự tin


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.