Ninh Tê và Ôn Lĩnh Viễn định sẽ về quê vào ngày 28 âm lịch. Đây cũng là ngày mà Thanh Hạnh Đường bắt đầu nghỉ ăn tết.
Hai người định sẽ tự lái xe đi, xuất phát vào lúc 3 giờ chiều. Hành lý xếp sẵn từ đêm trước đã được cho vào cốp.
Những ngày cuối năm, ai ai cũng bận rộn, kể cả anh chàng thực tập sinh mới đến làm được mấy buổi.
Người duy nhất rảnh rỗi là Ninh Tê, cô đi dạo khắp nơi, nhân tiện quan sát thực tập sinh mới – Trình Cảnh Thiên.
Anh chàng có dáng người cao gầy, gương mặt sáng sủa, tính tình lanh lợi, đều hoàn thành rất tốt những việc mà Ôn Lĩnh Viễn yêu cầu.
Mọi chuyện sẽ ổn nếu không có đồ ngốc Trì Tiểu Viên. Cô nàng này không hiểu nỗi khổ tâm của Ninh Tê, chẳng hề chịu đến tiếp xúc với Trình Cảnh Thiên, làm vài chuyện giúp nảy sinh tình cảm.
Ninh Tê hận không thể rèn sắt thành thép, trực tiếp trói Tiểu Viên và vứt đến.
Cũng có thể vì Trình Cảnh Thiên không phải gu của Trì Tiểu Viên, cô nàng từng nói thích người hài hước.
3 giờ chiều, bệnh nhân khám được sẽ khám, còn không tiếp được thì đành hẹn năm sau. Chuỗi ngày bận rộn chính thức khép lại.
Trong phòng nghỉ, Ôn Lĩnh Viễn cởi áo blouse trắng, mặc lên chiếc áo khoác nhờ Ninh Tê mang từ lầu hai lên. Các bác sĩ, hộ lý đều đến chào tạm biệt, hẹn gặp lại vào năm sau, rồi ra về. Cuối cùng, chỉ mỗi Trì Tiểu Viên và Trình Cảnh Thiên.
Trình Cảnh Thiên ngại ngùng bước đến, hỏi Ôn Lĩnh Viễn ngày nào đi làm lại.
“Mùng 8 nhé. Muộn chút cũng không sao.”
Trình Cảnh Thiên cười đáp: “Em sẽ đến đúng giờ ạ.” Sau đó lấy áo khoác và ba lô trong tủ đồ, cúi chào rồi đi về.
Trì Tiểu Viên đã thu dọn đồ xong, chuẩn bị đến nhà Ôn Hạc Đình. Cùng hướng về quê Ninh Tê nên Ôn Lĩnh Viễn thuận đường chở cô nàng qua.
Tiểu Viên hỏi Ôn Lĩnh Viễn: “Chú và Tê Tê sẽ ở đó qua tết luôn hả?”
“Nếu không có gì thay đổi thì mùng 2 sẽ về. Cháu có việc gì thì cứ liên lạc với anh cả nhé. Giao thừa năm nay cứ qua đó ăn cơm.”
Ninh Tê cười nói: “Tiểu Viên, tết mà chán quá thì cứ hẹn bạn bè ra ngoài ăn cơm, xem phim gì đó.”
“Bạn hả? Tiểu Vũ ư? Nhưng mà Tiểu Vũ đang yêu đương rồi.”
Ninh Tê cạn lời: “…… Thôi, coi như em chưa nói gì đi.”
Thả Tiểu Viên xuống ngoại ô, chiếc xe bon bon tiến về hướng Tây Nam. Không xa lắm nên chì mất tầm 5, 6 tiếng. Đang gần Tết, có nhiều người về quê nên đường xá cũng đông đúc hơn bình thường.
Ninh Tê gọi cho bà, bảo bà cứ ăn tối trước, đừng chờ họ.
Khoảng 6 giờ chiều, xe chạy vào trạm dừng chân, Ninh Tê và Ôn Lĩnh Viễn xuống xe, vừa hít thở không khí trong lành, vừa lấy ra đồ ăn đã chuẩn bị trước.
Ninh Tê dựa lên cửa xe, chia nửa cái bánh mì đậu đỏ cho Ôn Lĩnh Viễn, đồ uống là trà Ô Long.
Sắc trời chưa tối hẳn, còn vài vệt chàm màu xám đen ở tận chân trời, xa xa là những ngọn núi lấp ló dần sau màn đêm.
Ninh Tê vặn nắp chai, uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn Ôn Lĩnh Viễn: “Anh có mệt không?”
Ôn Lĩnh Viễn thuận nước đề nghị: “Vậy em chủ động thưởng cho anh đi?”
Ninh Tê cười, nhón chân, hôn lên má anh: “Năm sau em phải học lái xe mới được. Lỡ có đi đâu xa còn giúp được anh.”
Ôn Lĩnh Viễn vươn tay, muốn sờ đầu cô lại bị cô tránh đi: “Sờ nữa thì hói mất!”
Ôn Lĩnh Viễn không nhịn được mà bật cười.
Về đến thị trấn đã là 10 giờ.
Ninh Tê phải công nhận rằng con đường “Trị Đông” mà Ninh Trị Đông quyên góp xây dựng đã tiết kiệm cho họ không ít thời gian. Chỉ mất 20 phút để lái xe đến nhà bà.
Nhà bà nội vẫn còn chút hình bóng của những căn nhà cũ. Tường ngoài đã được gia cố, tu sửa. Trên mảnh đất trống cũng xây thêm mấy căn phòng, nối lại thành hình chữ “L”. Mặt đất đằng sau đều được láng xi măng, chỉ chừa lại một khoảng làm vườn rau, trồng mấy cây cà chua, dưa leo.
Khu đất trống và đường cái được ngăn cách nhau bởi một bức tường gạch, đằng sau đó trồng hai cây quýt già đang rụng lá, mấy cành cao cao còn lẻ tẻ vài quả chưa kịp hái.
Xa xa là ô cửa sổ với ánh đèn vàng cùng tiếng cười nói vui vẻ. Những ngôi nhà san sát nhau đều sơn tường màu trắng với mái ngói đen, nhìn như một khu trọ cũ, rất khác với những căn nhà hiện đại ở thị trấn mà Ôn Lĩnh Viễn đã lái xe qua.
Nghe Ôn Lĩnh Viễn mở lời khen ngợi, Ninh Tê liền nói: “Vì bà nội khăng khăng đòi giữ lại nhà cũ nên lão Ninh chỉ còn cách sửa lại. Ông ấy còn than công sửa nhà đắt hơn cả tiền xây nhà mới. Anh thấy đấy, chỉ còn vài hộ gia đình, còn lại đều dọn lên thị trấn ở rồi. Ở đây toàn dùng nước giếng, để lắp nước máy, lão Ninh đã phải chi một số tiền rất lớn để khoan rồi dẫn ống. Nhờ vậy mà mấy gia đình còn lại cũng được hưởng ké.”
Sau cuộc cãi vã với Ninh Trị Đông, Ninh Tê trực tiếp gọi ông là “Lão Ninh”.
Ôn Lĩnh Viễn bật cười: “Đôi khi coi trọng mặt mũi cũng không phải chuyện xấu.”
Ôn Lĩnh Viễn lái xe vào khoảng sân trống trước nhà.
Khi đến thị trấn, Ninh Tê đã gọi cho bà một cuộc. Bà vẫn luôn ngồi chờ ở phòng khách, vừa nghe tiếng xe đã đẩy cửa đi ra.
Bà nội ngơ ngác khi thấy người bước xuống từ ghế lái: “Tê Tê, sao xa như vậy, mà cháu còn làm phiền bác sĩ Ôn đưa về?”
“Không phải,” Ninh Tê cười nói: “Ôn Lĩnh Viễn cãi nhau với người nhà, không muốn ở đó ăn tết nên về cùng cháu. Bà có thể nhận anh ấy mấy ngày không?” Cô nháy mắt với Ôn Lĩnh Viễn, muốn anh diễn kịch cùng mình.
Bà nội vội đáp: “Được chứ! Chỉ là năm nay chưa chuẩn bị được nhiều, bác sĩ Ôn đừng chê nhé. —— Tê Tê sao cháu chẳng biết lớn nhỏ gì vậy, gọi thẳng tên bác sĩ.”
Vừa nói, bà vừa đưa hai người vào nhà.
Trong phòng ấm áp dễ chịu, lúc sửa nhà đã lắp thêm một bộ sưởi giúp căn nhà trở nên ấm cúm. Ninh Trị Đông còn nhờ người đến giám sát, tránh để bà tiếc tiền mà không bật.
Bà đã ăn cơm rồi, nhưng sợ họ đói nên kiên quyết nấu cho họ hai bát mì.
Trong lúc Ninh Tê đến phòng bếp giúp thì Ôn Lĩnh Viễn nhìn ngó căn phòng. Xung quanh đều được lát gỗ khiến căn nhà đầy mủi thảo mộc rất dễ chịu. Chiếc trụ to ở giữa nhà còn được điêu khắc một cách tỉ mỉ. Dụng cụ trong nhà cũng được đúc bằng gỗ óc chó và gỗ trắc, nhìn tổng thể rất trang nhã, cổ điển. Có thể thấy được, Ninh Trị Đông đã bỏ rất nhiều tâm huyết vì “công trình xây dựng mặt mũi này”.
Bữa khuya là mì gà kèm hai quả trứng luộc, bà cứ sợ chiêu đãi không tốt, liên tục hỏi ăn có ổn không.
Ôn Lĩnh Viễn đối với ai cũng dịu dàng, lễ phép, huống chi đây còn là bà nội của bạn gái. Anh liên tục khen ngon, còn nói những lời khách sáo vì đã làm phiền.
Cuộc sống ở quê rất tự do và thanh bình. Ngày thường, bà chỉ hái một ít rau dưa để ăn, chiều đến rảnh rảnh lại ghé nhà bà con lối xóm uống trà.
Tâm trạng thoải mái khiến bà trông trẻ hẳn.
Những lời Ôn Lĩnh Viễn nói làm bà cười đến không khép miệng được: “Trẻ gì chứ, là do quần áo Tê Tê mua đó, khiến bà trông trẻ hơn nhiều.” Bà vui vẻ khoe với anh chiếc áo lụa thêu hoa đang mặc trên người.
Ôn Lĩnh Viễn thuận theo bà nhìn Ninh Tê, khen: “Tê Tê rất hiếu thảo.”
Đêm đã khuya rồi, Ninh Tê ngủ ở gian phòng mới, còn Ôn Lĩnh Viễn thì ở phòng bên cạnh.
Vì mùa đông ở quê rất lạnh, bà cũng đã già nên Ninh Tê mua rất nhiều chăn bông gửi về.
Ninh Tê chọn ra một bộ có màu xanh trúc, kiểu dáng đơn giản, trải giường cho Ôn Lĩnh Viễn.
Cả nhà chỉ có hai phòng tắm, một cái ở bên hông nhà cũ, cái còn lại ở bên này. Bà nội thường sinh hoạt ở gian nhà cũ, đánh răng, rửa mặt, ngủ nghỉ cũng ở bên đấy.
Thế nên, Ninh Tê và Ôn Lĩnh Viễn dùng phòng tắm mới bên này.
Ôn Lĩnh Viễn tắm xong, định ra phòng khách nói chuyện với Ninh Tê và bà một chút, rồi về đi ngủ.
Không ngờ, trên hành lang rẽ từ nhà cũ sang nhà mới, lại gặp mặt Ninh Tê, nói bà nội đã đi ngủ rồi.
Ôn Lĩnh Viễn giục: “Em cũng đi tắm đi.”
“Anh phải chờ em nhé, đợi em tắm xong, ra chúc ngủ ngon rồi anh mới được đi ngủ.”
Ôn Lĩnh Viễn cười, đồng ý.
Ôn Lĩnh Viễn ngồi trên giường, dùng iPad đọc báo, khoảng 20 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Vừa dứt câu “vào đi” thì cửa mở ra, Ninh Tê chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh bước vào. Cô đạp dép ra, bò lên giưởng, liên tục nói: “Lạnh quá đi.”
Ôn Lĩnh Viễn vội vàng đắp chăn cho cô, cảm giác trên người cô có chút ẩm ẩm: “Lần sau phải lau khô người mới mặc quần áo nhé. Không là cảm đó.”
Ninh Tê gật đầu, vươn tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu cười hỏi: “Em có thể ngủ ở đây không?”
“Không thể.”
“Làm như mình chưa từng ngủ với nhau vậy á.”
Một từ “ngủ” đơn giản, lại bị cách nói của cô biến thành mờ ám, dễ khiến người ta hiểu lầm. Ôn Lĩnh Viễn giơ tay gõ nhẹ lên trán trừng phạt: “Nói vớ nói vẩn.”
“Vậy anh qua phòng em, đợi em ngủ say rồi hẵng về.” Ninh Tê cố ý trêu chọc.
Ôn Lĩnh Viễn chấp nhận lời đề nghị này, định vén chăn bông đứng dậy.
Ninh Tê nhanh nhẹn bắt lấy tay anh, bất lực nói: “Được rồi. Anh thắng. Em đi ngủ đây, ngủ ngon!” Sau vài lần ngủ chung với nhau, Ninh Tê vẫn luôn không hiểu vì sao anh có thể ôm cô ngủ một cách đàng hoàng như ôm gối ôm vậy.
Ở vấn đề này, cô vẫn rất ngại ngùng, nhưng Ôn Lĩnh Viễn càng thờ ơ, thì máu ghẹo người của cô lại càng dâng cao.
Cô đứng dậy, định đi thì bị Ôn Lĩnh Viễn giữ lấy vai, kéo nhẹ một cái, cô liền ngã vào trong lòng anh. Anh mỉm cười dịu dàng, cúi đầu hôn lên.
Ninh Tê không hề chần chừ, vươn tay vòng qua cổ anh. Trong nụ hôn nồng ấm ấy, anh nhẹ nhàng đè cô xuống, không ngại để cô nhận ra dù anh sống khá nguyên tắc, nhưng không hề thờ ơ.
Đột nhiên bị áp xuống làm Ninh Tê hơi giật mình.
Ôn Lĩnh Viễn mở mắt, chỉnh lại tóc mái lộn xộn của cô, nở nụ cười cảnh cáo: “Anh có từng nói là đừng trêu anh chưa nhỉ? Ở nhà bà nội mà em dám làm vậy.”
“…… Em tưởng anh không muốn.”
Anh cầm lấy tay cô, luồn vào dưới chăn bông ấm áp, đặt nhẹ lên chỗ đang nóng rực dưới chiếc quần ngủ, để cô hiểu mình muốn đến cỡ nào.
Ninh Tê sợ tới mức lập tức rút tay về.
Ôn Lĩnh Viễn khẽ cười một tiếng: “Hiểu chưa?”
Hai tai Ninh Tê đỏ cả lên, muốn bò dậy lại bị Ôn Lĩnh Viễn đè lại, hỏi: “Mấy giờ bà dậy?”
“Giống anh, 7 giờ.”
“Vậy qua phòng em đi, anh sẽ dậy sớm hơn.”
Ninh Tê hiểu ý anh, liền hỏi: “Anh chắc chứ?”
“Có gì mà không chắc?”
Sau đó, khi Ninh Tê mở cửa phòng ra Ôn Lĩnh Viễn cũng hiểu. Chăn ga gối nệm đều là màu hồng nhạt nữ tính, trên đầu giường còn có vài con gấu bông như Pikachu, vịt Koduck, …
“……”
Ninh Tê không nhịn được bật cười, Ôn Lĩnh Viễn than nhẹ: “Hy vọng đêm nay anh sẽ không mơ thấy ác mộng màu hồng.”
“Anh yên tâm, có em ở đây, anh nhất định sẽ ngủ thật ngon.”
Cô cười đến hai mắt cong cong, Ôn Lĩnh Viễn không thể không công nhận cô nói đúng –
6 rưỡi sáng, không gian thật yên tĩnh, Ôn Lĩnh Viễn tỉnh dậy, nhẹ nhàng rời đi để tránh đánh thức Ninh Tê.
Anh đi tắm rồi thay quần áo mới.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, không khí có hơi ẩm ướt, lạnh lẽo. Vì là nông thôn nên không khí trong lành hơn thành phố.
Anh vô thức bước ra khỏi sân, đi dọc theo con đường “Trị Đông”.
Hai bên mép đường xi măng là um tùm cỏ dại đẫm sương sớm, làm ướt ống quần anh. Anh đứng ở ven đường, nhìn về phía xa xa, nơi đỉnh núi mờ ảo sau màn sương trắng xóa, cùng những mái nhà lấp ló đang ngủ say.
Một buổi sáng yên tĩnh hiếm hoi khiến anh cảm thấy thư thái.
Đi bộ nửa tiếng rồi về nhà thì bà đã thức dậy, đang quét nhà. Bà vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh bước vào: “Bác sĩ Ôn dậy sớm vậy? Không ngủ được sao?”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Không khí trên núi rất tốt nên cháu đi dạo một chút.”
Bà nội cười: “Già cứ sợ bác sĩ Ôn lạ giường.”
Ôn Lĩnh Viễn nghiêm túc đề nghị: “Bà ơi, cháu rất quý bà và xem bà như người lớn trong nhà nên bà cứ gọi cháu là ‘Lĩnh Viễn’ hoặc ‘A Viễn’ đi, đừng khách sáo như vậy.”
Bà cười đồng ý: “Để bà làm quen đã nhé, nếu bà quên thì cháu nhớ nhắc.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Vâng.”
“Cháu về phòng ngồi đi cho ấm. Là bác sĩ mà sao ăn mặc phong phanh thế? Lỡ ốm thì sao? Cháu muốn ăn bánh trôi không? Mình cứ ăn sáng trước, đừng có chờ Tê Tê. Nó dậy muộn lắm, lát nữa bà nấu hâm lại cho nó.”
Ôn Lĩnh Viễn biết tính bà không chịu ngồi im nên cũng không khách sáo.
Anh theo vào phòng bếp, xem có giúp được gì không, lại bị bà đuổi ra ngoài: “Cháu là khách mà, sao có thể để cháu giúp được.”
Trong bữa sáng, bà hỏi chuyện về Thanh Hạnh Đường, đặc biệt là Tiểu Viên.
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Khi nào rảnh cháu sẽ mang Tiểu Viên đến làm phiền bà.”
“Sao lại là làm phiền, bà còn mong mấy đứa đến nhiều hơn.”
Một giọng nói vang lên: “Ai đến nhiều hơn cơ? Ôn Lĩnh Viễn ạ?”
Bà nội và Ôn Lĩnh Viễn ngạc nhiên nhìn về phía Ninh Tê: “Sao nay dậy sớm vậy?”
Ninh Tê cười, không phục hỏi lại: “Lâu lâu cháu dậy sớm không được sao!”
Bà đứng dậy: “Ngồi đi, để bà lấy đồ ăn cho cháu.”
“Cháu còn chưa rửa mặt.”
“Làm nhanh đi không thì nguội mất, bà lại phải hâm nóng.”
Ninh Tê đến bên cạnh Ôn Lĩnh Viễn, nhìn cái chén trước mặt, dành lấy thìa của anh, cắn một miếng cho vào trong miệng.
Ôn Lĩnh Viễn đánh nhẹ lên tay cô, liếc nhìn bóng lưng của bà nội, ý bảo cô cẩn thận chút.
Ninh Tê cười nhẹ, nhai nuốt miếng bánh, rồi chạy theo bà:
“Bà ơi, để cháu tự mình hầu hạ. Bà múc nhiều cháu ăn không hết đâu!”