…… Vậy thì? Ôn Lĩnh Viễn không còn lời gì để nói, có một số việc không thể giải thích quá nhiều.
Thôi, dù sao tối mai cô cũng phải quay về Bắc Kinh rồi. Ở bên nhau thêm được lúc nào hay lúc ấy: “Chỗ anh ở vẫn chưa có nhiều đồ đạc đâu. Nếu em không ngại thì cứ đến.”
Ninh Tê khó hiểu: “Anh sửa nhà à?”
“Chung cư lúc trước anh ở bán rồi. Nhà mới thì chưa trang hoàng xong.”
“Sao lại bán?”
Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, do dự một lát mới kể: “Sau khi chia tay, Chung Ánh thường đến Thanh Hạnh Đường hoặc nhà cũ để tìm anh. Hơn nữa, căn nhà đó vốn dùng để làm nhà tân hôn. Anh không muốn có bất kỳ liên hệ nào với quá khứ nữa nên tìm người môi giới bán đi.”
“À.”
Ôn Lĩnh Viễn tưởng cô không vui, vội nói: “Đáng lẽ anh không nên nhắc đến cô ấy nhưng anh không muốn giấu giếm em.”
“Không, em không giận.” Ninh Tê giải thích: “Thật ra Tiểu Viên cũng có kể em nghe rồi. Chỉ là em không nghĩ chị ấy sẽ cố chấp như vậy. Mặc dù gặp mặt chưa nhiều nhưng em lại không cảm thấy chị ấy là kiểu người thích dây dưa —— Lời chia tay là ai nói?”
“Là anh.”
Ninh Tê gật đầu: “Hỏi sao. Cảm giác bị chia tay không hề dễ chịu mà.”
“Em không hỏi vì sao à?”
“Tất nhiên là em tò mò rồi nhưng mà em không muốn trong ngày sinh nhật của anh lại nhắc đến người yêu cũ. Tiếp tục nữa là em ghen thật đấy.”
Ôn Lĩnh Viễn cười: “Đi thôi, sợ là tài xế chờ lâu sẽ hút thuốc trong xe của anh mất. Anh ta từng có ‘tiền án’ đấy.”
Quả nhiên, tài xế đang hút thuốc, nhưng không phải ở trong xe. Thấy Ôn Lĩnh Viễn, anh ta cười xấu hổ, nâng điếu thuốc trong tay: “Đợi xíu nhé, tôi xong liền đây.” Người tài xế này còn rất trẻ, để đầu đinh, mặc áo khoác da, dáng người gầy gầy, không cao nhưng rắn chắc.
Ôn Lĩnh Viễn giúp Ninh Tê cất vali vào cốp. Ngồi một lúc thì tài xế kéo cửa bước vào.
Mối quan hệ giữa Ôn Tế Thâm với anh tài xế hẳn là rất tốt khi trên đường tới đây, Ninh Tê và Ôn Lĩnh Viễn không hề giấu diếm gì nhưng anh ấy lại rất chuyên nghiệp lịch sự, không hỏi gì cả.
Không biết tại sao Ninh Tê lại muốn trêu chọc anh ta: “Anh nhận ra rồi đúng không?”
Tài xế trả lời: “Tôi chỉ tập trung nhìn đường thôi.”
“Anh sẽ nói với chú Ôn sao?”
Tài xế cân nhắc một chút mới đáp lại: “Cô Ninh muốn tôi nói hay là không nói?”
“Sẽ có lúc anh lỡ miệng ư?”
“Có.”
“Sao anh không tìm cơ hội để lỡ miệng nhỉ?”
Anh tài xế bật cười.
Nghe thấy Ôn Lĩnh Viễn cũng cười, Ninh Tê quay sang nhìn anh: “Không tốt sao? Anh đỡ phải nói chuyện với chú Ôn.”
“Anh không có ý kiến gì, chỉ là xưng hô của em làm anh loạn quá. Em xem, lâu lắm rồi em không gọi anh là chú.”
“Em dám gọi anh dám nghe sao?”
“…… Không dám.” Ôn Lĩnh Viễn chân thành trả lời.
“Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ em nên gọi anh là gì đây.” Ninh Tê nghiêng đầu nhìn anh, mấy cái tên “Lĩnh Viễn”, “Viễn Viễn” lần lượt hiện lên trong đầu cô làm cô rùng mình.
Ôn Lĩnh Viễn vẫn đang chờ cô nói tiếp: “Em muốn xưng hô như thế nào?”
“Gọi cả tên lẫn họ được không?”
“Được chứ. Chỉ là hơi trang trọng và không đủ thân mật.”
“Em gọi tên khác sợ anh lại thấy quá thân mật.”
“Không thử sao biết được?” Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, trên mặt nở nụ cười bỡn cợt.
“Vậy anh bắt đầu trước đi.”
Ôn Lĩnh Viễn mắt cũng không chớp, trôi chảy gọi tên cúng cơm của cô: “Tê Tê.”
“…… Không công bằng.” Ninh Tê nghi ngờ anh đã sớm lén gọi cô như vậy, hoặc có thể vì tên này đọc giống tên tiếng Anh.
“Sao lại không công bằng? —— Đến lượt em.”
“Ôn Lĩnh Viễn.”
“Đổi cái khác.”
“Ôn Lĩnh Viễn, Ôn Lĩnh Viễn, Ôn Lĩnh Viễn……” Ninh Tê cười, né tránh bàn tay muốn nhéo má mình: “Em không quen! Anh phải cho em thời gian để thích ứng chứ.”
Ôn Lĩnh Viễn cũng không nghĩ sẽ ép cô, dù sao có nhiều lúc, bọn họ còn gọi nhau là “Này”.
Nơi ở mới của Ôn Lĩnh Viễn nằm trong một khu dân cư cao cấp, mặt tiền được trang trí với hai màu đen trắng, có vài ánh đèn nhạt le lói qua khung cửa sổ.
Không gian vô cùng im ắng.
Tài xế lái xe của Ôn Lĩnh Viễn vào gara, rồi trả chìa khóa cho anh.
Ninh Tê ôm mấy món quà mà Ôn Lĩnh Viễn nhận được, còn Ôn Lĩnh Viễn thì đẩy vali của cô.
Ôn Lĩnh Viễn chọn nhà ở tầng 26 để tránh ồn ào và bụi bặm.
Cửa mờ ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Ninh Tê là cái cửa sổ chạm đất. Không hề có một vật cản tầm nhìn nào, có thể nhìn được cả dòng sông với những ngọn đèn lấp lánh.
Cô “Oa” lên một tiếng, đang muốn cởi giày chạy qua thì bị Ôn Lĩnh Viễn túm lại, tạo dấu vân tay cho cô.
“Anh không sợ em trộm hết đồ nhà anh à?”
Ôn Lĩnh Viễn vừa ấn nút xác nhận, vừa trả lời: “Nếu là em thì không phải trộm mà là chuyển đi.”
Ninh Tê dán sát vào cửa kính, xem đủ cảnh đêm rồi mới ngó nghiêng, tham quan nhà.
Nhiệt độ đã sớm ấm lên nhờ máy sưởi, Ninh Tê bước chân trần trên sàn gỗ, đi dạo qua các phòng.
Như Ôn Lĩnh Viễn đã nói, còn thiếu rất nhiều đồ. Chẳng hạn như ở phòng làm việc, chỉ mới có mỗi kệ sách.
Ngoài phòng khách cũng chỉ trơ trọi cái ghế sô pha, chỗ đặt TV ở đối diện vẫn trống trơn.
Tất cả đồ dùng ở phòng bếp đều mới tinh, thậm chí còn chưa xé miếng chống bụi. Tủ lạnh cũng chẳng có gì nhưng vẫn được cắm điện.
Ninh Tê hét lên với Ôn Lĩnh Viễn đang gấp đồ trong phòng ngủ: “Em nghĩ nên mua thêm ít bia hay thứ gì đó để đặt vào tủ lạnh.”
“Bây giờ hả?”
“Không được sao?”
“Em biết mấy giờ rồi không?”
“A, em quên mất. Anh buồn ngủ rồi à?”
“Có thể chống đỡ thêm nửa tiếng nữa.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Tắt máy ngay tại chỗ.”
Ninh Tê bật cười, đóng tủ lạnh lại, đi đến phòng ngủ. Vì không đi dép nên Ninh Tê không tạo ra tiếng động khi bước đi, khiến cho Ôn Lĩnh Viễn mất cảnh giác, không hề hay biết rằng cô đã đến trước cửa.
Ngay lúc này, anh đang cởi quần dài.
Liếc mắt thấy bóng dáng của Ninh Tê, anh vội vã kéo quần lên, động tác có chút hoảng loạn, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Anh muốn thay đồ.”
Ninh Tê “Ồ” lên một tiếng, vội vàng lui ra còn thuận tay giúp anh đóng cửa.
Ninh Tê đứng trước cửa một lúc mới hồi hồn lại, nhớ được chuyện gì đã xảy ra, não bắt đầu hoạt động, ký ức cũng từ từ ùa về. Vừa nãy, áo sơ mi đã được cởi, lộ ra thân hình săn chắc do chế độ luyện tập lâu dài và ăn uống điều độ. Bờ vai vững chãi, vòng eo săn chắc, cơ bụng tám múi, xuống nữa là……
Ninh Tê ngượng ngùng sờ sờ mũi, cố gắng làm cho giọng nói mình trở nên tự nhiên nhất: “Anh xong chưa? Em muốn đi tắm.”
Một lát sau, cửa mở ra, Ôn Lĩnh Viễn mặc áo thun trắng ngắn tay, phối với quần thể thao màu xám xuất hiện, hỏi: “Em có mang đồ ngủ không?”
Ninh Tê gật đầu.
Ôn Lĩnh Viễn đi ra, nhường phòng lại cho cô.
Ninh Tê hơi hối hận, đáng lẽ phải nói không mang mới đúng, để xem anh sẽ làm gì.
Ôn Lĩnh Viễn ngồi chờ trên sô pha không lâu thì Ninh Tê bước ra. Cô mặc pyjama dài tay có thêu hình Pikachu, trên tay ôm một đống đồ, là quần áo được cuộn thành quả bóng và một túi đầy chai lọ.
Sợ cô không biết cách sử dụng mấy thiết bị của phòng tắm nên sau khi cô vào được một lúc thì Ôn Lĩnh Viễn hỏi: “Anh có thể vào không?”
“Được chứ. Mình cùng đánh răng nhé?”
Ôn Lĩnh Viễn đi vào, nhìn thấy trên kệ vốn chỉ có sữa rửa mặt, kem cạo râu, dao cạo, nước hoa hồng thì giờ đã chất đầy đồ của cô. Cô đang cầm một tuýp kem đánh răng trong suốt, có gel màu hồng, bên trong còn có cả mấy hạt hình trái tim nhỏ nhỏ.
Lúc cô đưa qua, Ôn Lĩnh Viễn cười từ chối: “Em đánh trước đi.”
Chỉ cho cô cách đóng mở vòi sen xong thì anh ra khỏi phòng tắm.
Ôn Lĩnh Viễn không ngờ mình lại ngủ thiếp đi trong lúc chờ Ninh Tê. Anh mơ màng bị cô đánh thức.
Ninh Tê đã thay váy ngủ, trong tay đang ôm bộ đồ ở nhà, tóc đã được sấy khô, trông bồng bềnh và sạch sẽ, còn tỏa ra mùi hương cây cỏ.
“Anh đi tắm đi.”
Ôn Lĩnh Viễn đứng lên: “Ừ.”
Ninh Tê biết mình đang giả vờ bình tĩnh. Cô có chút mong chờ sẽ phát sinh một điều gì đó nhưng nên đến bước nào thì cô lại không biết, mọi thứ thật mờ mịt.
Nằm trên giường, cô muốn gạt bỏ suy nghĩ này đi lại không thể làm được. Càng nghĩ càng loạn, Ôn Lĩnh Viễn còn chưa vào mà cô đã mặt đỏ tai hồng rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân lớn dần, cô lập tức cầm lấy di động, mở Weibo, vô thức lướt màn hình.
Nệm bên cạnh hơi lún xuống, Ôn Lĩnh Viễn nằm xuống, ngáp một cái, hỏi: “Em muốn chơi thêm một chút hay là đi ngủ.”
“Ngủ đi.” Ninh Tê tắt điện thoại, ngoan ngoãn mà nằm xuống.
Ôn Lĩnh Viễn giơ tay, sờ vào công tắc cạnh giường, tắt đèn. Bóng tối bao trùm lấy căn phòng, anh tự nhiên duỗi tay, ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng.
Ninh Tê khẩn trương đến nỗi nổi da gà. Vài phút sau, vẫn không có động tĩnh gì, anh chỉ ôm cô vậy thôi.
Lo lắng vô ích rồi.
Đầu Ôn Lĩnh Viễn kề vào vai cô, hô hấp đều đều, dường như đã ngủ say. Ninh Tê trợn tròn mắt trong bóng tối, cô im lặng chờ đợi thêm, không biết bao lâu, chắc khoảng năm phút, mọi thứ vẫn tĩnh lặng. Cô nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay, sờ sờ di động dưới gối. Hình như cô mất ngủ rồi, muốn lướt Weibo quá.
Điện thoại vừa sáng lên đã bị bàn tay trên eo cô giật lấy, ném sang một bên.
Vì chưa mở khóa nên màn hình lập tức tối đi.
Trong bóng đêm, cơ thể cô bị lật lại, đối mặt với anh. Cô không hề mặc đồ lót trong váy ngủ, không biết anh có nhận ra không?
Cô không biết, cũng không có sức để nghĩ về nó vì nụ hôn sâu đã nhấn chìm cô.
Cô thích mùi hương giữa quai hàm và cổ anh. Nó có mùi của bạch đàn và bạc hà, làm cô nhớ cái ôm trên hòn đảo nhỏ, nơi vườn hoa cúc tây nở rộ ấy.
Khác là hôm nay Ôn Lĩnh Viễn còn lâu mới kiềm chế được như ngày đó. Cô cảm giác được lòng bàn tay đóng rực đang lưu luyến vuốt ve trên người mình.
Ôn Lĩnh Viễn thoáng rời đi, hơi thở dồn dập phà vào mặt cô.
Ninh Tê mở mắt ra, tấm rèm không đủ dày vẫn để lọt một vài tia sáng khiến cô nhìn thấu đôi mắt anh. Tiếc là sự thẹn thùng đã lấn át tâm tư thưởng thức cái đẹp rồi.
Trong chốc lát, Ôn Lĩnh Viễn nhìn sang chỗ khác, thở dài một hơi, đặt cằm lên vai cô, bàn tay hư hỏng cũng dừng lại, chạm nhẹ vào vai gầy.
Sau một lúc im lặng, Ninh Tê thì thào: “Thật ra……”
Ôn Lĩnh Viễn lắc đầu, ngắt lời: “Để anh ôm một chút rồi chúng ta cùng ngủ.”
Ninh Tê nhịn cười: “…… Anh vẫn còn buồn ngủ đúng không?”
Ôn Lĩnh Viễn trả lời bằng một cái gõ lên trán.
Ninh Tê vươn tay, ôm lấy anh như bạch tuộc: “Em có một câu hỏi.”
“Gì cơ?”
Ninh Tê do dự một lúc mới mở miệng, giọng nói gần như không thể nghe thấy: “Nếu em nói, em…… đã chuẩn bị tốt rồi thì anh có cảm thấy…… em quá chủ động không?” Cô cứ ấp a ấp úng, ngượng ngùng mãi mới nói hoàn chỉnh một câu.
Ôn Lĩnh Viễn động viên cô bằng cách ôm chặt hơn: “Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ đánh giá em. Dù em có làm gì, thích gì, muốn gì thì anh sẽ luôn tôn trọng em, thích em và yêu em.”
“Vậy tại sao……”
“Anh chưa chuẩn bị đồ.”
Ninh Tê biết cái anh nói là gì. Giọng điệu chán nản của Ôn Lĩnh Viễn làm cô buồn cười: “Thật ra anh…… Có cơ hội để chuẩn bị mà.”
Ôn Lĩnh Viễn cũng cười, bất đắc dĩ nói: “Anh đánh giá cao bản thân quá, cứ nghĩ mình nhịn được.”
“Là vì rượu sao?”
“……”
“Xem ra, rượu cũng không hoàn toàn xấu.” cô cố ý nói.
“Được rồi, anh là một người lớn có trách nhiệm, em đừng tiếp tục thử thách sự kiềm chế của anh nữa.”
“Em cũng là người lớn.”
“Em còn dùng kem đánh răng của con nít mà dám tự nhận là người lớn à? Em cứ như một đứa trẻ vậy, làm cho anh có cảm giác tội lỗi đấy.”
Ninh Tê cười đến đau bụng, bị Ôn Lĩnh Viễn giữ lại, nói: “Em đừng lộn xộn.”
“Em không ngủ được, làm sao bây giờ?”
“…… Chà,” Ôn Lĩnh Viễn suy nghĩ một chút: “Anh kể em nghe về mấy bài học y nhé?”