Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 46



Chiếc xe dừng lại trên con đường không một bóng người, Tề Bằng bước xuống từ chiếc Audi, vạm vỡ đứng đó như một gốc cây cổ thụ: "Tiểu Thập Ca, chuyến này vất vả rồi."

Quan Dược mở cửa đi xuống: "Có gì đâu Tề ca."

"Ừ." Tề Bằng liếc nhìn phía sau Quan Dược.

Ngôn Tiêu nhắm mắt đi theo sau anh.

Quan Dược quay đầu, kéo cô đến bên cạnh: "Chào hỏi đi." Ngôn Tiêu cúi gằm, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Tề ca." "Ừ." Cùng một câu trả lời nhưng nghe ra lại có chút tế nhị.

Quan Dược kéo Ngôn Tiêu về phía sau lưng mình che chắn, nhìn về chiếc xe phía sau Tề Bằng:

"Tề ca, sao lại gặp nhau ở đây?"

Tề Bằng nói: "Không thay đổi chỗ hẹn, là Ngũ Gia kêu tôi đến trước tiếp ứng bọn cậu, lên xe rồi đi theo tôi."

Quan Dược gật đầu, lúc xoay người thấy ánh mắt Ngôn Tiêu đang nhìn chằm chằm chiếc Land Rover kia, mơ hồ toả ra một luồng lạnh lẽo.

Anh nắm chặt cổ tay cô, kéo cô trở lại xe.

Cửa xe vừa đóng lại, Ngôn Tiêu bị anh ép vào ghế.

"Em biết chúng ta hiện giờ đang làm gì không?" Đầu anh cúi thấp, ánh mắt nhìn cô chằm chằm. Ngôn Tiêu trầm mặt: "Ừ."

"Em đừng dùng ánh mắt đó nhìn bọn họ, đừng có địch ý." "Được."

Quan Dược nắm cằm cô: "Ngôn Tiêu, em nghe tôi nói, đã đến bước này, em tuyệt đối đừng gây rắc rối cho tôi!"

Ngôn Tiêu nhìn vào đôi mắt anh: "Tôi biết rồi."

Thấy biểu hiện trên mặt cô có phần nghiêm túc, Quan Dược mới buông tay ra.

Xe Tề Bằng dẫn đường, chiếc Land Rover bám theo phía sau, cửa kính xe là loại phản quang nên không thể nhìn được gì bên trong.

Xe của Quan Dược đi sau cùng.

Đường xá chật hẹp không đồng đều, thi thoảng còn phải nhường đường cho người dân lùa súc vật đi qua. Tề Bằng đi phía trước nhiều lúc không kiên nhẫn phải ấn còi.

Ra khỏi thôn, tốc độ xe tăng lên, lúc này ngoài trời đã tối đen.

Càng đi, màn đêm càng trở nên đen kịt, như giải ngân hà bị dốc ngược trên đỉnh đầu, hai bên đường là những dãy núi kéo dài, từng lớp từng lớp như bình phong che phủ lấy bầu trời.

Chiếc xe đi trước chuyển hướng, lao xuống một vùng đất trũng khiến xe tròng trành, phía trước mắt xuất hiện một đống lửa.

Mất khoảng mười mấy phút mới chạy đến gần, đống lửa được đốt trên một khoảng đất trống, phía sau là mấy gian lều rách nát. Một đám đàn ông trông như quỷ ngồi chồm hổm xung quanh đống lửa, con mắt nhìn chằm chằm ba chiếc xe đang lần lượt đi tới.

Tề Bằng từ trong xe bước ra: "Xuống đi."

Quan Dược xuống xe, đi đến bên cạnh nơi chiếc Land Rover đang đỗ, chỉ thấy lái xe đi xuống. Ánh mắt anh hơi thay đổi: "Tề ca, có chuyện gì vậy?"

Tề Bằng nói: "Ngũ Gia hiện giờ đang ở cùng chỗ với người nhà của tôi, nơi này tai vách mạch rừng, không tiện cho ông ấy đến, đợi ngày mai đến chỗ hẹn thì gặp sau."

Quan Dược liếc nhìn Ngôn Tiêu: "Được, cứ làm theo sự sắp xếp của Ngũ Gia." Ngôn Tiêu theo sát bên cạnh anh, cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt cô.

"Tiểu Thập Ca cậu ngồi đi, đây là địa bàn của Ngũ gia, cậu nghỉ ngơi một đêm." Tề Bằng ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nhìn về phía Ngôn Tiêu: "Có điều phải khiến bạn gái cậu chịu ấm ức rồi, chỗ này chỉ toàn là đàn ông thô lỗ thôi."

Một loạt tiếng cười vang lên, loại ý tứ hàm xúc gì cũng có.

Quan Dược quét ánh mắt một vòng về phía đám đàn ông, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy bọn họ trên người đầy bụi đất, đang cười nhe răng nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không có ý tốt.

Anh biết rõ lai lịch những người này, đều là thuộc hạ cấp thấp nhất của Ngũ Gia, đào mộ bới thi hài, vì ít tiền việc gì cũng dám làm, còn không bằng với Chu Mâu.

Quan Dược cầm tay Ngôn Tiêu, tìm một chỗ trống ngồi xuống, thấp giọng nói: "Ngồi sát bên tôi, đừng động đậy."

Ngôn Tiêu cảm giác có vô số ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, bọn họ không giống người mà giống như một bầy dã thú.

"Chó Đen, có đồ ăn chưa?" Tề Bằng vừa mở miệng, sự chú ý của đám người kia rời đi, lúc này Ngôn Tiêu mới cảm thấy bớt căng thẳng.

"Tề ca yên tâm, nghe nói ông định dẫn Tiểu Thập Ca đến đây, tôi đã chuẩn bị xong rồi." Người đàn ông được gọi là Chó Đen trông rất cường tráng, hắn ta đi về phía mấy căn nhà phía sau, lúc quay lại dắt theo một con dê.

Tề Bằng nói: "Đồ tươi sống, được đấy."

Chó Đen cười rất quỷ dị, đạp một phát vào tên ngồi bên cạnh: "Dao đâu?"

Lập tức có người đặt dao vào tay hắn, con dao rộng bằng nửa bàn tay, hắn khoa tay múa chân, nhìn về phía Quan Dược cười: "Giết sống nướng ngay tại chỗ, Tiểu Thập Ca, tiếp đãi mày đủ thành ý chứ?"

Quan Dược nhìn hắn ta: "Tạm được."

"He he, thế này mới chỉ tạm được hả."

Tề Bằng nhìn về phía này: "Thế nào, cậu còn có giao tình với Tiểu Thập Ca?"

Chó đen nói: "Tề ca không biết rồi, lúc trước Tiểu Thập Ca truy đuổi tôi hơn trăm cây số, kiên quyết lấy lại món đồ tôi vừa trộm được, đây quả thực là "giao tình" cực lớn, phải không?"

Tề Bằng hừ lạnh: "Đừng hy vọng nói mấy lời này ra thì tôi làm chủ cho cậu, bản lĩnh của Tiểu Thập Ca thì ai mà không biết, trách thì trách cậu không giỏi bằng người ta."

Chó Đen cười cứng nhắc: "Còn phải nói."

"Được rồi, Tiểu Thập Ca là người được Ngũ gia coi trọng, chuyện trước kia đừng nhắc nữa, giờ làm thịt dê đi."

Quan Dược trầm mặc ngồi xem, Tề Bằng cố ý nói lấp lửng, việc anh thay Ngũ gia làm khảo cổ là bí mật, những người này đương nhiên không biết, Tề Bằng cũng không muốn bọn họ biết.

Chó đen giơ con dao trong tay, Tề Bằng đột nhiên kêu dừng, ông ta nhìn về phía Ngôn Tiêu: "Ngôn tiểu thư có muốn thử không?"

Ngôn Tiêu mở mắt ra, ánh mắt của đám đàn ông ngay lập tức nhìn chằm chằm cô.

Chó đen bật cười, rõ ràng rất hứng thú, trong miệng lại nói: "Tề ca, người phụ nữ non nớt thế này nào dám giết dê, hù dọa người ta thì sao?"

Tề Bằng tay cầm điếu thuốc, thẳng lưng, mái tóc hoa râm bị ánh lửa chiếu lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Làm sao có thể, bạn gái của Tiểu Thập Ca gan to, chuyện ghê gớm hơn thế này còn dám làm, giết một con dê thì tính là gì."

Chó đen nghe vậy liền xách con dao đến bên cạnh Ngôn Tiêu: "Vậy thì tốt, cho bọn tôi mở mang

kiến thức một lần."

Ngôn Tiêu không nhúc nhích.

"Ra tay đi." Con dao nhỏ được để trên ngực cô, Chó Đen cười rất bỉ ổi, cảm giác như chỉ cần khoát tay một cái là có thể hung hăng xé rách áo cô.

Sắc mặt Ngôn Tiêu lạnh xuống, cánh tay bị Quan Dược nắm chặt lấy.

Anh biết Tề Bằng muốn ra oai dạy cho Ngôn Tiêu một bài học.

Nếu cô thiếu kiên nhẫn mà cầm con dao, chẳng khác nào thừa nhận mình to gan, Tề Bằng sẽ không tin cô thực sự chịu thua Ngũ Gia.

Tay Ngôn Tiêu bị anh nắm chặt ở sau lưng, bàn tay anh to lớn, bao trọn lấy các ngón tay cô, dùng sức đè xuống.

Cuối cùng cô nhịn xuống, cũng nhịn lại cơn tức với tên Chó Đen, buông thõng mắt nhìn chằm chằm con dao.

Quan Dược nhìn thẳng vào Chó Đen: "Lấy tay mày ra."

Chó đen bị ánh mắt anh làm cho khiếp sợ, vô thức rút tay lại.

"Bỏ đi, rốt cuộc vẫn là đàn bà, đừng làm khó cô ta." Tề Bằng khoanh tay nói.

Chó Đen cất dao đi, không cảm nhận được vẻ hả hê trên mặt gã, quay người liền giơ dao chém một nhát vào cổ con dê.

Máu bắn ra, tung toé bắn thẳng vào người Ngôn Tiêu, mùi tanh nồng xộc vào mũi, thậm chí văng cả lên mặt, máu tươi đặc sệt nhỏ từ cằm cô xuống.

Cô chịu đựng cơn buồn nôn, nhắm mắt lại.

Tề Bằng mắng: "Con mẹ nó mày trộm mộ không được, giết dê cũng không xong, thật sự là đồ ăn hại." Tuy nhiên trong giọng nói lại không có nửa điểm tức giận.

Mọi người đều đang cười.

Quan Dược mạnh mẽ ôm Ngôn Tiêu vào trong ngực, cúi đầu ngậm cằm cô, đầu lưỡi lướt qua, lúc ngẩng đầu liếm đi những giọt máu kia, cười lạnh một tiếng: "Đừng sợ, coi như Ngũ Gia thưởng cho em."

Ngôn Tiêu ở trong ngực anh thở dốc, hai gò má đỏ rực trong ánh lửa, đè xuống ngọn lửa tức giận khiến cả người cô run lên, ngực phập phồng kịch liệt.

Không ai còn cười nữa, ánh mắt lũ đàn ông nóng bỏng nhìn về phía người phụ nữ, âm thầm nuốt nước miếng, khi nhìn đến Quan Dược lại phải nhịn xuống.

Lời anh ta nói rất thông suốt, ánh mắt lại ngoan độc, sẽ không có ai dám đối nghịch với Ngũ Gia.

Một điếu thuốc ném qua đống lửa, rơi ở trên đầu gối Quan Dược.

"Chỉ đùa mà thôi, thả lỏng chút đi Tiểu Thập Ca, hút điếu thuốc." Chỉ có Tề Bằng vẫn như cũ, nói xong quanh đầu nhìn Chó Đen: "Nướng đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"

Con dê nhanh chóng được lột da rửa sạch, sau đó gác lên trên lửa, khắp nơi tràn ngập mùi tanh khó chịu.

Quan Dược châm điếu thuốc, nhưng không hút mà kẹp vào ngón tay, để lên trên miệng Ngôn Tiêu.

Ngôn Tiêu ngồi trong vòng tay anh, ngậm điếu thuốc, dần dần lấy lại sự bình tĩnh.

Tối nay cô ở tại nơi này, cảm thấy mình giống như con dê kia, mặc cho người khác chém giết.

Mỡ dê từng giọt từng giọt chảy xuống, mùi thơm của thịt dê lan toả.

Tề Bằng chỉ huy Chó đen: "Cắt một cái đùi đưa cho Tiểu Thập Ca, một cái cho bạn gái cậu ta, khách quý thì phải tiếp đãi kiểu khách quý."

Trước đập một gậy, sau đó vứt cho một viên kẹo, cái này gọi là vừa đấm vừa xoa.

Quan Dược đưa đùi dê cho Ngôn Tiêu, cô cầm lấy, mặc dù thấy vô cùng chán ghét, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng cắn từng miếng từng miếng nuốt xuống.

Đến đêm khuya bọn chúng mới tản ra, để lại một đống lửa tan hoang.

Quan Dược ôm Ngôn Tiêu đến một căn lều nằm ở trong cùng, đóng chặt cửa.

Ngôn Tiêu cởi áo ra, cầm chai nước rửa sạch những chỗ bị máu bắn lên. Vì nơi này không có đèn nên không biết liệu có rửa sạch sẽ không.

Quan Dược kéo cô đè lên giường. Anh sờ lên người cô, thấy vẫn còn dính đầy nước: "Vẫn còn tức?"

Ngôn Tiêu nói: "Không có gì, ở mức này thì tôi vẫn còn nhịn được."

Quan Dược cắn sau gáy cô, thấp giọng cười: "Rất tốt."

Tấm lưng trần của Ngôn Tiêu dán vào người anh, bàn tay anh xoa đi những giọt nước dính trên người cô, vươn tay vào trong nội y của cô, hai thân thể quấn lấy nhau. Chiếc giường này rất đơn sơ, lung lay như sắp đổ, kẽo kẹt rung lên.

Trong đêm khuya, dù là âm thanh nhỏ nhất cũng bị khuếch đại lên rất nhiều.

Cánh cửa lắc lư, có tiếng chân vang lên bên ngoài, hoà cùng với âm thanh thở dốc của đám đàn ông xa lạ, dường như sẽ có người xông vào bất cứ lúc nào.

Bốn phía căn lều hầu như bị hở, tựa như chỗ nào cũng có ánh mắt đang nhìn vào.

Cả người Ngôn Tiêu như được một sợi dây thừng quấn lấy.

Quan Dược ôm chặt cô trong vòng tay, từ sau lưng lấy ra một vật nhét vào tay cô: "Đây mới chỉ là bắt đầu, con đường phía sau sẽ không yên bình, em cầm lấy phòng thân, có lẽ sẽ phải dùng đến."

Ngôn Tiêu sờ vật đó, nó đã được bọc vải, cô còn nhớ đây là con dao của anh.

"Anh không sợ khi tôi nhìn thấy Ngũ Gia sẽ đâm lão ta sao?"

"Em sẽ không làm vậy. Bất kể là ai, chỉ cần đe dọa em thì hãy ra tay, nếu xảy ra chuyện tôi sẽ giải quyết hậu quả, trước hết phải đảm bảo an toàn cho bản thân đã."

Ngôn Tiêu cầm dao nhét vào cạp quần.

Quan Dược cởi áo ra, quấn cô vào trong: "Yên tâm ngủ đi, có tôi coi giữ, bọn chúng không có can đảm xông vào đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.