Toà Tháp Hoa Hồng

Chương 11: Lập đông (3)



Có thêm một người nên sau khi lên xe mọi người phải điều chỉnh lại vị trí. Bà nội vẫn ngồi ở ghế lái phụ, Tiểu Viên và Ôn Hạc Đình ngồi hàng hai, còn Ninh Tê và Tô Vũ Nùng ngồi hàng ba.

Nơi câu cá nằm ở đầu nguồn sông. Chiếc SUV rời khỏi đại lộ bằng phẳng và chạy vào một đoạn đường gập ghềnh trong rừng để đến bãi đậu xe của khu cắm trại. Bãi đậu xe gần như đã kín chỗ, và tất cả đều tới để câu cá.

Lúc này vẫn còn lâu mới đến trưa nên tạm thời vẫn để đồ ăn trên xe. Từ khu cắm trại đến chỗ câu cá phải băng qua con đường mòn trong rừng.

Lá rụng đầy trên lớp đất mùn, màn sương buổi sớm vẫn còn chưa tan hết nên khi đi lại rất dễ trượt chân. Lúc này, hai người duy nhất ăn mặc tùy tiện và mang giày thể thao đã lộ rõ ưu thế.

Ôn Lĩnh Viễn và Ninh Tê chia ra đỡ ông nội Ôn và bà nội. Còn Tô Vũ Nùng và Trì Tiểu Viên mang giày da thì vừa đi vừa run lẩy bẩy, chỉ có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Ôn Lĩnh Viễn nói: “Hai người tìm một nhánh cây để làm gậy chống đi……”

Nhưng lời anh còn chưa dứt, Trì Tiểu Viên đã thét lên, đôi giày Mary Jane dẫm lên lá cây nên bị trượt, chân hướng về trước còn thân thể thì ngã ra sau.

Tô Vũ Nùng muốn đỡ cô ấy nhưng chính bản thân cô cũng suýt trượt bèn vội vã ôm lấy thân cây ở bên cạnh.

Ôn Lĩnh Viễn chỉ đi trước mấy bước, nhưng anh không bước qua ngay vì biết bị té ở trong rừng cũng không nghiêm trọng lắm: “Cháu không có bị thương chứ?”

Trì Tiểu Viên đa phần là bị dọa đến phát ngốc, cô cảm thấy lòng bàn tay rất đau, giơ lên mới phát hiện khi mình chống xuống đất đã bị những chiếc lá cây cưng cứng đâm vào.

Ôn Lĩnh Viễn bước qua, ngồi xổm xuống xem xét, cũng may không đâm sâu lắm, hơn nữa loại lá này cũng không có độc.

Anh nắm tay cô kéo người dậy: “Đứng ở đây chờ chú một lát.”

Đưa hai người già đến chỗ câu cá rồi, Ninh Tê mới đi theo Ôn Lĩnh Viễn quay lại. Ôn Lĩnh Viễn bảo cô ở lại với Trì Tiểu Viên, còn anh thì đi về phía khu cắm trại.

Không bao lâu sau, anh đã cầm theo một cái hòm thuốc lại đây.

Ninh Tê kinh ngạc, “Ngay cả cái này chú cũng chuẩn bị à?”

“Mỗi lần ra ngoài chú Ôn đều mang theo, lo trước khỏi họa.” Trì Tiểu Viên lắc lắc tay mình, “Cô xem này, chẳng phải đã dùng tới rồi sao?”

Ôn Lĩnh Viễn đặt hòm thuốc xuống đất, dùng nhíp rút miếng giằm ra. Sau đó lấy tăm bông thấm ít cồn rồi bắt lấy tay Trì Tiểu Viên.  

Tiểu Viên sợ đau, “Chú Ôn, đổi sang I-ốt đi, đổi I-ốt đi mà!”

Nhưng Ôn Lĩnh Viễn không cho cô rút tay về mà tách mấy ngón tay đang cuộn lại ra. Trì Tiểu Viên cam chịu quay mặt sang chỗ khác, cắn chặt khớp hàm.

Nhưng mà, Ôn Lĩnh Viễn dùng tăm bông không phải để rửa sạch miệng vết thương mà là làn da quanh miệng vết thương. Khi đổi đến miếng tăm bông thứ ba, Trì Tiểu Viên cảm thấy cái tay này của mình đã sạch đến nỗi có thể đặt dưới kính hiển vi để quan sát luôn rồi, bấy giờ Ôn Lĩnh Viễn mới lấy I-ốt ra, sau khi thấm một ít rồi mới khử độc cho miệng vết thương. Cuối cùng, anh dán hai miếng băng cá nhân lên, thế là việc đã xong.

Ninh Tê và Tô Vũ Nùng ngồi xổm bên cạnh, xem đến nỗi mắt dại cả ra. Chỉ đơn giản là khử độc thôi mà các cô lại cảm thấy như đang xem một cuộc giải phẫu vô cùng tỉ mỉ.

Ôn Lĩnh Viễn mang hòm thuốc về xe, còn Ninh Tê và Tô Vũ Nùng thì rửa sạch những phiến lá và cỏ dính trên váy giúp Trì Tiểu Viên. Chiếc váy hoa xinh xắn của cô, phần mông đã bị lá cây và bùn đất làm dơ, rửa cũng không sạch nên ít nhiều cũng cảm thấy mất hứng.  

Lúc quay lại bờ sông thì bà và ông nội Ôn đã cầm cần câu ngồi trên ghế rồi.

Ôn Lĩnh Viễn lắp mồi lên lưỡi câu còn lại rồi vẫy tay với Ninh Tê.

Ninh Tê đi tới, anh hỏi: “Có biết dùng cần câu này không?”

Ninh Tê lắc đầu.

“Vậy để tôi dạy cháu.”

“Không cần đau…… Tôi không định câu.”

Ôn Lĩnh Viễn cười cười, “Để cho ông nội nói đúng rồi.”

Ninh Tê hé miệng nhưng không giải thích. Nếu anh đã cảm thấy ông nội Ôn nói đúng, vậy thì cứ thế đi.

Đột nhiên, tâm trạng của cô trở nên uể oải, cô thà rằng người vừa ngã là mình.

Cho nên, tại sao phải mang giày thể thao hoặc những loại giày chống trơn trượt chứ?

Ninh Tê trở lại bên cạnh Trì Tiểu Viên và Tô Vũ Nùng. Các cô không dám lớn tiếng ồn ào, sợ dọa cá bơi đi mất nên ba người ngồi bên tảng đá lớn cạnh dòng suối, mỗi người cầm di động tự sướng, sau đó lại biến thành chụp ảnh cho nhau.  

Nước suối trong vắt đến nỗi có thể nhìn thấy đáy. Thời tiết cũng rất đẹp, bầu trời trong xanh như được gột rửa, góc ánh mặt trời chiếu đến cũng vừa phải.

Đột nhiên nghe thấy tiếng ồn, Ninh Tê quay đầu lại thì thấy Ôn Lĩnh Viễn là người đầu tiên câu được một con cá. Ninh Tê không còn ủ rũ nữa mà cất điện thoại vào túi quần thể thao rồi chạy tới đó xem.

Đó là một con cá chép béo khỏe với cái đuôi đang giãy đành đạch trong thùng nhôm.

Ninh Tê với tay vào thùng, con cá kia càng nảy dữ dội hơn: “Tôi tưởng cá mùa đông sẽ khá nhỏ chứ.”

Ôn Lĩnh Viễn nói: “Xuân thả đông bắt, bây giờ tới câu là vừa khéo.”

Cần câu của ông nội Ôn từ đầu đến cuối vẫn chưa lay động cái nào nhưng ông vẫn không nôn nóng mà cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Ninh Tê có thích ăn cá không?”

Bà nội trả lời: “Khi Tê Tê còn nhỏ, tôi có chăm con bé một thời gian, khi đó tôi đút cái gì con bé ăn cái đó chứ không hề kén ăn.”

Ninh Tê bị bà nói làm có hơi ngượng ngùng, cô nhìn Ôn Lĩnh Viễn thì thấy anh đang mỉm cười.

Ông nội Ôn cười lớn: “Vậy tối nay qua chỗ tôi nướng cá ăn đi.”

Ôn Lĩnh Viễn dùng ngón tay cái giữ thăng bằng cho cần câu đang hơi đong đưa rồi quay đầu hỏi cô: “Thật sự không thử một lần à?”

“Tôi hơi sợ miếng mồi kia.”

“Tôi làm giúp cháu, cháu chỉ cần để ý cách quấn dây là được.”

Ôn Lĩnh Viễn nhường ghế cho cô ngồi rồi ngồi xổm xuống bên cạnh, lắp mồi lên lưỡi câu, đồng thời phổ cập kiến thức cho cô rằng khi chọn mồi cũng cần kỹ xảo vì mỗi mùa mỗi khác, mùa xuân thì tươi tốt, mùa hạ thì nhạt, mùa thu tanh, mùa đông nồng.

Quấn dây, ném dây, sau đó anh còn dạy Ninh Tê cách lắc tay cầm của cần câu để thu dây.

“Khi lắc tay cầm không được hoảng, phải giữ vững tốc độ.” Ôn Lĩnh Viễn nhấn mạnh.

Ninh Tê gật đầu nín thở, trước giờ cô chưa từng câu cá, nhưng cô cảm thấy mình có thể làm được.

Những người lớn rõ ràng rất kiên nhẫn, họ còn có thể nói chuyện phiếm, trông không gấp gáp tí nào. Nhưng còn Ninh Tê thì luôn có ảo giác rằng cá đã cắn câu, có mấy lần định thu dây thì phát hiện tay mình đang run rẩy.

Qua vài lần như vậy, cô cảm thấy mình đã thần hồn nát thần tính, lúc sắp mất kiên nhẫn thì cuối cùng cũng cảm thấy cổ tay bị kéo một cái mạnh. Cô lập tức đứng lên, nhanh chóng rung tay cầm.

Con cá được câu lên giãy đành đạch, Ninh Tê cũng ra sức rung tay cầm. Cuối cùng, trận vật lộn này đã kết thúc bằng sự thắng lợi của con cá.

Ninh Tê sững sờ, cái gì vậy, con cá đã câu lên rồi mà cũng thoát được sao?

Ôn gia gia cười ha hả nói: “Tiểu Ninh Tê nóng vội quá rồi, phải chờ thêm hai giây nữa, đợi khi nào cá cắn chặt rồi mới thu dây.”

Vừa nói, ông nội Ôn vừa hớn hở thu cần, theo sau là một con cá mè to bị câu ra khỏi mặt nước.



Đối với nơi dã ngoại, họ chọn một bãi cỏ thoãng đãng có thể đón được ánh nắng mặt trời. Họ trải tấm vải dã ngoại sọc ca-rô đỏ trắng ra, đặt giỏ tre, đĩa thức ăn và món bánh sừng bò, bánh kem, sandwich, sushi, pudding dâu tây và nước trái cây lên tấm vải…. Trái cây do Ninh Tê  mua được đặt riêng trong một chiếc giỏ tre.

Người phụ trách bày biện là Tô Vũ Nùng – cô học sinh mỹ thuật có khiếu thẩm mỹ siêu việt. Không biết cô ấy nhặt mấy chiếc lá phong đỏ ở đâu, tuy mọi thứ đều được bày biện một cách tùy ý nhưng nhờ những chiếc lá phong đó mà chúng trở nên thống nhất, phong phú về màu sắc và trông rất đẹp, giống như đạo cụ để vẽ một bức tranh sơn dầu về cuộc sống vậy.

Mấy người lớn cũng không gấp mà chờ các cô gái chụp ảnh xong rồi mới bắt đầu bữa cơm dã ngoại.

Trì Tiểu Viên thích lựu đỏ Tunisian nên không ăn món chính. Cô lấy con dao nhỏ cắt đôi nó ra, sau đó bẻ một múi ăn nhưng vô ý làm bẩn tay.

Ôn Lĩnh Viễn lấy con dao gọt quả trong tay cô ấy: “Không phải cắt như vậy.” Một lát được cắt dọc theo cuống quả rồi lần lượt cắt dọc theo đường màu trắng, cuối cùng quả lựu được cắt thành sáu múi một cách hoàn hảo.

Trì Tiểu Viên nhìn đến ngẩn người.

Ninh Tê thu hồi ánh mắt, cô đang ăn một miếng sushi trứng cá hồi, nhưng không dùng mù tạc lẫn nước tương.

Tô Vũ Nùng thúc nhẹ cùi chỏ vào cô một cái: “Sao vậy? Không vui à?”

Ninh Tê rầu rĩ đáo: “Vốn dĩ đã câu được một con cá rồi nhưng nóng vội quá nên để nó thoát.”

Tô Vũ Nùng cười, nhéo mặt nàng, “Vậy sao không tiếp tục cố gắng đi?”

“Nếu cố gắng như vậy thì không phù hợp với tính thích cược may rủi của tớ rồi.”

Đến khi bữa cơm dã ngoại kết thúc, họ nghe thấy những người khác đến câu cá nói ở đập chứa nước bên kia có thể nhìn thấy cầu vồng. Tô Vũ Nùng lập tức kéo Ninh Tê qua đó, nhưng cô chần chừ nói: “Mọi người đi đi, tớ ở đây phụ dọn rác.” Cô biết chắc chắn Ôn Lĩnh Viễn sẽ không đi nên muốn ở lại đợi với anh.

Còn bà nội và ông nội Ôn thì ngồi ở bên kia phơi nắng. Giữa người già với nhau luôn có chủ đề chung, họ có thể nói về việc dưỡng sinh, chuyện con cái cũng như những đặc sản ở quê.

Ninh Tê và Ôn Lĩnh Viễn dọn những món chưa động đến vào một cái túi, còn rác thì bỏ vào một cái túi khác, sau đó gấp tấm vải dã ngoại lại một cách gọn gàng. Ninh Tê cầm hai túi rác, còn Ôn Lĩnh Viễn cầm những thứ khác rồi cùng đi về phía khu cắm trại.

Khi bọn họ băng qua rừng cây, Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Đi đường cẩn thận, đừng có ngã đó nhé.”

Ninh Tê cúi đầu, giọng điệu có hơi rầu rĩ, “Tôi sẽ không ngã đâu, tôi đi vững lắm.”

Buổi chiều lại hăng hái chiến đấu thêm hai tiếng nữa, sau khi bà nội cũng câu được một con cá thì mới mang thắng lợi trở về.

Mọi người ăn tối ở nhà ông nội Ôn.

Món chính là hai con cá mè do ông nội Ôn và bà câu được, còn lại là những món rau cải thôn quê như nấm, rau củ dại, bột rễ cây dương xỉ… Hương vị tươi ngon mà lại không nhạt nhẽo.

Trong bữa cơm, họ uống một loại nước mơ nguyên chất, không có cồn, chỉ có mùi thơm bay ngào ngạt. Ông nội Ôn thấy Ninh Tê thích nên đặc biệt tặng cô một bình nhỏ. Đó là một chiếc bình sứ nhỏ màu trắng, được đậy bằng một cái nút gỗ, có vẻ giống mấy lọ thần dược trong phim truyền hình võ hiệp.

Sau khi ăn cơm xong, Ôn Lĩnh Viễn đưa từng người về nhà.

Đến cửa tiểu khu, Ninh Tê và bà nội xuống xe, không ngờ Ôn Lĩnh Viễn cũng xuống theo. Ninh Tê nghi ngờ nhìn anh vòng ra phía sau mở cốp xe, lấy cái thùng nhôm ở trong đó ra.

Trong đó đựng đầy nước, con cá chép mà anh câu vẫn còn sống, chỉ là không có sức sống như ban ngày nữa thôi.

Ôn Lĩnh Viễn đưa cho cô, “Thử xem có cầm nổi không.”

“…… Chú tặng cho tôi sao?”

Ôn Lĩnh Viễn cười giải thích, “Câu cá cũng cần phải quen tay mới câu được.”

Ninh Tê im lặng một lúc. Hóa ra anh nghĩ cô không vui là vì ban ngày không câu được cá.

Ninh Tê nhận lấy thùng nhôm, trong đó vừa có cá vừa có nước nên rất nặng, nhưng khi cô cầm lên thì có vẻ rất nhẹ nhàng, trông như một cô thiếu nữ mạnh mẽ vậy.

Bà nói cảm ơn với Ôn Lĩnh Viễn: “Cảm ơn Tiểu Ôn nhé. Đã mệt cả ngày rồi còn phải lái xe lâu như vậy nữa.”

Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Bà về nghỉ ngơi sớm đi. Sau này nếu bà cảm thấy không khỏe thì cứ đến Thành Hạnh Đường khám.”

Ninh Tê cầm thùng nhồm, quay đầu lại nhìn.

Trì Tiểu Viên vẫn còn ngồi trên xe nên lần này anh không chờ hai người vào tiểu khu nữa mà đã lái xe đi.

Cô không có cơ hội nói chuyện riêng với Tô Vũ Nùng để hỏi kết quả mà cô ấy quan sát được.

Nhưng mà cho dù không hỏi thì Ninh Tê cũng biết rõ rằng Ôn Lĩnh Viễn đối xử với cô không khác gì với Trì Tiểu Viên.

Thế nên, nó lại càng khó chịu hơn. Hóa ra, sự dịu dàng mà cô nhận được, vừa không đặc biệt, lại càng không phải là duy nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.