Sáng mùng 2, Ôn Lĩnh Viễn lên đường trở về Nam Thành.
Ninh Tê biết anh còn vài bạn bè, họ hàng ở Nam Thành cần đến thăm nên không giữ lại. Cô và Ninh Trị Đông ở quê đến mùng 7 mới về.
Mùng chín, Ninh Tê và Ôn Lĩnh Viễn mời Tô Vũ Nùng, Tô Dục Thanh đi ăn.
Vì để tránh biến không khí của bữa cơm thành một buổi hẹn hò đôi nên họ gọi thêm Trì Tiểu Viên.
Trì Tiểu Viên tỏ vẻ, tôi đã làm sai chuyện gì mà phải ăn gấp đôi “Cẩu lương” thế này.
Miệng thì nói thế nhưng vẫn đi. Sau bữa ăn, Tiểu Viên phát cáu với họ và bắt đầu nảy sinh suy nghĩ mình nên đi tìm bạn trai.
Ninh Tê vờ như thuận miệng nhắc tới: “Cái cậu Trình Cảnh Thiên kia không phải khá tốt sao?”
“Ngoại hình cũng ổn nhưng tính cách không phải gu chị.”
“Chưa tìm hiểu thì sao biết được?” Ninh Tê tự nhận mình là một bà mai siêu tốt, luôn tìm mọi cách để ghép họ thành một đôi. Không biết có hiệu quả không nhưng cứ để Trì Tiểu Viên tiếp xúc với Trình Cảnh Thiên đã rồi tính.
Mùng 10 là ngày tựu trường theo quy định của nhà trường, nhưng nhiều năm qua, mấy sinh viên đã không còn quá tuân theo quy tắc nữa, đa số đều qua Tết Nguyên Tiêu mới đi học lại. Nhà trường cũng đành nhắm một mắt mở một mắt, cho qua.
Ninh Tê quyết định ngày 15 mới đi học vì Ôn Lĩnh Viễn mời cô đến ăn tối với gia đình anh. “Gia đình” ở đây bao gồm ba mẹ Ôn Lĩnh Viễn.
Trong dịp tết vừa rồi, Ôn Lĩnh Viễn đã gặp ba mẹ nói về chuyện Ninh Tê. Ngoại trừ ba Ôn có phần hoài nghi thì mẹ Ôn vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ thường ngày, chỉ bảo Ôn Lĩnh Viễn hãy suy nghĩ cẩn thận rồi mới đính hôn, đừng để như lần trước.
Dù Ôn Lĩnh Viễn đã nói với Ninh Tê hơn trăm lần rằng ba mẹ anh không có ý kiến gì về chuyện của họ thì cô vẫn rất lo lắng. Anh nói chuyện này vào ngày Ninh Tê quay về Nam Thành là để cô chuẩn bị trước, không ngờ lại làm hại cô đứng ngồi không yên cả một tuần. Biết thế thì anh đã im lặng trực tiếp xách cô đến nhà vào ngày đó rồi.
Từ lúc về nhà, Ninh Trị Đông cũng biến mất, Ninh Tê liền thuận lý thành chương mà dọn đến nhà Ôn Lĩnh Viễn.
Để bữa tối tết Nguyên Tiêu diễn ra thật hoàn hảo, Ninh Tê chạy tới chạy lui giữa hai nhà, mang hết quần áo chuyển đến chung cư của Ôn Lĩnh Viễn.
Bây giờ những bộ quần áo đó đang nằm rải rác trên giường, Ôn Lĩnh Viễn cũng bị kéo vào vòng xoay lựa chọn.
Ôn Lĩnh Viễn thật lòng cảm thấy bạn gái mình mặc gì cũng đẹp nhưng với Ninh Tê đó lại là câu trả lời cho có lệ.
Một đống quần áo khiến bọn họ mệt nhừ.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối, vẫn chưa muộn lắm. Anh nhanh chóng đưa quyết định, kéo cô lên: “Đi.”
“Đi đâu?”
“Mua đồ cho em. Không chọn được thì mình mua cái mới.”
Lúc ngồi trên trên ghế phụ, thắt dây an toàn, Ninh Tê cười nói: “Có vẻ anh đã vô tình phát hiện được một phương án giải quyết tuyệt vời.”
Ôn Lĩnh Viễn liếc mắt nhìn cô tỏ vẻ “Anh đang lắng nghe”.
“Khi con gái không biết chọn gì thì thật ra cô ấy đang cảm thấy mình không có gì để mặc.”
Ôn Lĩnh Viễn nói ra sự khó hiểu của mình: “Vì sao em chưa bao giờ thấy khó lựa chọn khi mua đồ mới?”
“Bởi vì mua quần áo là chọn một bộ mình thích trong một đống đồ không thích. Mua về rồi thì biến thành phải chọn một món mình muốn mặc trong đống đồ mình đều thích. Cũng giống như hoàng đế tuyển phi vậy. Lúc tuyển phi thì đâu hề do dự nên nạp ai vào hậu cung, nhưng việc đêm nay muốn sủng hạnh ai, lại là một vấn đề hết sức nan giải.”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười, cái đầu nhỏ của cô luôn có những suy nghĩ khiến anh cảm thấy mới mẻ, bất ngờ, nhiều khi còn thấy hơi bất lực.
Cuối cùng, Ninh Tê chọn một chiếc đầm được may bằng chất vải mà cô thích, kết hợp với chiếc áo khoác Cashmere màu trắng, cùng đôi boots da cừu ở nhà chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Về nhà, Ninh Tê lập tức cho chiếc đầm mới mua vào máy giặt, giặt xong rồi lại sấy khô, treo cả bộ lên móc áo. Cô nhìn chúng nó lại càng thêm phần tự tin.
Ôn Lĩnh Viễn đang đọc sách, sau khi thưởng thức bộ đồ của mình, cô cởi dép bò lên giường, kéo tay anh qua gối lên.
Làm vậy thì còn lâu Ôn Lĩnh Viễn mới có thể lật sách. Dù vướng víu nhưng anh lại không muốn đẩy cô ra, đành trượt người xuống.
“Ông nội Ôn có biết chuyện của tụi mình không?”
“Chắc là không. Anh nghĩ không ai dám nói cho ông biết cả.”
“Liệu ông có đồng ý không?”
“Nếu ông không chịu thì anh sẽ nói anh không tiếp tục tiếp quản Thanh Hạnh Đường nữa.”
Ninh Tê sững sờ vài giây, ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: “Anh nghiêm túc à?”
“Ừ. Cả sự nghiệp và tình yêu, anh đều muốn tự mình làm chủ.”
Ninh Tê cười đến hai mắt cong cong.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, lật sách: “Có phải em đang nghĩ, thật mong ông nội đừng đồng ý để em có thể nhìn thấy anh vì em mà phản kháng, từ bỏ sự nghiệp đúng không?”
Ninh Tê bật cười ha hả: “…… Anh hiểu em thật đấy.”
“E là em không có cơ hội được nhìn thấy rồi. Anh cá là ông sẽ không phản đối. Mặc dù vẫn không vui nhưng nếu là em thì ông sẽ chấp nhận.”
“Em không đánh cược với anh đâu, lỡ thua nữa thì chết.” Ninh Tê lật người lại, quấn chặt chăn nhưng vì Ôn Lĩnh Viễn đang ngồi, nên vẫn bị lọt gió: “…… Anh vẫn muốn đọc sách à? Không đi ngủ sao?”
Ôn Lĩnh Viễn kinh ngạc nhìn đồng hồ, mới hơn 11 giờ thôi mà cô đã muốn đi ngủ?
Ninh Tê trả lời rằng: đi ngủ sẽ giúp da cô đẹp hơn vào sáng mai.
Ôn Lĩnh Viễn đóng sách lại, đặt lên tủ đầu giường rồi tắt đèn, phối hợp với kế hoạch đi ngủ sớm của Ninh Tê.
Tiếc là mồm thì nói không nhưng cơ thể lại rất thành thật, Ninh Tê không tài nào đi vào giấc ngủ. Bình thường cứ qua một giờ sáng cô mới kiệt sức.
Cô trằn trọc mãi làm Ôn Lĩnh Viễn không thể ngủ được, đành ôm lấy cô, bất lực đề nghị: “Hay là em cứ chơi điện thoại đi? Đợi khi nào mệt rồi ngủ, đừng ép bản thân.”
Ninh Tê lại không chịu thua, nếu đã không mệt vậy thì……
Ôn Lĩnh Viễn bắt lấy cánh tay hư của cô: “Không phải em muốn đi ngủ sớm sao?”
“Ngủ không được.” Cô thẳng thắn thành khẩn, mỉm cười, cọ cọ người Ôn Lĩnh Viễn thổi vào tai anh: “Anh không muốn ư? Nếu không thích thì sao lại phản ứng?”
Ôn Lĩnh Viễn bất lực thở dài, không chịu nổi sự quyến rũ của cô bèn xoay người lại. Ánh trăng xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào phòng làm anh lờ mờ nhìn được ánh mắt trong veo của cô.
Với những cặp tình nhân mà nói, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ đánh tan lý trí.
Bữa tiệc vẫn được tổ chức ở nhà Ôn Tế Thâm, anh và cô giáo Kiều đều sẵn lòng nấu ăn cho cả gia đình.
Nhóm Ninh Tê đến trễ nhất.
Ôn Bắc Ca ra mở cửa, dưới ánh mắt tò mò ấy, cô hiểu cô bé đã biết mối quan hệ của mình và Ôn Lĩnh Viễn.
Ninh Tê bước vào nhà, liên tục đón nhận những ánh mắt tò mò nhưng không kém phần thân thiện từ Ôn Nam Xuyên và vợ chồng Ôn Tế Thâm.
Ngồi trên sô pha còn có hai gương mặt xa lạ, cả hai đều đã ngoài 60 nhưng lại trẻ hơn tuổi thật nhờ chăm sóc tốt.
Mẹ Ôn mặc một mẫu váy được thiết kế riêng màu vàng cam, trên ngực cài trâm hình lá cây bạch quả làm bằng đá quý. Tóc dài ngang vai, trên tay và cổ đeo đồ trang sức bằng ngọc lục bảo. Kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc không cười, nhìn bà như một món đồ cổ trân quý, thanh tao, dễ dàng khiến những thiếu nữ không có nhan sắc cảm thấy xấu hổ.
Ba Ôn thì giản dị hơn, mặc một chiếc áo len màu chàm, bụng phệ, cười hiền từ nhìn cô. Nếu không được biết trước về sự quyết đoán, sát phạt của ông trên thương trường, Ninh Tê sẽ tưởng ông là một ông lão hiền lành, tốt bụng như những công nhân làm việc cả đời trong nhà máy, không màng danh lợi, lúc nào cũng tươi cười chỉ đám trẻ học việc.
Ấn tượng đầu tiên của Ninh Tê là Ôn Tế Thâm lớn lên giống ba, còn Ôn Lĩnh Viễn thì giống mẹ.
Cô tiến lên một bước, chào hỏi: “Cháu chào chú. Xin chào Lucia.”
Mẹ Ôn hơi ngạc nhiên, không ngờ Ninh Tê lại gọi mình bằng cái tên này. Thật đáng được ghi nhận! Dù là vì phép lịch sự thì bà cũng không thích bị gọi là “dì” hay “bác”.
Ôn Lĩnh Viễn và Ninh Tê ngồi xuống ghế đối diện.
Bởi vì ở đây còn có Ôn Hạc Đình không biết chuyện nên họ cũng không làm quá lên như gặp cha mẹ, một phần cũng là vì ba mẹ Ôn đều tôn trọng quyết định của con cái thế nên chỉ hỏi tượng trưng vài điều về gia đình của Ninh Tê, giọng nói cũng rất bình thường như người lớn đang hỏi thăm con cháu.
Ninh Tê cứ tưởng Ôn Lĩnh Viễn nói ba mẹ anh sẽ không xen vào là để an ủi cô, không ngờ là thật. Tự nhiên cô cảm thấy mẹ Ôn giống mẹ mình ghê.
Khi Ninh Tê nói mình muốn phát triển sang sự nghiệp nhiếp ảnh, mẹ Ôn có vẻ khá hứng thú, đột ngột hỏi: “Bộ phận tuyên truyền của công ty chúng tôi còn thiếu một nhiếp ảnh gia, cháu có muốn đến thực tập không?”
Ninh Tê không chắc đằng sau câu hỏi này còn có ý nghĩa sâu xa nào khác không nên cô đành thành thật trả lời rằng mình từng thực tập ở bộ phận đó của một công ty khác nhưng không thích bầu không khí nơi làm việc lắm nên vẫn muốn hành nghề tự do hơn.
Mẹ Ôn gật đầu nói: “Khá tốt.”
Dù trước đó cuộc trò chuyện không quá nhiệt tình nhưng bầu không khí vẫn khá hòa hợp, ai ngờ lúc này mẹ Ôn lại nói hai từ “Khá tốt” làm giảm hẳn sự tự tin của Ninh Tê. Mẹ Ôn là kiểu người khá lạnh nhạt nên cô không thể dựa vào nét mặt để đoán bà đang nghĩ gì.
Với sự lo lắng thấp thỏm, Ninh Tê tìm cơ hội ở một mình với Ôn Lĩnh Viễn để hỏi anh.
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Em nghĩ nhiều rồi. Mẹ anh mà nói ‘khá tốt’ là đang đánh giá cao đó. Em không ép mình đi thực tập để chiều lòng bà và hiểu rõ định hướng nghề nghiệp của mình được xem là điểm cộng trong mắt mẹ anh rồi. Tính cách bà ấy hơi kỳ lạ, không thích người khác xu nịnh mình.”
Ninh Tê nửa tin nửa ngờ: “Thật à?”
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ ăn cơm, mẹ Ôn đứng dậy nói không quen uống trà Phổ Nhĩ này, quá đắng nên muốn đi pha một ấm khác.
Khi đứng dậy, bà tiện tay vỗ vai Ninh Tê: “Cháu đi với tôi.”
Ninh Tê nhìn sang Ôn Lĩnh Viễn, được anh tặng cho một ánh mắt cổ vũ.
Ninh Tê đi theo mẹ Ôn vào phòng trà.
Mẹ Ôn vừa tìm trà trong ngăn kéo bằng gỗ vừa hỏi Ninh Tê: “Ngọc, vàng, ngọc trai và đá quý, cháu thích cái nào?”
Ninh Tê đề cao một nguyên tắc, khi gặp những câu hỏi không rõ ràng như vầy tốt nhất là đừng phỏng đoán suy nghĩ của đối phương mà nên trả lời trung thực: “Cháu thích đá quý.”
Một lát sau, cô cười cười, to gan hỏi: “Nếu cháu bảo mình thích kim cương hoặc ngọc trai thì Lucia sẽ đưa gì cho cháu?”
Mẹ Ôn hơi mỉm cười: “Vậy tôi đây đành tặng cháu một phong bao lì xì rồi.”
Ninh Tê bưng khay trà, cùng mẹ Ôn quay lại phòng khách.
Cô rót một tách trà hoa hồng, nhấp một ngụm, Ôn Lĩnh Viễn nghiêng người, chỉ vào bàn tay đang nắm chặt của cô, hỏi: “Lấy được đồ tốt gì rồi?”
Ninh Tê khẽ mở ngón tay, cứ như sợ nó chạy trốn, chỉ cho Ôn Lĩnh Viễn xem một tí rồi lập tức khép lại.
Ôn Lĩnh Viễn bật cười, thầm hỏi: “Biết lai lịch của cái trâm cài áo này không?”
“Anh đừng có nói đây là quà sinh nhật anh và Chung Ánh cùng chọn để tặng cho Lucia nhé.”
Ôn Lĩnh Viễn gõ đầu cô: “Đây là cái mẹ anh thích nhất trong bộ sưu tập trâm cài áo. Dù anh có tặng cái gì thì bà cũng thấy chướng mắt. Nghe bảo là quà thành niên ông ngoại anh tặng cho mẹ năm 18 tuổi.”
Ninh Tê cười: “Thế thì em được cưng chiều đâm lo sợ rồi.”
Không khí bữa tối rất hài hòa.
Mặc dù họ luôn kéo theo Ninh Tê trò chuyện, nhưng cô chắc chắn không phải nhân vật chính của bữa tiệc này, điều đó khiến cô cảm thấy thoải mái. Nhờ có mặt Ôn Hạc Đình nên dù Nam Xuyên và Bắc Ca có tò mò chuyện xưa của cô và Ôn Lĩnh Viễn cũng không hỏi nhiều.
Ăn xong, Ninh Tê định cùng mấy người trẻ dọn dẹp phòng bếp, thì Ôn Hạc Đình lại vẫy tay với cô, cười nói: “Tê Tê, lại đây.”
Ninh Tê thả tạp dể xuống, cùng Ôn Hạc Đình vào thư phòng.
Không ngờ Ôn Lĩnh Viễn cũng ở đó.
Cô và Ôn Lĩnh Viễn ngạc nhiên nhìn nhau.
Ôn Hạc Đình đóng cửa lại, lập tức quát: “Không ra thể thống gì!”
Khi thấy Ninh Tê hoảng sợ tới mức nhảy dựng, ông vội vàng nở nụ cười: “Tê Tê, đừng sợ, ông không nói cháu. Hôm nay, ông làm chủ cho cháu.”
Ánh mắt lập tức sầm lại khi chuyển lên người Ôn Lĩnh Viễn: “Tê Tê nhỏ hơn cháu mười ba tuổi, lại còn là vãn bối mà cháu làm dám làm vậy hả? Chẳng đúng mực gì cả!”
Không hiểu vì sao Ninh Tê lại liên tưởng đến cách Ôn Lĩnh Viễn răn dạy mình, thật giống ông nội Ôn.
Cô bật cười, dưới ánh mắt khó hiểu của Ôn Hạc Đình, Ninh Tê tự giác đi đến bên cạnh Ôn Lĩnh Viễn: “Nếu muốn phạt thì ông phải phạt cả cháu nữa. Dù gi chuyện này cũng do cháu chủ động.”