Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 67: Ngoại truyện 1



Edit: Sa

“Ngày 32 tháng 12” kéo dài rất lâu, hao tổn vô số tâm huyết của đoàn làm phim, cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người kể cả doanh thu lẫn danh tiếng. Vì vậy đầu năm nay, nhờ vào bộ phim khoa học viễn tưởng về ngày tận thế này, Lâm Mạn Thiến lại lần nữa giành được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, hoàn tất ba giải thưởng điện ảnh lớn, trở thành nữ diễn viên trẻ nhất đạt được cả ba giải thưởng điện ảnh lớn.

Ngày trao giải, cô ôm bụng bầu lên sân khấu nhận giải thưởng. Cô mặc váy lụa dài, trừ bụng ra, cánh tay vẫn còn mảnh mai, nhưng vì đang mang thai nên cả người toát lên sự dịu dàng khó cưỡng, đẹp không nỡ dời mắt. Do trời lạnh, Lâm Mạn Thiến lại mang thai nên cô không ngồi ngoài hội trường, cũng không đi thảm đỏ, cho đến khi khách mời trao giải xướng tên cô, cô mới đi ra sân khấu từ cánh gà, mặt mày dịu dàng, nụ cười điềm đạm.

Buổi lễ trao giải được phát sóng trực tiếp, lúc giới thiệu danh sách đề cử tới lượt Lâm Mạn Thiến, bình luận ngập tràn tiếng cổ vũ, nhưng máy quay quét xuống chỗ ngồi dành cho khách mời không thấy cô đâu nên fans tưởng cô không tham dự, nào ngờ đột nhiên từ cánh gà đi ra một hình dáng quen thuộc, sau đó mặt mũi dần dần rõ ràng, trừ bụng ra, không có chỗ nào giống như đang mang thai cả, da trắng phát sáng, cũng không có mụn, đẹp phát điên. Làn đạn bình luận chợt im bặt, sau đó nổ tung, đừng nói là mặt, đến cả một sợi tóc cũng không thấy.

“Công chúa Thiến Thiến của em xuất hiện rồi!”

“Meo meo meo sao mang thai mà dáng đẹp dữ thần, tiên nữ hạ phàm đúng không?”

“Thiến Thiến Thiến Thiến Thiến Thiến!”

“26 tuổi đã là tam kim ảnh hậu, không ai khác ngoài Thiến Thiến nhà em!!!”



Cũng không thể trách tại sao fans lại kich động như vậy, bởi vì kể từ ngày Lâm Mạn Thiến chia sẻ ảnh lên Weibo, cô không còn bất cứ động thái nào nữa. Mà ảnh chụp chung của cô và Bùi Nhất đã gây ra chấn động lớn trên Weibo, đưa hai người lên hotsearch suốt một tuần, các tương tác với nhau dù là nhỏ nhất từ tám trăm năm trước cũng bị fans đào lên. Khoảng thời gian đó, rất nhiều cô gái cài tấm ảnh do Lâm Mạn Thiến chụp làm hình nền điện thoại.

“Nam thần 00 đã bị tiên nữ sau 95 cướp mất rồi, mày có tư cách gì mà không chịu cố gắng!”

“Ngủ sớm dậy sớm, hôm nay bạn là Lâm Mạn Thiến. Chăm tập thể dục siêng năng học tập, ngày mai bạn trai của bạn sẽ là Bùi Nhất.”

“Mục tiêu sống của mày chính là giống cô ấy, cho nên không được ăn nữa!!!”

Thậm chí sau khi địa điểm chụp chung của Bùi Nhất và Lâm Mạn Thiến bị tìm ra, đã có rất đông khách tham quan tìm đến thị trấn du lịch không mấy nổi tiếng ấy khiến cục quản lý du lịch địa phương hoảng hồn, bờ tường có giàn hoa mà Lâm Mạn Thiến và Bùi Nhất đã chụp cũng được chủ nhà dựng hàng rào bảo vệ, nhưng dù vậy vẫn có vô số cặp tình nhân hoặc bạn bè thân thiết chụp ảnh ở đó. Theo lời truyền thông thì đấy là “hiện tượng tình yêu”.

Nguyên nhân do đâu? Là vì hai nhân vật chính quá đặc biệt.

Bùi Nhất từng là tiểu sinh quốc dân nổi tiếng nhất, kể cả sau này vẫn không có ai qua được mức độ nổi tiếng khi đó của anh. Nhưng khi ở đỉnh cao sự nghiệp, anh lại đột ngột tuyên bố giải nghệ, tập trung học tập, không hề xuất hiện trước mặt công chúng nữa, cực kỳ kín tiếng, đến bốn năm sau, khi xuất hiện trở lại, anh bỗng trở thành người thừa kế của Bùi thị, các sản phẩm khoa học vô cùng sáng tạo được tung ra gần đây đều do anh phụ trách sản xuất.

Lâm Mạn Thiến hoàn tất ba giải thưởng điện ảnh lớn khi chỉ mới hai mươi sáu tuổi, trở thành tam kim ảnh hậu trẻ tuổi nhất lịch sử điện ảnh trong nước, hoạt động nhiều năm nhưng trừ tin đồn hẹn hò với Bùi Nhất ra, cô chưa từng có tai tiếng gì.

Mà kể từ khi Bùi Nhất giải nghệ, hai người họ chưa từng bị bắt gặp qua lại với nhau, không khác gì người xa lạ, lần đầu tiên công khai lại là khoe nhẫn đính hôn. Fans còn chưa kịp bình tĩnh thì mấy tháng sau nghe tin Thiến Thiến mang thai, họ có thể không khiếp sợ sao?

Lâm Mạn Thiến đứng trên sân khấu, cầm cúp, chân thành cảm ơn đạo diễn và đoàn làm phim, sau đó trong tiếng reo hò, cô vịn micro, cười nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng:

“Cho đến hôm nay, tôi thấy mình vô cùng may mắn vì đã nhận được rất nhiều tình yêu, gặp được rất nhiều người đáng mến.

Hôm nay trùng hợp là sinh nhật tôi, với tôi, chiếc cúp này là món quà sinh nhật tốt nhất, vì nó một lần nữa nói cho tôi biết tôi đã đóng một bộ phim rất tuyệt vời, tâm huyết đã bỏ ra đều được hồi đáp và khẳng định.

Tôi rất cảm ơn tất cả những gì mình có được, cũng hy vọng mình xứng đáng khi đứng trên này, hy vọng sau này mỗi bộ phim được hồi đáp đều có những giá trị tốt đẹp.

Cảm ơn.”

“Thiến Thiến, chúng em yêu chị, chúc chị và bé cưng vui vẻ!”

Dưới khán đài, không biết cô gái nào đột ngột hét lên, vì quá kích động nên lạc cả giọng, nhưng vẫn rất to, xuyên qua khu vực khách mời truyền đến tai cô. Lâm Mạn Thiến nhìn về phía đó, mỉm cười, giơ tay lên đầu làm hình trái tim tựa như lần đầu được nhận giải thưởng vào bốn năm trước. Fans la hét không ngừng, không khí hội trường nóng lên mấy phần, cho dù không phải là fans cũng phấn khích giơ bảng đèn thét vang, ngay cả làn đạn bình luận cũng đầy trái tim, phủ kín màn hình.

Lúc Lâm Mạn Thiến cầm cúp đi xuống, khách mời trao giải đỡ cô đi một đoạn, vì cô đã mang thai tám tháng, bụng rất to, ai nấy đều lo lắng cho sự an toàn của cô. Lúc cô phát biểu cảm nghĩ, quản lý và trợ lý đứng dưới xem cũng lo lắng muốn chết.

Khi cô xuống sân khấu tiến vào cánh gà, nhân viên đều che miệng, lặng lẽ cầm điện thoại chụp ảnh cô, có nhân viên nữ còn quay clip, kích động đỏ cả mặt. Tại sao lại kích động như thế?

Sau khi buổi lễ trao giải kết thúc, có rất nhiều đoạn clip quay cùng một cảnh tượng được tung lên mạng. Những clip này phần lớn được nhân viên của buổi lễ quay lại nên hình ảnh rất rõ nét. Trong clip, Thiến Thiến vừa tới cầu thang, bên cạnh liền có cánh tay giơ ra, vịn cô chầm chậm đi xuống. Người đó rất cao, tuy đội mũ, mặt bị che không nhìn rõ lắm nhưng ai cũng biết trừ Bùi Nhất ra sẽ không còn ai cả. Sau khi đi xuống cầu thang, Thiến Thiến cầm cúp huơ huơ trước mặt anh, mắt chớp chớp, trong rất kiêu ngạo. Anh nhận lấy, giữa đám đông ồn ào vẫn nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh: “Ừm, em giỏi lắm.”

Lúc Thiến Thiến lên sân khấu nhận thưởng, Bùi Nhất luôn đứng trong cánh gà chờ cô, biếng nhác khoanh tay, ngẩng đầu chăm chú nhìn cô gái trên sân khấu. Bị nhân viên quay clip mà anh vẫn không hề phát hiện, mũ che nửa khuôn mặt, chỉ thấy xương quai hàm và nụ cười dịu dàng. Đoạn clip này được ghép với vô số bản nhạc, tối đó lan tràn khắp các trang mạng xã hội, thậm chí còn được chú ý hơn cả tin tức Lâm Mạn Thiến nhận được giải thưởng.

“Cứ sợ Thiến Thiến cưới chạy bầu, tình chị em dễ vỡ lắm. Nhưng bây giờ thì mình tin tiểu tiên nữ đã gả cho tình yêu rồi.”

Những ồn ào bên ngoài không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của Lâm Mạn Thiến, khen hay chê đều không liên quan tới cô, bởi vì sau khi đi du lịch về, cô bỗng tìm được rất nhiều sở thích mới: vẽ tranh, làm bánh, nấu ăn, trong đó dành nhiều thời gian cho vẽ tranh nhất.

Được bố hun đúc và dạy vẽ từ nhỏ, vẽ tranh là một trong những sở thích của Bùi Nhất, nên đôi khi Lâm Mạn Thiến nhìn anh vẽ cũng cảm thấy thú vị, đặc biệt rất có cảm giác thành tựu. Hơn nữa vẽ tranh dễ khiến lòng người tĩnh lặng, lại không cần sợ phóng xạ nên Bùi Nhất không hạn chế cô như khi cô sử dụng điện thoại. Vì vậy sau khi kết hôn, có một thời gian Lâm Mạn Thiến trải qua cuộc sống của người giàu + thiếu nữ nghệ thuật.

Cuộc sống của người nhà giàu là:

Hoàn toàn không care công việc, người quản lý lên kế hoạch cho năm sau nhưng không thèm xem.

Mua túi xách mua quần áo mua đồ trang điểm rồi đem cất, chờ sinh con xong mới dùng.

Hằng ngày phải tìm người chơi Tam Quốc Sát không khác gì mấy phu nhân nhà giàu mê mạt chược.

Cuộc sống của thiếu nữ văn nghệ là:

Tìm nơi có ánh sáng đẹp nhất trong phòng vẽ, bốn phía bày đầy những bức tranh xinh đẹp (của Bùi Nhất), ưu nhã vẽ tranh.

Theo dõi vô số blogger ẩm thực, mua đầy đủ các dụng cụ làm bếp xinh xắn, thỉnh thoảng xem vlog của các hotgirl văn nghệ.

Tự làm sổ tay để ghi lại nhật ký mang thai, mua đầy băng keo và hình dán để hằng ngày dán vào sổ. Nhưng vì mang thai, Bùi Nhất không cho cô tiếp xúc với mấy thứ đó, nên cô đành chờ anh đi làm về rồi bảo anh dán giúp cô.

Tới ngày dự sinh, Lâm Mạn Thiến vào bệnh viện, nằm trên giường bệnh lấy nhật ký ra. Bùi Nhất nhìn quyển sổ trong tay cô, to bằng lòng bàn tay, chữ chỉ chiếm chưa tới một phần ba, những chỗ còn lại toàn là hoa giấy cắt dán, bèn nhíu mày: “Em viết nhật ký hay là chơi cắt dán?”

“Nhật ký cũng làm vầy được mà, trang trí đẹp mới có hứng viết.” Cô vừa lấy hình dán vừa chỉ huy anh: “Anh cắt cái này nhỏ nhỏ giúp em, dán keo hai mặt lên xong thì dán vào sổ.”

Bùi Nhất nhìn trang giấy rực rỡ sắc màu của cô, toàn là hình, chữ chỉ có ghi ngày tháng, bất đắc dĩ nói: “Thiến Thiến, em dán nữa thì đầy mất.”

“Thì em muốn dán cho đầy mà. Em định chờ sinh xong sẽ “điểm danh” lần lượt!”

Ừm hứm?

Anh nhướn mày hình dán: Kem sô-cô-la, kem vani, kem cầu vồng, kem trái cây…

“Sao toàn là kem thế?”

“Vì em muốn ăn kem! Cực kỳ muốn ăn kem! Anh không được cấm em đâu đấy!”

“Thiến Thiến, giờ là mùa đông, ăn kem không tốt cho dạ dày.”

“Mùa hè anh cũng có cho em ăn đâu, hơn nữa giờ đã là mùa xuân rồi! Qua lập xuân rồi.” Cô nhíu mày, “Chờ bé cưng ra đời, em sẽ đặt tên ở nhà cho con là Kem. May là con trai, ít nhất sẽ không bị đau khổ như em, em cũng sẽ không để nó khiến vợ nó đau khổ như em được.”

Bùi Nhất nhướn mày, không cãi lại nữa, tỉ mỉ cắt hình dán cho cô. Nhưng cắt được một nửa thì cổ tay chợt bị túm chặt, nếu anh không khống chế được thì kéo đã cắt trúng phải tay rồi. Anh ngẩng đầu, thấy vợ mình nhíu mày, tay trái ôm bụng, giọng luống cuống và bối rối: “Bùi Nhất, hình như vỡ ối rồi, phải làm sao đây, hình như con sắp ra rồi.”

Bùi Nhất run tay, kéo và băng dán đã rơi xuống đất, lập tức bấm chuông, sau đó vừa đỡ cô vừa kê gối dưới người cô, bình tĩnh nói: “Đừng căng thẳng, thả lỏng, bác sĩ tới ngay thôi, phải một lúc lâu sau khi vỡ ối thì con mới ra. Em muốn ăn gì? Anh nhờ người mua, hôm nay cô Dương nói sẽ nấu món mì mà em thích nhất đó…”

Trong tiếng nói điềm tĩnh và vững vàng của anh, Lâm Mạn Thiến đã lấy lại bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng sai khiến anh: “Anh cất nhật ký cho em đi, để trong ngăn kéo. Anh không được đọc đâu đấy!”

“Ừ, anh không đọc đâu.”

“Anh tuyệt đối không được đọc đâu đấy! Nếu anh đọc, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh!”

“Anh biết rồi.”

“Vậy anh quay nhật ký của em lại đi, sinh xong em sẽ kiểm tra xem anh có đọc không.”

“…”

Vì vậy, mấy tiếng trước khi Bùi Thời Khởi ra đời, mẹ cậu vẫn ôm lòng thương nhớ nhật ký mà tiến vào phòng sinh. Sau khi cậu ra đời, Lâm Mạn Thiến rơm rớm nước mắt ôm cậu trong niềm vui làm mẹ, sau khi được đẩy về phòng bệnh thường, việc đầu tiên mà cô làm là cảnh giác hỏi Bùi Nhất: “Anh có đọc nhật ký của em không đấy?”

Tại sao không thể để cho ai khác đọc nhật ký? Bởi vì nó ghi lại rất nhiều bí mật ngọt ngào trong thời gian Thiến Thiến mang thai. Là loại ngọt ngào nói ra sẽ mất hết liêm sỉ.

Ví dụ như:

“Ngày 16 tháng 9, trời trong xanh.

Hôm nay ngắm biển, nắng rất đẹp, body của Bùi Nhất cũng rất đẹp.

Anh ấy phải kiên trì tập luyện, không thể biến thành ông chú đầu hói bụng bia được. Xin đấy.”

Lại ví dụ như:

“Ngày 19 tháng 10, trời trong xanh.

Ba giờ sáng nay, Bùi Nhất dẫn mình đi ăn takoyaki, vui lắm, rất rất rất vui, Bùi Nhất là người tốt nhất trên đời!”

Hoặc ví dụ như:

“Ngày 27 tháng 11, trời mưa.

Đang tưới hoa thì trời mưa, mất công ghê.

Hôm nay làm bánh gato, mình vẽ hình Bùi Nhất lên bánh, anh ấy khen con heo này rất sống động, mình không dám nói cho anh ấy biết thật ra mình vẽ ảnh.

À, chợt phát hiện lúc Bùi Nhất nấu ăn cũng đẹp trai lắm.”

“Ngày 19 tháng 12, trời trong xanh.

Lạnh quá. Bùi Nhất vẫn chưa tan làm, cô Dương không biết chơi Tam Quốc Sát, nhớ Bùi Nhất quá.

Gọi điện thoại cho anh, anh bảo sẽ về sớm, hí hí.

Nhưng mà ngày nào mình cũng rủ anh ấy chơi Tam Quốc Sát có làm ảnh hưởng anh ấy kiếm tiền không?

Thôi kệ, nếu phá sản thật thì mình vẫn còn tiền tiết kiệm, mình nuôi con là được.”

“Ngày 6 tháng 2, gió to.

Kem ơi con mau ra đời đi, mẹ sinh con xong là được ăn kem rồi.

Có nên thừa lúc Bùi Nhất vắng nhà mà đi mua kem không nhỉ?

Thôi, chắc chắn sẽ bị phát hiện, mà bị phát hiện thì chắc chắn sẽ ăn mắng.

Thèm kem thèm kem thèm kem!!!”

“Ngày 18 tháng 2, trời trong xanh.

Trời nắng rồi, vui quá.

Hôm nay Bùi Nhất nói anh ấy rất yêu mình. Mình cũng cảm nhận được điều đó. Mình cũng rất yêu anh ấy. Hmmm, đó là khi anh ấy không biến thành ông chú đầu hói bụng bia.

Mà thôi, nếu anh ấy biến thành ông chú đầu hói bụng bia thật… Vậy mình sẽ miễn cưỡng thích anh ấy một chút thôi.”

Hết chương 67

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.