Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 56



Edit: Sa

Đầu tháng bảy.

Tuy đã xế chiều nhưng trời vẫn rất nóng, không khí oi bức này khác với cái nóng hầm hập vào buổi trưa, nó giống như tiếng ve vang lên từ bụi cỏ vào buổi sáng, đơn điệu và yếu ớt, như có như không, chẳng thể bắt lấy, dẫu điều hòa bật 18oC, hơi lạnh phả vào da nhưng vẫn không xua tan được cảm giác oi bức ấy.

Trần Anh nhìn xuống từ cửa sổ phòng thí nghiệm, đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua sân trường. Người đó mặc áo thun trắng đơn giản, ngậm que kem, biếng nhác đi về phía dãy phòng học. Vì hơi xa nên không nhìn thấy rõ mặt nhưng người cao ráo, lưng thẳng, cổ tay đeo chiếc vòng tay dây bện màu đen, đầu đội chiếc mũ của hãng Tiên Mộc Lâm ngàn năm không đổi. Tư thái biếng nhác ấy vừa nhìn đã biết ngay là Bùi Nhất.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua khẽ vờn tóc anh, chiếc áo thun dán sát vào lưng, làm lòng Trần Ánh nóng hổi. Cứ mỗi bốn rưỡi chiều thứ bảy, cô sẽ đứng trước cửa sổ phía đông của phòng thí nghiệm Hóa Học tầng hai nhìn xuống, chắc chắn sẽ trông thấy hình dáng thân quen ấy, sau đó tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, đột nhiên có người vỗ vai cô, giọng nói hoạt bát của một cô gái vang lên: “Ành Ánh Anh, cậu đang nhìn gì thế?”

Một cái đầu thò ra, nhìn theo tầm mắt cô, vì vậy cũng nhìn thấy người dưới sân trường, bật thốt: “Đừng nói là đang nhìn Bùi Nhất đấy nhé? Ôi chao, tớ đã nói không biết bao nhiêu lần là cậu ấy có bạn gái rồi, cậu đừng cố chấp đâm đầu vào nữa.”

Trần Anh nhíu mày: “Ai nói tớ nhìn cậu ấy? Tớ chỉ muốn xem bao giờ giáo sư Trần đi ra thôi. Với cả cậu cứ luôn miệng nói Bùi Nhất có bạn gái, nhưng trong tiệc tối hôm bữa bạn học của cậu ấy đã nói là suốt bốn năm đại học chưa từng gặp bạn gái của cậu ấy xuất hiện mà.”

“Chưa từng gặp không có nghĩa là không có. A Anh, tớ không lừa cậu đâu, Bùi Nhất có bạn gái thật đó, thắm thiết lắm!”

“Thắm thiết gì mà yêu nhau bốn năm, bạn học của cậu ấy còn không biết cô bạn gái đó tên gì, mặt mũi ra sao?” Trần Anh dựa vào cửa sổ, tầm mắt luôn dõi theo hình dáng ấy, ánh mắt tự tin và kiêu ngạo: “Mà cho dù cậu ấy có bạn gái thật thì cũng đâu phải là sẽ không chia tay, kết hôn còn ly hôn được nữa là. Tớ không tin tớ thua cô gái còn chẳng xuất hiện bao giờ.”

“…”

Giản Nam Qua im lặng, không biết phải nói gì để phản bác cô ấy. Trần Anh là hoa khôi kiêm học thần của khoa Hóa Học trường đại học K, người theo đuổi vô số, nhưng cô ấy rất kén chọn, thái độ với người khác phái cũng rất lạnh nhạt. Nhưng vào kỳ nghỉ đông năm nay đã có một chàng trai lọt vào mắt xanh của cô ấy, chàng trai đó là cháu họ đằng ngoại của giảng viên chủ nhiệm lớp họ, đồng thời cũng là bạn từ nhỏ của Giản Nam Qua. Thích thì nhích thôi, nếu chỉ xét về ngoại hình, Trần Anh cũng rất xuất chúng, hơn nữa nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp vải mỏng.

Nếu đổi là người khác, chẳng hạn như Thẩm Tụng, có khi Giản Nam Qua sẽ nhiệt tình tác hợp cho bạn cùng phòng và bạn từ nhỏ của mình, nhưng chàng trai đó không phải là người khác, trùng hợp làm sao, đó lại là Bùi Nhất. Bùi Nhất bây giờ không giống với trước kia, cậu ấy có bạn gái rồi! Hơn nữa bạn gái của cậu ấy… tuy không thể công khai nhưng thực sự rất mặn nồng, chắc chắn không phải mối quan hệ sẽ chia tay.

Nhưng dẫu có hàng triệu suy nghĩ vụt qua đầu, Giản Nam Qua vẫn không biết phải nói như thế nào. Cô thở dài, thử khuyên theo hướng khác: “A Anh, cậu cũng biết trước kia Bùi Nhất từng làm diễn viên mà, lại còn là diễn viên cực kỳ nổi tiếng, nếu công khai hẹn hò thì sẽ khiến dư luận chấn động nên mới phải giấu, nhưng như vậy đâu có nghĩa là họ không mặn nồng.”

“Không thể nào.” Trần Anh rất lý trí, “Bùi Nhất đã rút khỏi showbiz bốn năm rồi, không còn nhiều người chú ý tới cậu ấy nữa, chỉ yêu đương thôi thì có gì đâu mà chấn động.”

“Tớ nói thật với cậu vậy.” Giản Nam Qua không nhịn nổi nữa, “Mấu chốt ở đây không phải là Bùi Nhất mà là bạn gái của cậu ấy. Bạn gái của cậu ấy là diễn viên rất nổi tiếng, vậy cậu nói đi, nữ diễn viên nổi tiếng kết hợp với Bùi Nhất mà không chấn động chứ là gì? Cậu đừng cố chấp đâm đầu vào tường nữa, họ không bao giờ chia tay đâu. Hồi Quốc tế Lao động Bùi Nhất còn đặc biệt sắp xếp thời gian để bay ra Úc… bay ra nước ngoài thăm cô ấy một tuần nữa cơ. Hơn nữa bạn gái cậu ấy đẹp lắm, tuy cậu cũng đẹp nhưng cậu cũng biết đó, nhan sắc của diễn viên ở cấp độ khác… A Anh?” Giản Nam Qua nói hồi lâu mà thấy người bên cạnh không đáp lại câu nào, cô bèn dừng lại, quay đầu thắc mắc nhìn cô ấy, “A Anh, cậu sao vậy?”

Trần Anh đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không động đậy, không biết đang nghĩ gì. Giản Nam Qua nhìn theo tầm mắt của cô ấy, sau đó cũng sửng sốt theo.

Vì trời rất nóng lại trúng ngày nghỉ nên sân trường vắng tanh, không có ai đi lại, nhưng Bùi Nhất vẫn đứng chỗ cầu thang, đưa lưng về dãy phòng học, không hề có ý sẽ đi vào, mà cách đó không xa đã có thêm một cô gái không biết xuất hiện từ bao giờ. Cô ấy rất gầy, rất trắng, mặc áo sơ mi xanh, vạt áo nhét vào chiếc quần short jean, đôi chân mịn màng thẳng tắp, tỷ lệ cơ thể rất đẹp. Tóc được búi củ tỏi, đeo đôi kính râm to đùng, mang khẩu trang, che mặt kín mít. Tuy rằng như vậy nhưng vì da cô ấy trắng đến phát sáng, vóc dáng lại rất đẹp nên vẫn hút mắt vô cùng, thậm chí còn hút mắt hơn cả Bùi Nhất.

Giản Nam Qua đã lờ mờ đoán ra đó là ai, nhưng hơi thắc mắc nếu quả thật là chị ấy thì lẽ ra chị ấy phải đang quay phim ở Úc chứ, sao giờ này lại xuất hiện ở đại học K?

“Cô ấy là bạn gái của Bùi Nhất hả?” Trần Anh chợi khẽ khàng hỏi.

Phải không ta? Giản Nam Qua hơi do dự: “Chắc là… vậy rồi.”

Cô không quá chắc chắn, nhưng hình như cũng không cần cô xác nhận, bởi vì một giây sau, cô gái dưới sân trường đã đi tới chỗ cầu thang, đứng trước mặt Bùi Nhất. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn cằm anh, không biết nói gì, chỉ thấy Bùi Nhất bỗng cười, lấy mũ mình đội lên cho cô ấy, sau đó cô ấy nghiêng nhẹ đầu, nhảy nhẹ lên, nhào vào lòng anh, tư thế vừa nhẹ nhàng vừa quen thuộc. Bùi Nhất bị đẩy lùi về sau mấy bước nhưng không đẩy cô ấy ra, chẳng những thế mà còn cưng chiều ôm cô ấy, trông vô cùng thân mật.

“Tớ biết rồi.” Giản Nam Qua còn đang rung động trong lòng bỗng nghe giọng nói vừa sâu xa lạnh lẽo vừa ảo não muộn phiền của bạn cùng phòng, “Cô ấy là bạn gái của Bùi Nhất.”

Bởi vì thích anh nên Trần Anh đã tìm tất cả mọi thông tin về anh, lại còn không chỉ đọc một lần. Vì vậy, dựa vào trực giác của phụ nữ, chỉ nhìn thôi là đã nhận ra tình địch, nhưng không ngờ lần đầu gặp tình địch lại là tình huống này.

*

Bốn năm là đủ để xảy ra và thay đổi rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như Bùi Nhất, từ thiếu niên phải hy sinh binh tướng để giữ lấy doanh trại biến thành người thừa kế có thể gánh vác trách nhiệm một mình, các cổ đông từng đứng trung lập giữa Bùi Nhất và Bùi Nhĩ thì nay hơn phân nửa đã ngả theo huyết thống của cụ Bùi. Bàn cờ thương trường sâu thẳm, mỗi nước cờ có thể thay đổi cả cục diện.

Trong khoảng một năm đầu, anh chỉ là chàng trai mới lớn ngây ngô, bị Bùi Nhĩ xoay như chong chóng, cũng dễ hiểu thôi, suốt mười tám năm đầu đời, Bùi Nhất chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm kinh tế, anh hoàn toàn rơi vào thế bị động, vừa học lý thuyết vừa ra quyết sách, đó là chưa kể còn phải hoàn thành bài vở ở trường, nên dù khó khăn lắm mới theo đuổi bạn gái thành công nhưng lại không có thời gian hẹn hò.

May là sau đó, gen tốt bẩm sinh đã phát huy tác dụng. Ít nhất bây giờ, tuy bận nhưng anh vẫn có thời gian đi thăm bạn gái mỗi tuần một lần.

Bốn năm trước, Lâm Mạn Thiến nhận được giải ảnh hậu đầu tiên trong sự nghiệp, fan cp của cô và Bùi Nhất rất nhiều, thậm chí còn ngang bằng fan only. Tuyên bố hot nhất Weibo lúc đó là: Nếu Lâm Mạn Thiến và Bùi Nhất không thành đôi, tui sẽ không tin vào tình yêu nữa.

Nhưng sau đó, Bùi Nhất rút khỏi giới giải trí, càng ngày càng kín tiếng, từ chối tất cả phỏng vấn và ngăn cản paparazzi bám đuôi, không xuất hiện trước công chúng nữa. Để đề phòng cuộc sống bị quấy nhiễu, Bùi thị đã mua bản quyền độc quyền tất cả phim của Bùi Nhất, cưỡng chế “xóa bỏ”. Còn Lâm Mạn Thiến thì càng ngày càng đóng nhiều phim, hợp tác với nhiều nam diễn viên, lại xây dựng thương hiệu thời trang của riêng mình, hằng ngày đều có tin tức về cô. Dần dà, tin đồn hẹn hò oanh liệt này cũng từ từ mai danh ẩn tích, rất ít người nhắc đến. Thậm chí tháng trước Lâm Mạn Thiến có phim mới phát sóng, phản ứng hóa học của cô và bạn diễn nam đóng vai người yêu trong phim đã thu hút vô số fan cp, ai cũng “chèo thuyền”, có người nói: “Chem của hai nhân vật thì ngọt nhưng người thật lại không có tí hint nào. Bao năm qua vẫn thấy Thiến Thiến và Bùi Nhất mới là xứng đôi nhất.” thì ở dưới có người hỏi lại: “Bùi Nhất là ai?”

Tóm lại, bốn năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, huống hồ giới giải trí còn là nơi thay đổi nhanh nhất. Trừ một số ít fan cứng hằng ngày kiên trì bình luận dưới Weibo, công chúng đã chẳng còn nhớ tới em trai quốc dân từng vang bóng một thời nữa rồi.

“Bây giờ anh ỷ không cần xuất hiện trước ống kính nên không thèm cạo râu luôn?”

Trong phòng riêng ở nhà hàng, Lâm Mạn Thiến nhìn chiếc cằm lún phún râu của anh, nhướn mày, giơ tay sờ qua sờ lại. Bùi Nhất không ngăn cản, mỉm cười, đưa thực đơn cho cô: “Mấy hôm nay bận quá, quan trọng nhất là không ngờ hôm nay em sẽ về nước.”

Dựa theo kế hoạch, Lâm Mạn Thiến phải quay phim ở Úc tới cuối tháng tám, hiện giờ chỉ mới đầu tháng bảy, cô đột ngột về nước, lại còn xuất hiện ở đại học K, quả thật nằm ngoài dự kiến của Bùi Nhất.

Anh quay đầu đi, hỏi cô: “Em về mấy ngày?”

“Một ngày.” Cô chống cằm, lật lật thực đơn, “Bảy giờ mười lăm bay rồi, một tiếng nữa chị Trần sẽ tới đón em.”

Bùi Nhất đang so đũa thì khựng lại.

“Em chỉ về chụp tạp chí thôi. Chụp xong phải đi ngay, em phải đẩy nhanh tiến độ làm việc mới có thời gian cho bữa cơm tối này đó.” Cô chớp chớp mắt, “Anh cảm động không?”

“Cảm động. Nhưng nếu em có thể biến một bữa cơm tối thành một buổi tối thì anh sẽ vô cùng cảm động.”

“Ờ, vậy anh để dành cái vô cùng cảm động cho hôm khác đi, hôm nay không được.”

Bùi Nhất dựa vào lưng ghế, không còn tâm trạng gọi món, ỉu xìu nhìn cô: “Chẳng lẽ em không nhớ anh chút nào sao? Tính nghiêm túc thì năm nay chúng ta chỉ ở với nhau ba mươi chín buổi tối, số lần em ngủ với Phương Viên còn nhiều hơn anh nữa.”

Vì vị trí địa lý, phòng khách sạn của đoàn phim quay ở Úc có hạn, rất nhiều nhân viên phải ngủ lều, vì vậy hai tháng nay, Lâm Mạn Thiến đều ngủ chung giường với trợ lý. Cô lấy đũa gõ đầu anh: “Anh đừng lấy “buổi tối” làm đơn vị tính được không hả? Dung tục lắm đó.”

“Đêm trăng nến đỏ, mây mưa núi đồi, là nhu cầu cơ bản của con người, dung tục chỗ nào?”

Lâm Mạn Thiến không có văn hóa: “… Anh nói gì đó?”

“Anh nói *@#$%^”

“Bùi Nhất anh câm miệng cho em!”

Bùi Nhất nhướn mày, ngoan ngoãn câm miệng.

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng, phục vụ đứng bên ngoài nói: “Thưa quý khách, đã có món khai vị, quý khách có muốn dùng ngay bây giờ không?”

Lâm Mạn Thiến nhanh chóng đội mũ và đeo kính râm, cúi đầu giả vờ bấm điện thoại.

“Vào đi.”

Phục vụ bày món khai vị xong, Bùi Nhất bắt đầu gọi món: “Cho tôi một phần rau cải xào, một phần tôm chiên trà Long Tỉnh, cua rang muối, xúp mì sợi cá, củ sen nhồi nếp, khoai tây xào,…” Ở dưới bàn, Lâm Mạn Thiến đá anh một cái, “… Tạm thời vậy đi, có gì tôi gọi sau.”

“Vâng.”

Phục vụ lui ra, Lâm Mạn Thiến tháo kính xuống, trừng anh, “Bùi Nhất anh mở tiệc hả, gọi gì lắm thế, hai chúng ta có ăn hết không?”

“Ăn không hết thì từ từ ăn.” Bùi Nhất tiếp tục lật thực đơn, “Không ăn hết thì không cho đi.”

“…”

Nhưng trên đời có rất nhiều việc không thể làm theo ý mình. Cả đoàn phim đang đợi cô, hôm nay xin nghỉ về nước cũng là vì công việc, cô phải tăng ca ba ngày mới dư ra ngày hôm nay.

Bùi Nhất gọi một bàn thức ăn nhưng cuối cùng chỉ ăn được một phần ba, có mấy món còn chưa kịp mang lên. Mè nheo cả tiếng đồng hồ, bạn gái vẫn không mềm lòng, Bùi Nhất lại không thể bắt cóc cô, bèn gọi điện cho bạn cùng phòng: “Tụi mày ăn tối chưa?”

Bạn cùng phòng đang chơi game, la hét ỏm tỏi, ngay cả Lâm Mạn Thiến cũng nghe rất rõ: “Chưa, sao thế, hôm nay mày lại không rảnh ăn cơm với bọn này à… Ê, mày đừng chạy qua đó chớ, má nó, bắn đi bắn đi, còn có người kìa!”

Bùi Nhất cúp máy, ghi lại địa chỉ, đưa cho nhân viên: “Các món còn lại giao tới đây.”

“Vâng.”

Lâm Mạn Thiến ở bên cạnh trợn mắt nhìn, không nói gì. Mãi đến khi lên xe mới tháo khẩu trang xuống, hỏi anh: “Bùi Nhất Nhất, bạn cùng phòng của anh có biết anh có bạn gái không?”

“Biết.”

“Ồ.” Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp: “Em không tới trường thăm anh, có khi nào bạn cùng phòng của anh nghĩ tình cảm của tụi mình không tốt không?”

“Anh có phải là trẻ con đâu, sao em phải tới tận trường thăm nom?”

“Vì… mấy cặp đôi khác đều như vậy mà.”

“Mấy người khác thế nào có liên quan gì?” Bùi Nhất cầm vô lăng, giọng biếng nhác, “Chẳng lẽ họ nghĩ tình cảm của chúng ta không tốt thì tình cảm của chúng ta không tốt thật hả? Anh thấy vấn đề lớn nhất của tụi mình là quá ít thời gian ở bên nhau. Năm nay tổng cộng chỉ có…”

Lâm Mạn Thiến: “Thôi thôi, em biết rồi.”

Anh nhướn mày, thờ ơ nói: “Em không biết gì cả.”

“Bùi Nhất, anh có biết trong một mối quan hệ tình cảm, điều gì là quan trọng nhất không?”

“Ở bên nhau.”

“Cảm giác mới mẻ. Nếu ngày nào tụi mình cũng xúm lại một chỗ thì sẽ mất đi cảm giác mới mẻ, anh sẽ thấy em phiền phức, có khi còn chia tay sớm ấy chứ.”

“Anh không đâu.”

“Anh chưa trải qua sao biết mình sẽ không?”

Bùi Nhất chau mày, giọng chắc nịch: “Anh không mà.”

“Thôi.” Lâm Mạn Thiến không thèm cãi với anh, “Anh có không đi nữa thì em cũng biết rồi. Anh chưa nghe câu xa thơm gần thối à?”

“Vậy chúng ta kết hôn đi.”

“Đôi khi chung đụng ít, xa cách nhiều không hẳn là xấu, nó có thể…” Cô chợt khựng lại, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn anh, tưởng mình bị lãng tai, “Anh mới nói gì cơ?”

Bùi Nhất cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng, lặp lại: “Anh nói chúng ta kết hôn đi.”

“…”

“Tiêu Trí nói ngày nào em cũng quay phim tình cảm với diễn viên nam sẽ rất dễ bị nhập vai, sau đó đá đít anh, anh có khóc cũng đã muộn. Nhưng kết hôn rồi thì sẽ khác, anh ấy nói em là người có đạo đức, một khi kết hôn chắc chắn sẽ không ngoại tình. Anh thấy anh ấy nói rất có lý.”

“Có lý chỗ nào?? Nhìn em giống với người nhầm lẫn giữa nhân vật với đời sống thực lắm hả?”

“Anh biết em sẽ không như vậy.” Sân bay khá gần nhà hàng, lưu lượng xe cũng không nhiều nên chỉ lái xe mười mấy phút đã tới nơi. Vì sợ paparazzi đóng quân ở sân bay nên Bùi Nhất không lái xe vào sân bay mà dừng lại trước công viên gần đó, tắt máy, quay đầu nhìn cô, giọng yếu đuối: “Nhưng anh là người rất thiếu cảm giác an toàn. Hằng ngày khi em đang quay phim với đám trai trắng trẻo mịn màng thì anh lại ở nhà một mình, rất dễ suy nghĩ lung tung, hơn nữa mỗi lần nhìn em yêu đương với thằng khác trên ti vi, anh tủi thân lắm. Thiến Thiến, nếu em sợ ảnh hưởng tới sự nghiệp, vậy chúng ta đăng ký kết hôn thôi, chờ khi nào em thấy thích hợp mới công bố. Như vậy, những lúc buồn bã, ít nhất anh còn có thể ngắm tờ giấy đăng ký kết hôn để an ủi. Nếu không, anh chẳng có lòng dạ đâu để làm việc, cả ngày nghi thần nghi quỷ, sẽ trầm cảm nặng, em nỡ lòng sao?”

Lâm Mạn Thiến nguýt dài: “Anh diễn tiếp đi.”

Anh buồn bực ngả người ra ghế: “Tại sao em không muốn kết hôn với anh?”

“Đại ca à, đến cả nghi thức cầu hôn còn chẳng có, anh chỉ nói miệng có lệ thôi, không lẽ em cũng đồng ý có lệ?”

“Ý em là…”

“Không phải.” Cô vừa nhanh chóng vừa quyết đoán, “Chuyện lớn thế này, em sẽ không quyết định nhanh được.”

Bùi Nhất không nói gì thêm, nhíu nhẹ mày, như đang cân nhắc điều gì.

Lâm Mạn Thiến cảnh giác: “Bùi Nhất, anh dẹp mớ suy nghĩ linh tinh trong đầu đi. Dù anh có cầu hôn thật, em cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Anh chớp chớp mắt, không bám riết nữa, ngoan ngoãn đáp: “Ờ.”

Nhưng không biết vì sao Lâm Mạn Thiến lại thấy bất an. Lúc này cô vẫn chưa ý thức được mọi mục tiêu về Bùi Nhất mà cô lập ra là để bị lật đổ.

*

Sáu giờ năm mươi bảy phút, cách thời gian máy bay cất cánh chưa tới hai mươi phút, chị Trần đã nhận được tin nhắn, đang chờ ở xe đối diện. Lâm Mạn Thiến cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe, đứng bên ngoài vẫy tay: “Em đi đây, quay xong phim này em được nghỉ nửa tháng, lúc đó chúng ta tha hồ chơi.”

Bùi Nhất dựa vào ghế, mắt đen láy, mặt ủ dột, không trả lời. Thấy vậy, cô cúi người, ngoắc tay với anh: “Đúng rồi, anh ghé lại đây, em nói cái này.”

Anh khẽ nhướn mày, nghiêng người, thò đầu ra cửa sổ xe: “Gì…” Lời còn lại biến mất trong nụ hôn mềm mại của cô.

Bùi Nhất thoáng sững sờ, sau đó khẽ nhướn môi, lúc cô sắp tách ra thì anh giữ gáy cô lại, trao nụ hôn sâu. Môi lưỡi hòa quyện, tóc cô buông xõa, thoang thoảng mùi hoa nhài quen thuộc.

Hương hoa nhài rất nhẹ nhưng chẳng hiểu sao cứ quấn quýt nơi chóp mũi. Là hương thơm mà Bùi Nhất chỉ ngửi thấy từ tóc Lâm Mạn Thiến.

Anh từng nghĩ đó là mùi dầu gội của Lâm Mạn Thiến, nhưng vào ngày thứ hai cô đi quay xa, anh đã đi siêu thị mua chai dầu gội y chang về để giặt chăn ga và vỏ gối, nhưng lạ là cảnh tượng “ngủ trong mùi của bạn gái” không xuất hiện như tưởng tượng, mùi hoa nhài trên chăn nồng phát ngấy, khiến anh mất ngủ cả đêm.

Nụ hôn sâu này không kéo dài quá lâu, Bùi Nhất lấy ra một bao lì xì đưa cho cô: “Nè, quà của em.”

Lâm Mạn Thiến nhận lấy, mở ra xem, chỉ có chín tệ.

“Bùi đại tổng tài, anh còn keo kiệt hơn nữa được không?”

Anh nhoẻn môi, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nghịch tóc cô: “Thuận buôm xuôi gió.”

“Em đi máy bay đó!”

“Vậy đi đường bình an, đi sớm về sớm.”

“Tự dưng cho em chín tệ để làm gì?”

“Mời khách.”

“Mời khách? Mời khách gì?”

Bùi Nhất không trả lời, kéo mũ cô sụp xuống: “Đi nhanh đi. Còn không đi là anh tha em về nhà đó.”

Trong bụi cây cách đó không xa có một cô gái trẻ tuổi đang khiếp đảm nhìn về phía này, chiếc điện thoại đáng lẽ lấy ra để tự chụp thì đã chuyển hướng. Cô ấy cất chiếc điện thoại đang lưu giữ cảnh hôn đẹp tuyệt, ôm tim: “Ôi mẹ ơi…”

Hết chương 56

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.