Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 3



Edit: Sa

Rạng sáng Lâm Mạn Thiến mới về tới khách sạn.

“Cửu Vệ” là bộ phim do công ty Tây Hoài sản xuất. Cái tên Tây Hoài nghe hơi “phèn”, có vẻ giống như đội ngũ sản xuất phim ảnh hạng xoàng nhưng thực tế nó là cái tên vô cùng vang dội trong ngành. Đội ngũ của công ty có rất nhiều đạo diễn, đạo diễn ánh sáng, đạo diễn hình ảnh, biên tập phim mà chỉ cần tìm hiểu đại một cái tên cũng sẽ thấy bề dày thành tích của họ.

Công ty bắt đầu hoạt động ở mảng phim chính kịch, sau đó theo sự phát triển của thị trường phim ảnh, công ty đã từ từ mở rộng phạm vi hoạt động, sản xuất tất cả các thể loại phim.

Tây Hoài tạo ra rất nhiều tác phẩm cực kỳ nổi tiếng, đồng thời cũng có những bộ phim thất bại về tỷ suất người xem vì lý do đề tài của phim. Nhưng bất kể tỷ suất người xem ra sao, chỉ cần là phim do Tây Hoài sản xuất, không có bộ nào là sơ sài. Vì vậy có rất nhiều nghệ sĩ tình nguyện hạ catse để được đóng phim của Tây Hoài, mục đích là danh tiếng và giải thưởng.

Do đó, Phương Viên mới cảm thán tài nguyên của Bùi Nhất tốt, còn trẻ, vẫn đang học cấp ba mà đã được đóng vai nam chính trong phim “Cửu Vệ”. Còn Lâm Mạn Thiến thì… haiz, không nói nữa, càng nói càng đau lòng.

Lâm Mạn Thiến vừa tắm xong là nhận được điện thoại của chị họ Tô Cảnh Chi, cô vừa lau tóc vừa nghe máy: “A lô.”

Giọng của Tô Cảnh Chi rất hưng phấn: “Mạn Thiến, nói em nghe chuyện này nè!”

“Nói đi.”

“Chị tính bán hàng xách tay.”

“… Chị không học cao học à?” Tuy Tô Cảnh Chi là chị họ của Lâm Mạn Thiến nhưng chỉ lớn hơn cô hai tháng, hiện giờ đang học đại học năm ba giống cô, còn là học trường hàng đầu, nên cô mới hỏi thế.

Nhưng Tô Cảnh Chi chẳng có vẻ gì là lo lắng tới chuyện học hành của mình: “Em rành học lực của chị quá mà, chắc chắn không đậu nghiên cứu sinh rồi đó, với cả chị cũng không muốn học cao học, trước sau gì cũng đi làm, mà sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy cũng chả là cái thá gì, thà bán hàng xách tay còn hơn.”

“Sao chị biết bán hàng xách tay chắc chắn sẽ kiếm được tiền, lỡ lỗ thì sao?”

“Không đâu, không đâu, em nhớ Khương Chức không? Cái đứa học sát bên lớp mình hồi cấp ba ấy, giờ nó cũng đang bán hàng xách tay nè, sắp trả hết nợ mua nhà rồi, nhà ở Thượng Hải đó nha…”

Lâm Mạn Thiến cắt ngang cô nàng: “Cho nên chị muốn làm chung với nó?”

“Không không không, em quá rành quan hệ của chị với nó mà, kẻ thù không đội trời chung đó! Chị tự làm sẽ ổn hơn, cóc thèm làm chung với con đũy đó.”

Ối dào bà chị của tôi ơi, chị giỏi ghê cơ.

Lâm Mạn Thiến bật loa ngoài, thong thả lau tóc: “Bà chị à, em tốt bụng nhắc chị bán hàng xách tay quan trọng nhất là mạng lưới quan hệ, chị có tổng cộng bao nhiêu người bạn, hử, coi chừng đến cả tiền vé máy bay cũng chẳng lấy lại được.”

Bên kia rơi vào sự im lặng đáng ngờ, sau đó vang lên tiếng làm nũng: “Cho nên chị mới tìm bé Mạn Thiến nhờ giúp nè.”

Có lý, Lâm Mạn Thiến hoạt động trong làng giải trí, ra vào nhiều đoàn phim, chắc chắn sẽ quen rất nhiều người, hơn nữa người trong làng giải trí luôn được đại chúng quan tâm tới ngoại hình, hẳn là mấy diễn viên không nổi tiếng cũng cần mua hàng xách tay. Trùng hợp là Wechat của Lâm Mạn Thiến hơn phân nửa là diễn viên không nổi tiếng.

Cô đảo mắt: “Tui nghi rồi, đêm hôm khuya khoắt tự nhiên bà gọi cho tui. Được rồi, chừng nào làm chị gửi cho em bài viết quảng cáo, em quảng cáo giúp chị.”

Tô Cảnh Chi hớn hở nói: “Cảm ơn nha, à đúng rồi, cuối tuần này chị đi qua Mỹ thăm ông anh, sẵn tiện khai trương luôn, em có cần mua gì không? Đơn hàng đầu tiên, chị tặng em!”

“Mỹ?” Lâm Mạn Thiến xịt khoáng lên mặt, thong dong trả lời, “Cho em con iPhone được không?”

Đối phương cúp điện thoại. Lâm Mạn Thiến tức giận chọt chọt màn hình điện thoại: “Vậy mà còn muốn mua nhà, thái độ đối với khách hàng vầy mua nổi nhà mới sợ!”

Cô không nghĩ về chuyện này nữa, sấy tóc xong là lên giường ngủ, đằng nào cô nương Tô Cảnh Chi cũng cả thèm chóng chán lắm, có khi hôm nay háo hức nghĩ cách kiếm tiền, ngày mai đã quên sạch sành sanh rồi. Có thời gian rảnh thà nghĩ về tương lai của mình còn hơn.

Tương lai của mình.

Haiz, rầu. Rầu quá rầu.

Mang theo sầu lo, sáng hôm sau, Lâm Mạn Thiến đến trường quay rất sớm.

Vào giờ này, chỉ mới một nửa nhân viên đoàn phim tới trường quay, phần lớn đang chuẩn bị thiết bị và đạo cụ, trông thấy cô, họ đều cười chào hỏi. Cô chào lại, tay cầm hộp sữa dâu, nụ cười hòa nhã, gương mặt mộc rạng rỡ vẫn chưa hóa trang, trông rất tươi mát và bình dị.

Có lẽ vì ngoại hình mà từ nhỏ các mối quan hệ của Lâm Mạn Thiến đã rất tốt. Vẻ đẹp của cô không có tính công kích, khi cười mắt cong cong, hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, vô cùng ngọt ngào, chẳng người bình thường nào lại có ác cảm với nụ cười như vậy. Nếu chỉ dựa vào ngoại hình và thần thái, cô rất hợp vai nữ thần mối tình đầu thời đi học.

“Đúng rồi Mạn Thiến, em đọc tin nhắn trong nhóm chưa?”

Hơn tám giờ sáng, đoàn phim gần như đông đủ, chín giờ là chính thức làm việc, hiện giờ mọi người đang vừa chuẩn bị cảnh quay vừa tranh thủ ăn sáng.

Thợ trang điểm vừa kiểm tra hộp phấn mắt vừa nhìn cô gái ngậm ống hút uống sữa dâu, lên tiếng hỏi bằng giọng trêu chọc.

Tối qua Lâm Mạn Thiến ngủ trễ, đã đọc tin nhắn ở quán ma lạt thang, phó đạo diễn báo hôm nay cần thay đổi cảnh quay.

Tổng cộng thay đổi ba bốn cảnh, còn lại vẫn y nguyên kế hoạch, có điều cảnh hôn của cô và Bùi Nhất được chuyển lên quay ngày hôm nay.

Ừm, cảnh quay đầu tiên của hôm nay.

Cô vẫn còn nhớ hai câu mà phó đạo diễn đã nhắn trong nhóm:

“Vừa khéo hôm qua Bùi Nhất đã ăn sinh nhật mười tám tuổi, Mạn Thiến đừng thấy áp lực nha.”

“Có điều thằng bé chỉ mới trưởng thành thôi, em nhớ dẫn dắt nó đấy.”

Lúc đó Lâm Mạn Thiến suýt mắc nghẹn quả trứng cút. Phải biết đó là hộp thư chung của đoàn phim, chỉ được nhắn tin liên quan tới công việc chứ không được chat chit lung tung.

Phó đạo diễn đột nhiên nói vậy khiến mọi người như nổ tung.

Sáng nay lúc đến đây, dọc đường có không biết bao nhiêu người lấy việc này ra trêu cô: “Đây là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của em trai Bùi Nhất đó, Mạn Thiến phải dẫn dắt cậu ấy nhé.”

Cô dẫn dắt cậu? Dẫn con khỉ.

Tối qua nghe giọng tán tỉnh tự nhiên của cậu, có khi người ta còn thành thạo hơn cô gấp bội.

Cô cắn ống hút, sầu não thở dài: “Sao ai cũng nói chuyện này hết vậy, nói thật là em run muốn chết, sợ fans của em trai Bùi mắng chết.”

Cảnh hôn thì thôi đi, lại còn là nụ hôn màn ảnh đầu tiên. Có trời mới biết fans có tưởng tượng ra thành nụ hôn đầu đời hay không, nếu vậy cô sẽ chết oan ức lắm.

Thợ trang điểm phì cười, vừa đánh má hồng cho cô vừa ghẹo: “Ừa đó, em phải cẩn thận nha.”

Chắc chắn cô sẽ bị mắng đến vậy à? Còn không thèm nói dối an ủi cô luôn à?

Lâm Mạn Thiến nhíu mày, gặm nát ống hút.

Ôi quá rầu.

May hôm nay là cảnh hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng của nam chính Tạ Tuyên cùng Nguyễn Lạc, lên phim chắc là được lồng vào hồi ức của nam chính sau khi nàng chết, là cảnh rất buồn.

Lâm Mạn Thiến chỉ hy vọng hậu kỳ có thể làm cho bi thương chút xíu để khán giả không quá hà khắc với cô, mặc dầu lúc quay thì hoa nở rực khắp đồi, nắng ấm chiếu muôn nơi, thiếu nữ mặc váy trắng, gương mặt xinh đẹp, mắt mờ hơi sương, sau đó khẽ cong môi, hai nốt ruồi lệ bên khóe mắt vừa ngây thơ vừa quyến rũ, non xanh nước biếc, sóng nước lăn tăn đằng sau không đọ nổi sắc đẹp nàng.

Tạ Tuyên biếng nhác tựa vào thân cây khô, im lặng hồi lâu mới bất ngờ cúi người chăm chú nhìn nàng.

“Chàng nhìn em làm gì?”

Thiếu niên nhướn mày: “Nàng đẹp.”

Nàng giơ tay che mắt chàng, giọng nói trong trẻo vừa ngang ngược vừa ngượng ngùng: “Không được nhìn!”

Bên dưới bàn tay trắng muốt, thiếu niên nhoẻn môi cười, nói vu vơ: “Ấy, đằng sau nàng có con sâu kìa.”

Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng hít thở thật sâu. Nguyễn Lạc sợ run lẩy bẩy, nhắm chặt hai mắt, giọng run run: “Chàng mau lấy xuống giúp em đi.”

Hồi lâu sau vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.

“Tạ Tuyên!”

Đôi môi bỗng cảm thấy mềm mềm, chóp mũi ngập tràn hơi thở xa lạ, hai cánh môi bị cạy ra, chiếc lưỡi đưa vào mang theo cảm giác xâm lược.

Nàng nhắm chặt mắt lại tựa như đang bị choáng váng, đôi mày nhíu chặt, tay siết chặt làn váy mình.

Một lúc lâu sau, hơi thở vừa xa lạ vừa quen thuộc kia mới rời khỏi nàng, trên đầu vang lên tiếng chòng ghẹo của thiếu niên: “Lừa nàng đó.”

“Cut!”

Một lần là qua.

Kỹ thuật hôn không tệ, có thể thấy không phải là chàng trai hoàn toàn ngây thơ. Mà cũng phải thôi, làng giải trí nào có chàng trai ngây thơ.

Lâm Mạn Thiến mở mắt ra, gương mặt thẹn thùng ban nãy đã trở nên điềm tĩnh, vừa ngẩng đầu liền trông thấy nụ cười toe toét của đạo diễn ở cách đó không xa. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Nhất chạy qua coi lại cảnh quay, cảnh hôn này không có bất cứ ảnh hưởng nào tới cậu, ngay cả tai cũng không đỏ, ánh mắt cũng rất bình thản, không biết đạo diễn nói gì, cậu mỉm cười, lúc đó ánh mắt mới toát ra nụ cười chân thật.

Lâm Mạn Thiến chậm rãi đi tới. Tuy cũng là diễn viên, cảnh hôn là rất bình thường, cô mà lúng túng thì mới là hành vi không chuyện nghiệp, cô hiểu rất rõ điều đó, nhưng dù sao cũng là nụ hôn màn ảnh đầu tiên nên vẫn hơi xấu hổ.

Đạo diễn thấy cô, chợt cười tươi khen ngợi: “Ăn ý lắm, cứ tưởng là cảnh khó quay nhất nhưng lại quay một lần là qua.”

Lâm Mạn Thiến: “…”

“Ôi chao, em đã cướp mất nụ hôn màn ảnh đầu tiên của em trai quốc dân rồi đấy.” Đạo diễn ánh sáng là người đồng tính đứng bên cạnh giả vờ giận dỗi, kéo dài giọng, ẻo lả nói: “Fans mẹ bọn anh hận em chết mất.”

… Á, fan!

Được nhắc nhở, Lâm Mạn Thiến bất giác căng thẳng, lén nhìn Bùi Nhất, nhưng thiếu niên Bùi Nhất chỉ mỉm cười chứ không đáp lời, thong thả nhâm nhi ly cà phê, tựa như hoàn toàn không nghĩ gì về cảnh hôn ban nãy.

“Không sao đâu chị Mạn Thiến.”

… Không sao, không sao, không sao?

Lâm Mạn Thiến suýt giật bắn mình, cô nhìn ánh mắt trong suốt của thiếu niên, nghiêng đầu, ngậm bồ hòn làm ngọt.

Không sao con khỉ. Chẳng lẽ không ai biết đó cũng là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của cô à? Hay là vì cô lớn hơn cậu hai tuổi nên nụ hôn màn ảnh đầu tiên của cô không được tính là nụ hôn màn ảnh đầu tiên? Cô cũng là thiếu nữ chứ bộ!

Hết chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.