Toà Thành Ấm Áp

Chương 7



Đối với Sầm Thành thì cuối tuần chỉ là có tiếng để đó chứ không có miếng gì, coi như dời địa điểm làm việc từ công ty về nhà, chẳng khác gì ngày thường. Ngoại trừ tập thể dục và ra ngoài đi siêu thị thì hai ngày thứ 7 và chủ nhật anh vẫn ngây ngốc ở phòng, ba bữa cũng chẳng thèm lăn vào bếp, chỉ toàn gọi đồ ăn bên ngoài về.

Tài nấu nướng của anh không tốt, hồi bé có mẹ chăm sóc ba bữa, tới khi mẹ anh bỏ nhà đi thì anh và bố thay phiên nhau nấu cơm, hai người đều không ai có tài nấu nướng nên không đòi hỏi cao lương mĩ vị gì, chỉ cần lấp đầy bụng là được.

Thứ hai, Tiếu Nhất Thần ngồi vào vị trí mà đã phân phó trước đó, Sầm Thành dặn dò người quản lý anh ta vài câu rồi cũng bận rộn công việc của mình. Quản lý dẫn Tiếu Nhất Thần tham quan một vòng công ty để làm quen môi trường làm việc, khái quát giới thiệu phương hướng phát triển của công ty trong tương lai mà anh ta khá mong chờ.

Thái độ của Tiếu Nhất Thần ở trước mặt người khác và ở trước mặt Sầm Thành rất khác nhau, giống như một sinh viên đại học bình thường mới tốt nghiệp có chút ngượng ngùng và bỡ ngỡ.Tiếu Nhất Thần  không hề biết, chỗ ngồi của anh vừa hay có cửa số nhìn ra hướng phòng làm việc của Sầm Thành. Bình thường Sầm Thành không mở cửa sổ, nhưng khi mở, thì sẽ thấy anh đầu tiên.

Sầm Thành có chút không nói nên lời khi nhìn anh ta trong văn phòng. Nhưng không sao, chỉ là anh ta bị “phân biệt đối xử” một chút thôi, vẫn có thể hòa đồng với các đồng nghiệp khác  mặc dù sự “phân biệt đối xử” này khiến anh cảm thấy không thể giải thích được.

Làm việc với Tiếu Nhất Thần mấy ngày, quản lý thiết kế mừng rỡ báo cáo với Sầm Thành, Tiểu Tiếu chính là người mà bộ phận của họ thiếu, rất cám ơn sếp có cái nhìn thông suốt như thế. Sầm Thành đang đứng ở cửa sổ tiện tay vén rèm lên, trông thấy gò má của Tiếu Nhất Thần thì dâng lên cảm giác quen thuộc.

Giống ai nhỉ?

Sầm Thành lục lọi trí nhớ một lúc, cuối cùng hiện lên khuôn mặt một người con gái.

Thầm thở dài rằng trí tưởng tượng của mình quá phong phú, một người họ Ôn và người kia họ Tiếu, thậm chí chưa bao giờ nghe nói về việc cha mẹ Ôn Nguyễn ly hôn, tìm đâu được thằng con trai lớn như vậy.

Bầu trời tháng tám như một cô gái nhỏ nhút nhát, vô tình chọc cô nàng tức giận khiến trong nháy mắt nổi lên một trận mưa rào bất chợt.

Vừa ngay lúc tan làm, một số người ngắm mưa qua khung cửa sổ sát đất, một số người ngồi bình tĩnh tự động làm việc thêm giờ.

Tiếu Nhất Thần nhìn mưa to bên ngoài, vò đầu bứt tóc. Quản lý tình cờ đi đến bên cạnh, mỉm cười khi nhìn anh ta: “Tiểu Tiếu, đang vội về nhà à?”

Tiếu Nhất Thần chán nản nói: “Bây giờ trời mưa thế này thì ra ngoài thế quái nào được”

Quản lý cười: “Xem ra đây là đi đón bạn gái, haha! Đừng lo lắng, cô nàng nhất định sẽ đợi cậu mà!”

Tiếu Nhất Thần muốn phản bác vài câu, lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Anh ta nhận điện thoại nhưng sắc mặt lập tức thay đổi: “Anh nói cô ấy làm sao?”

Không biết bên đầu điện thoại bên kia nói gì, Tiếu Nhất Thần gấp gáp hỏi: “Ở bệnh viện nào? Phiền cho tôi biết địa chỉ cụ thể!” Sau đó nhờ người quản lý đang bên cạnh ghi giúp địa điểm, cúp điện thoại rồi nhanh chóng cầm balo và lao ra ngoài.

Sầm Thành bước ra khỏi văn phòng nhìn thấy bóng dáng Tiếu Nhất Thần gấp gáp lao ra ngoài.

“Cậu ta bị sao vậy? Bên ngoài mưa to như vậy.”

Quản lý nhớ lại nội dung cuộc gọi vừa rồi còn có dáng vẻ sau đó của Tiếu Nhất Thần nên suy đoán: “Hình như như bạn gái của cậu ta xảy ra chuyện gì đó, được đưa đến bệnh viện rồi”

Bạn gái? Không phải là Ôn Nguyễn sao?

Sầm Thành thản nhiên hỏi: “Bệnh viện có xa không? Chỉ e rằng bây giờ đến đó sẽ không dễ dàng.”

“Không xa lắm, ở bệnh viện Hoa Sơn.”

“Ừ.” Kết thúc cuộc nói chuyện, Sầm Thành quay trở lại văn phòng, thu dọn tài liệu vào túi, giải thích một ít công việc ngày mai với trợ lý xong, anh nhìn mưa đang giảm dần, trong đầu đột nhiên nghĩ đến tuyến đường đến bệnh viện Hoa Sơn, bước theo đám đông ra ngoài.

Dù mưa đã giảm đi một chút nhưng đường vẫn trơn trượt, cần gạt nước vẫn hoạt động không ngừng, từng chiếc xe đều mở đèn chiếu gần rồi chạy về phía trước.

Trong lúc lái xe, Sầm Thành nghĩ tới việc cô giữ lại danh thiếp vào ngày hôm đó, nhưng cũng không liên lạc, cô cảm thấy không cần thiết liên lạc với nhau sao?

Doanh nghiệp của Ôn gia ở thành phố N, một cô gái như thế sao lại chạy đến đây? Còn nói là học đại học ở đây, tốt nghiệp xong thì cũng không trở về.

Dù sao thì, cô ấy ở đây một mình, lúc trước không biết thì không nói làm gì, nhưng giờ cũng phải quan tâm phần nào vì dù sao cũng đã từng có ân tình với nhau.

Đến quầy thông tin hỏi tên Ôn Nguyễn, là phòng số 18 tầng 3. Sầm Thành bước lên cầu thang.

Khi đến gần cửa, anh thấy Tiếu Nhất Thần bước qua bước lại lộn xộn: “Tốt nhất em nằm im cho anh không được xuống! Anh đi mua đồ rồi quay lại.” Sau đó cũng không thèm liếc mắt một cái nào trực tiếp đi tới cửa thang máy rồi đi uống.

Sầm Thành tay chân nhẹ nhàng mở cửa bước vào, Ôn Nguyễn ở trong phòng đơn có một giường bệnh bên trong. Chăn bông sọc xanh trắng bị nhô lên một chỗ, đầu Ôn Nguyễn quấn băng trăng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhắm mắt dưỡng thần, nom vô cùng yếu ớt.

Một bình nước và một vài cái cốc được đặt trên tủ cạnh giường bệnh, lúc này Sầm Thành mới nhận ra rằng anh đến đây mà không mua bất kỳ loại trái cây nào, có chút không phù hợp với nghi thức thăm bệnh nhân có chút áy náy. Thấy cô hoảng hốt muốn ngồi dậy, anh vội vàng chạy lại đỡ mới phát hiện cánh tay phải của cô được quấn một lớp băng dày.

Có lẽ đã nhận ra được ánh mắt của anh, Ôn Nguyễn xấu hổ co rụt lại: “Nứt xương cánh tay, cử động không được thuận tiện lắm.” Sau đó cô hỏi “Sao cậu lại ở đây?” Trong giọng điệu là sự tò mò và nghi ngờ.

Sầm Thành cầm lấy cánh tay bị thương của cô rồi nhẹ nhàng đặt nó lên chăn bông cẩn thận, lấy cái gối trên ghế sofa rồi lót nó sau lưng cô:

“Khi tan làm mình trông thấy Tiểu Nhất Tiếu vội vàng chạy ra ngoài, sau đó hỏi ra mới biết là cậu bị tai nạn.” Nói xong ngồi xuống mép giường, nhìn băng quấn chặt trên đầu cô, cau mày: “Sao lại xảy ra tai nạn vậy? Đầu không sao chứ?”

Ôn Nguyễn khẽ lắc đầu: “Không sao, lúc nãy rời công ty bắt taxi về nhà, đột nhiên trời đổ mưa to, xe phía sau không đạp phanh mà húc thẳng vào đuôi xe.”

Cốc cốc cốc.

Một người đàn ông mặc trang phục cảnh sát đứng ở cửa, lễ phép hỏi: “Cho hỏi có phải là phòng bệnh của cô Ôn không?”

Ôn Nguyễn nói phải, vị cảnh sát bước đến và đưa chiếc máy tính màu trắng bạc trên tay anh ta: “Biên bản hiện trường đã hoàn thành, mấy ngày nữa sẽ thông báo bồi thường. Đây là đồ cá nhân của cô, cô xem thử có thiếu thứ gì không?”

Sầm Thành thay cô nhận lấy, bên trong đó có laptop và máy ghi âm, Ôn Nguyễn gật đầu với anh ta: “Đủ rồi, cảm ơn anh.”

Sau khi cảnh sát giao thông rời đi, Ôn Nguyễn đột nhiên ngồi thẳng người, lo lắng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Sáu giờ năm mươi phút.”

“À, mình phải gửi file tài liệu cho trưởng nhóm trước bảy giờ!” Ôn Nguyễn nghiêng người định lấy laptop, nhưng bị Sầm Thành nhanh tay giúp cô lấy ra trước. Nhưng cánh tay bị thương khiến cô rất lóng ngóng, ngay cả việc khởi động laptop cũng trở nên khó khăn, Sầm Thành dứt khoát giúp cô mở laptop ra bằng một tay rồi đặt trước mặt cô.

Laptop có cài password.

Sầm Thành thấy động tác cô dừng lại, khuôn mặt hơi ửng hồng càng đỏ hơn. Ngón trỏ của bàn tay trái cứng ngắc chọc vào sáu con số trên các phím số, 931218. Hai mắt Sầm Thành tối sầm lại, nếu nhìn không nhầm thì những con số này là sinh nhật của anh? Tại sao cô ấy lại lấy ngày sinh của người khác làm mật khẩu?

Mặc dù trong lòng Sầm Thành có chút thay đổi nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, như thể vừa rồi anh chẳng kịp nhìn những con số đó. Dư quang lướt qua khuôn mặt Ôn Nguyễn, thấy cô thở nhẹ, thân thể cứng ngắc cũng dịu đi một chút.

“Hình như… không có wifi….” Ôn Nguyễn chán nản nói.

Sầm Thành thấy đúng thật là không có tín hiệu, và nghĩ đến việc nhìn thấy điểm phát sóng wifi ở sảnh tầng dưới vừa rồi, anh đề nghị: “Muốn gửi email đúng không? Mình thấy có máy phát wifi ở tầng dưới. “

Ôn Nguyễn vui mừng ngẩng mặt lên nhưng lập tức chán nản: “Nhưng giờ mình không thể rời khỏi giường bệnh … Chân bị trẹo một chút.”

“Việc này dễ mà. Cậu có thể ghi địa chỉ email của cậu cho mình và để sẵn file hồ sơ, mình log in rồi sẽ gửi giúp cậu” Sau đó, Ôn Nguyễn kéo tệp hồ sơ ra desktop, viết một ghi chú ghi rõ địa chỉ email và mật khẩu của mình. 

Password lại là 931218, lần này mặt cô đỏ hoàn toàn, Sầm Thành hiếm khi thấy hứng thú như vậy, tự hỏi liệu chọc một phát có khi nào nhỏ ra cả máu không.

Sau khi gửi email, Sầm Thành cũng không quay lại phòng bệnh ngay, nhìn thấy Ôn Nguyễn lưu một trang web trong trình duyệt của cô, đó là “DC Cloud File Storage”

Nhà phân phối không gian trực tuyến này đã được hơn 10 năm. Sau đó, do vấn đề kinh phí nên xuống dốc, giờ cũng không còn nhiều người sử dụng, nếu không phải những người dùng cũ năm đó thì bây giờ rất ít bạn trẻ biết đến DC.

Sầm Thành nhấp vào trang, thử nhập ngày sinh của mình và đăng nhập thành công. Tất cả đều là phần mềm âm thanh, ngày tải lên gần nhất là tháng 4 năm 2003 – đó là khi họ học năm thứ ba trung học cơ sở.

Sâm Thành vô cùng nghi ngờ, lần đầu tiên phát hiện trên người của một Ôn Nguyễn đơn thuần có một sự mê hoặc năng nề, có thể còn liên quan đến anh Ôn Nguyễn ghi chép rất ngăn nắp, Sầm Thành mới cầm theo máy tính trông có chút băn khoăn mà đi về phòng.

Tiếu Nhất Thần đã mua bữa tối và quay trở lại, thấy Sầm Thành thì ngạc nhiên vô cùng, anh ta ngập ngừng hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Bất giác di chuyển cơ thể qua bên người Ôn Nguyễn, chắn tầm mắt của hai người họ.

“Nghe nói cô ấy bị tai nạn.” Sầm Thành đặt laptop lên tủ, nói với Ôn Nguyễn: “Xong rồi, cứ yên tâm”

“Em để anh ta làm gì vậy?” Tiếu Nhất Thần hỏi Ôn Nguyễn một cách đề phòng, trong mắt hiện còn lên vẻ trách móc.

Sầm Thành không khỏi cảm thấy buồn cười. Mặc dù tuổi thật của Tiếu Nhất Thần nhỏ hơn Ôn Nguyễn bốn tuổi, nhưng nhìn cách cả hai hòa thuận, anh lại cảm thấy anh ta mới là người lớn hơn cô bốn tuổi.

Ôn Nguyễn giải thích: “Chẳng qua là gửi email cho em, đã trễ giờ rồi nên đành phải nhờ cậu ấy giúp đỡ.” Cô nhìn Sầm Thành với vẻ áy náy, anh chỉ cười dịu dàng nói không sao. Nhưng áp suất trên người Tiếu Nhất Thần vẫn rất thấp.

Sầm Thành cảm thấy hôm nay không phải là cơ hội tốt để ôn chuyện cũ với cô, nên anh nói rằng mình vẫn còn việc phải làm, hôm nào đó sẽ đến thăm cô.

Đi ra khỏi phòng bệnh, Sầm Thành dừng lại, nhìn vào trong và thấy Tiếu Nhất Thần đang bưng bát cháo đến trước mặt Ôn Nguyễn. Môi cô khép lại rồi mở ra, không biết đang nói cái gì. Mặc dù Tiếu Nhất Thần vẫn còn giận nhưng động tác của anh ta rất nhẹ nhàng, giữa hai người toát lên sự thân mật và tự nhiên.

Bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng, xung quanh toàn bệnh nhân và thân nhân của họ, bác sĩ và y tá, mỗi người đều có công việc riêng, vui buồn khó nói.

Hoàng hôn đang chìm dần, mưa cũng từ từ ít đi, Sầm Thành cầm ô đen bước vào trong bức màn tối, bước chân vội vã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.