Tỏa Tình Khiên

Quyển 1 - Chương 10



“Ngài tới vừa lúc, đã nhiều ngày nay công tử nhà ta không thoải mái. Ngài đã tới thì nhanh giúp công tử nhìn xem.” Tần Nhân không tâm cơ gì, đưa Bắc Đường Diệu Nhật vào phòng, nói liên miên lải nhải không ngớt.

Bắc Đường Diệu Nhật vẫn lặng yên. Tần Nhân pha xong trà cho y liền vội vội vàng đi thỉnh công tử nhà nó.

Bắc Đường Diệu Nhật bỏ áo tơi và mũ xuống, nhìn quanh bốn phía, thấy ngoại thính (phòng khách) sạch sẽ mộc mạc, tiểu viện cũng thu dọn chỉnh tề, là nơi tốt nhất cho người bình thường an cư.

Một lát sau, từ ngoài truyền đến tiếng bước chân chậm rãi nặng nề. Bắc Đường Diệu Nhật buông chén trà, nhìn ra cửa.

“Để ngài đợi lâu, tại hạ…” Người tới đang nói, bỗng nhiên thấy rõ mặt người đang ngồi trên ghế, không khỏi chấn động, đứng ngốc tại chỗ.

Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười, “Quân đại nhân, đã lâu không thấy.”

Người tới đúng là Quân Như Trúc năm trước rời đi kinh thành.

Nửa năm không thấy, gã tựa hồ có chút mập ra, trên mặt mập giả tạo, khí sắc hoàn hảo. Thấy Bắc Đường Diệu Nhật, gã hơi hoang mang, lui về sau từng bước, hai tay theo bản năng khép lại trước người, tựa hồ như muốn che dấu cái gì đó.

Bắc Đường Diệu Nhật theo động tác của gã mà hạ tầm mắt, thấy áo bông đầu xuân cũng không thể che lấp cái bụng, không khỏi cúi đầu thở dài, “Không cần giấu nữa, ta đều biết cả rồi.”

Sắc mặt Quân Như Trúc trong phút chốc trắng bệch, run giọng nói, “Vương gia…”

Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười, trấn an nói, “Không cần khẩn trương. Hôm nay ta chỉ là cố nhân tới chơi, đến xem ngươi, không phải ý của hắn.”

Quân Như Trúc vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ.

Bắc Đường Diệu Nhật lại thở dài, coi như y mới là chủ nhân, ý bảo nói, “Lại đây ngồi đi.”

Quân Như Trúc ngây người một lúc lâu mới chậm rãi đi lại đây, ở trước mặt y chậm rãi ngồi xuống.

Bắc Đường Diệu Nhật cẩn thận đánh giá gã một phen, nói, “Thân mình của ngươi… chắc đã được sáu tháng?”

Ngón tay Quân Như Trúc run rẩy.

Bắc Đường Diệu Nhật không thích quanh co lòng vòng, nhẹ giọng nói, “Ta biết, là hài tử của Diệu Huy.”

Sắc mặt Quân Như Trúc trắng bệch, gắt gao cắn chặt môi không nói.

Bắc Đường Diệu Nhật vẫn chậm rãi nói, “Ngươi tính toán thế nào?”

Quân Như Trúc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm y, “Ngài tính thế nào?”

Bắc Đường Diệu Nhật không ngờ gã lại hỏi lại mình, không khỏi sửng sốt, dừng một chút mới nói, “Ngươi không nên hỏi ta. Việc này hẳn là nên do Diệu Huy quyết định.”

“Hắn, hắn…”

“Hắn vẫn chưa biết.”

Quân Như Trúc rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu sờ sờ bụng mình. Cách cái bàn, Bắc Đường Diệu Nhật không thấy rõ thân hình của gã, nhưng thấy rõ khi gã nhìn đến bụng mình lại có tình cảm yêu thương hiện rõ trên mặt, trong lòng y không khỏi có chút cổ quái.

Ma Da thật sự là một dân tộc thần kỳ. Bọn họ dân tộc thần bí lưu lại từ thời thượng cổ, nghe nói do được thần linh chiếu cố nên nam nữ đều có thể thụ thai sinh tử (sinh con).

Mà kỳ diệu nhất là nam tử chỉ cần động tình sẽ thụ thai, nếu cùng với nam tử bình thường không yêu khác thì không có gì.

Vì mấy trăm năm nay, tộc nhân của dân tộc này không giống người thường mà đã bị một ít quý tộc vương thất khi dễ hãm hại, dần dần tuyệt tích ở Trung Nguyên. Nhưng kỳ thật bọn họ cũng không hoàn toàn biến mất mà là che dấu thân phận, tha hương khắp nơi, thậm chí chậm rãi thành lập một nơi thế ngoại đào nguyên cho chính bọn họ.

Cho tới hôm nay,người biết tới người Ma Da trên đời vô cùng ít ỏi, mà Bắc Đường Diệu Nhật sở dĩ biết chyện bọn họ rõ ràng đến thế bởi y cũng là một người Ma Da.

Đường đường người thừa kế của Bắc Đường vương Đại Minh quốc lại là người Ma Da, nói vậy cũng đủ làm thế nhân khiếp sợ. Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, Bắc Đường Diệu Nhật là do một nam nhân Ma Da sinh ra. Cha ruột của y là Ngôn Phi Ly, hiện giờ ông và phụ vương Bắc Đường Ngạo của y đang ẩn cư tại Linh Ẩn cốc của tộc Ma Da, bởi vậy Bắc Đường Diệu Nhật cũng có chút quen thuộc với Linh Ẩn cốc.

Kỳ thật trước khi Quân Như Trúc nhập kinh, Bắc Đường Diệu Nhật chỉ thấy qua gã. Là do một năm trước khi y đi trong cốc ngẫu nhiên đi qua học đường của tộc nhân trên trấn, bên trong có hơn mười người, trong đó Quân Như Trúc mới mười bốn tuổi nhưng học thức tốt nhất, được phu tử yêu thích. Lúc ấy Bắc Đường Diệu Nhật liền nghĩ, hài tử này nếu tương lai nhập kinh khảo học, nhất định có thể trúng cử.

Sau đó Quân Như Trúc quả nhiên đỗ Trạng Nguyên, phụ thân Bắc Đường Diệu Nhật – Ngôn Phi Ly – phi thường cao hứng, cố ý viết thư làm người mang đến kinh thành đưa cho y, nói y chiếu cố đến người này nhiều hơn một chút. Đó cũng là nguyên nhân tại sao Quân Như Trúc là người đầu tiên đến bái phỏng Bắc Đường Diệu Nhật sau khi kì thi kết thúc.

“Ngươi không tính nói cho Diệu Huy chuyện của hài tử sao?” Bắc Đường Diệu Nhật nhìn vẻ mặt gã, phỏng đoán.

Quân Như Trúc thấp giọng nói, “Ta còn chưa nghĩ tới.”

Bắc Đường Diệu Nhật cũng không ép, nói sang chuyện khác nói, “Ngươi một người sống một mình nơi này cũng không phải cách, vẫn nên quay lại Diêu Kinh đi. Diệu Huy tinh thông y lý, để cho hắn…”

“Vương gia.” Quân Như Trúc thản nhiên đánh gãy lời y, “Như Trúc tuy rằng thân phận hèn mọn, nhưng cũng không muốn trèo cao. Đoan Vương gia đối với hài tử này, chỉ sợ sẽ không yêu thích.”

Bắc Đường Diệu Nhật có chút giật mình, “Vì sao ngươi lại nói như thế?”

Quân Như Trúc không trả lời, cũng không tự chủ nhớ lại ngày kia… Người cao quý mĩ diễm như phượng hoàng kiêu ngạo nằm trên người gã, giống như một hài tử cứ khóc mãi, miệng hoảng loạn gọi, “Diệu Nhật, Diệu Nhật, đừng rời khỏi ta… Trừ ngươi ra ta ai cũng không cần! Ai cũng không cần…” Thanh âm tuyệt vọng đau đớn kia, thần sắc si mê điên cuồng kia đều nói rằng tình cảm của hắn không thể chia sẻ cho bất cứ ai khác.

Quân Như Trúc là người Ma Da, đối với chuyện nam nam mến nhau cũng không xa lạ, cũng không bài xích, nhưng loại tình cảm loạn luân này vẫn làm gã thấy kinh sợ.

Gã vẫn biết Bắc Đường Diệu Huy có lòng nhưng gã vĩnh viễn không đoán được tâm tư luôn giấu sâu tận đáy lòng của người nọ – người tuấn mỹ cao quý trước mặt – Bắc Đường vương – thân ca ca của Bắc Đường Diệu Huy.

Nhưng những lời này gã không thể nói ra nên chỉ nói, “Đoan Vương gia đối với ta chỉ có tình bằng hữu, không có ý gì khác.”

Bắc Đường Diệu Nhật nhìn gã, chậm rãi nói, “Nhưng ngươi có tình ý khác với hắn, nếu không hài tử này sao có thể có.”

Quân Như Trúc lại không phản ứng gì, chỉ có chút đăm chiêu thản nhiên nói, “Kỳ thật Đoan Vương gia… là một hài tử cô đơn.”

Hài tử cô đơn?

Bắc Đường Diệu Nhật không hiểu rõ lắm nhưng bị lời nói của gã làm ẩn ẩn ảy sinh một cảm giác khó chịu.

Đối mặt Quân Như Trúc tránh nặng tìm nhẹ, Bắc Đường Diệu Nhật cũng không muốn ép hỏi nhiều. Gã ở tiểu viện của Quân Như Trúc hơn nửa canh giờ, khi rời đi tâm tình có chút phức tạp.

Quân Như Trúc không chịu quay về Diêu Kinh, đối với chuyện của hài tử, hai người cũng không thương lượng thỏa đáng. Theo ý của Bắc Đường Diệu Nhật, hài tử là của Diệu Huy, đương nhiên phải thuộc về Đoan Vương phủ.

Bởi vì y biết, nếu không có lần ngoài ý muốn đó thì cả đời này có lẽ Bắc Đường Diệu Huy cũng sẽ không có con nối dòng của chính mình. Bởi vì dựa theo tính tình hắn, không có khả năng đi bính (chạm) nữ nhân, mà Diệu Nhật đương nhiên sẽ không vì hắn mà sinh nhi dục nữ.

Bắc Đường Diệu Nhật cũng không hy vọng sau này Bắc Đường Diệu Huy không người nối dõi. Y vốn định đưa Quân Như Trúc quay về kinh, cho dù có phải bất hòa với Huy nhi cũng có thể an bài tốt cho gã và hài tử. Nhưng khi trong đầu y nảy sinh ý niệm này lại khiến lòng y đau đến khó hiểu, tựa hồ không muốn hai người kia thân cận lần nữa.

Cũng may Quân Như Trúc cự tuyệt đề nghị này. Nhưng nếu không để hài tử bên người thì y lại không làm được. Bởi vì chính y khi còn nhỏ từng bị phụ vương cố ý mang khỏi bên người phụ thân, nhiều năm sau mới có thể gặp lại. Y có thể hiểu được tâm trạng của phụ thân, bởi vậy suy bụng ta ra bụng người, y cũng không đành lòng làm chuyện tương tự như vậy với Quân Như Trúc. Nhưng nếu cứ như vậy thì hài tử sẽ biến thành một nan đề (vấn đề khó giải quyết).

Quân Như Trúc tuy tính tình ôn hòa nho nhã, nhưng trong cốt tủy lai có phần thanh cao và ngông nghênh của người đọc sách.Nếu gã không muốn buông hài tử, chỉ sợ…

Bắc Đường Diệu Nhật thở dài. Y không muốn làm Quân Như Trúc khó xử, cũng không nguyện lấy quyền áp nhân, huống chi hắn không phải Bắc Đường Diệu Huy, không có tư cách nói chuyện, bởi vậy đành phải qua loa từ bỏ, chờ hài tử sinh ra lại nói sau.

Trước khi đi, Quân Như Trúc tiễn y tới cửa.

Lúc này mưa đã ngừng, Quân Như Trúc đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng nói với Bắc Đường Diệu Nhật, “Vương gia, thỉnh ngài… Đối xử với hắn tốt một chút.”

Trong lòng Bắc Đường Diệu Nhật khẽ động, ẩn ẩn cảm thấy đối phương tựa hồ phát hiện ra cái gì đó, thản nhiên nói, “Hắn là đệ đệ của bổn vương, bổn vương đương nhiên phải đối xử tốt với hắn. Một mình ngươi ở chỗ này phải cẩn thận, có việc gì thì cho người đến Diêu Kinh tìm ta.”

“Vương gia, cám ơn ngài, Như Trúc không dám nhận.” Quân Như Trúc mi mắt vi thùy (hạ mắt), thần sắc phức tạp.

Bắc Đường Diệu Nhật thấy vẻ mặt gã, chỉ nói, “Trở về đi, bên ngoài lạnh lẽo. Cẩn thận… thân thể.” Nói xong cũng không quay đầu rời khỏi.

Quân Như Trúc cầm yêu bài trong tay do y đưa lại lúc gần đi, dựa vào cạnh cửa, nhìn bóng dáng càng lúc càng xa kia.

Cho dù là lúc sắc trời sáng trong sau cơn mưa, dáng người người nọ cũng phóng khoáng như đang đi trên đường lớn, kiên định, cao ngất như núi.

Người như vậy thì người khác sao có thể không ngưỡng mộ?

Quân Như Trúc nghĩ đến người chỉ cần liếc mắt một cái đã khiên mình kinh diễm lại đau khổ vì phải yêu say đắm ca ca của mình, mà vị ca ca này của hắn cũng không phải người bình thường mà là Bắc Đường vương của Đại Minh quốc quyền cao chức trọng, hữu tình hữu nghĩa nhưng tâm cơ vô cùng thâm trầm.

Gã nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn miếng yêu bài trong tay. Có lẽ cuộc đời này của mình sẽ vĩnh viễn không có cơ hội sử dụng nó, nhưng phần tình nghĩa này cũng không thể không nhận.

Bắc Đường vương không cưỡng bách gã, không ép buộc gã nhưng điều y làm lại khiến người ta phải kinh ngạc: y lấy thân phận bằng hữu đi thăm hỏi gã. Tuy y chưa từng nói rằng hi vọng gã đem đưa nhỏ trong bụng lưu lại cho Bắc Đường Diệu Huy nhưng ý tứ trong đó không thể làm người ta cự tuyệt.

Quân Như Trúc thu lại yêu bài, xoay người trở về tiểu viện.************************

Cùng lúc đó, Diêu Kinh, trong cung.

“Gã không phải Dật nhi! Ta lặp lại lần nữa, gã không phải Dật nhi!” Khuôn mặt Triệu Thái hậu vốn được bảo kĩ càng, giờ đây lại có chút vặn vẹo, gân xanh trên trán nhảy lên.

Quốc cữu Triệu Tiền ngơ ngác ngồi ở ghế, không thể tin được, “Sao có thể? Thái hậu, ngài có phải hồ đồ rồi không?”

“Hồ đồ?” Triệu Thái hậu tiến lên từng bước, túm lấy vạt áo của đệ đệ ngu xuẩn, đem người nâng khỏi ghế, nổi giận mắng, “Ngươi là đồ ngu xuẩn! Ta là mẫu thân của nó, người kia có phải thân nhi tử của ta hay không, chẳng lẽ ta lại không biết? Ta đã sớm hoài nghi rồi. Nếu không phải Hồng Châu lẻn vào phòng tắm, phát hiện gan bàn chân trái của gã không có vết hồng chí (nuốt ruồi màu đỏ) của Dật nhi thì sao ta có thể xác định như thế?”

“Này, này…” Quốc cữu bị chuyện bất khả tư nghị này làm cho hồ đồ, lắp bắp nói, “Nếu gã không phải Hoàng Thượng thì gã là ai? Hoàng Thượng ở đâu?”

“Ta không biết!” Triệu Thái hậu đã muốn phẫn nộ đến quên cả tự xưng ‘ai gia’. Bà cũng bị chuyện hôm qua xác định rõ làm chấn kinh rồi. “Ta muốn ngươi đi điều tra rõ xem gia hỏa kia có thân phận gì, mau chóng tìm được Dật nhi của ta về đây! Nghe rõ rồi chứ?”

M ặt mày Triệu thái hậu tái nhợt. Hết thảy mọi chuyện của Triệu gia đều hiện ra trước mắt Thái hậu. Nếu không có Hoàng Thượng thì cũng sẽ không có Thái hậu! Đây không phải là chuyện lớn rồi sao?

Trong đầu Triệu Tiền bỗng hiện rra một ý nghĩ đáng sợ, liền hỏi Thái Hậu, “Nếu… nếu Hoàng Thượng đã mất thì sao?”

Bốp! Triệu Thái hậu hung hăng tát một cái trên mặt quốc cữu. “Ngươi dám nguyền rủa con ta?”

“Tỷ tỷ!” Quốc cữu ôm mặt kêu lên sợ hãi.

“Ta nói cho ngươi biết, bằng mọi cách phải tìm được hoàng nhi! Bất luận thế nào cũng phải tìm được hoàng nhi của ta!” Lúc này Triệu Thái hậu đã từ một vị phu nhân biến thành một mẫu thân bình thường.

Thị nữ Hồng Châu bên người Triệu Thái hậu vẫn lẳng lặng đứng sau hai người. Tại mật thất này chỉ có ba người họ, hiển nhiên thân phận của Hồng Châu không chỉ là thị nữ đơn giản. Nàng nhẹ nhàng tiến lên từng bước, “Thái hậu, thỉnh ngài bình tĩnh một chút, việc quốc cữu nói có thể… không phải là không có khả năng.”

Triệu Thái hậu nghe thấy thị nữ tối tâm phúc của mình cũng nói thế, không khỏi giống như bọt khí, lập tức xẹp xuống.

“Không có khả năng…” Bà thì thào nói, “Bọn chúng nhất định đã đem hoàng nhi dấu đi… Bọn chúng nhất định đem hoàng nhi dấu đi…” Cho dù đây là ảo tưởng của chính mình nhưng bà cũng biết không thể tin được.

Hồng Châu vẫn nói, “Nô tỳ đã đi tìm tất cả mọi chỗ và mật đạo có thể giấu người trong hoàng thành nhưng đều không có tung tích của Hoàng Thượng. Mà hiện tại vị ‘Hoàng Thượng’ kia, bất luận là quốc sự hay hậu cung, đều không có chút sơ hở nào, lại có Lưu công công tại bên người, nói vậy…” Nàng là người thông minh nên cũng không thêm gì nữa, nhưng những người ở đây đều biết ý của nàng.

Triệu Tiền lập tức xụi lơ, giống như bị ý niệm trong đầu mình có thể trở thành sự thật mà dọa sợ. Sắc mặt Triệu Thái hậu cũng trắng bệch, lung lay sắp đổ.

Hồng Châu đỡ lấy bà, cảm thấy cả người bà đều run rẩy, thấp giọng nói, “Thái hậu, hiện tại chúng ta không chỉ có muốn nhanh chóng tìm được Hoàng Thượng, điều tra rõ thân phận của kẻ giả mạo kia mà còn phải sớm nghĩ đường lui hoàn hảo.”

Triệu Thái hậu có chút hoảng hốt, mờ mịt nói, “Đường lui? Cái gì đường lui?”

“Vạn nhất… Nô tỳ là nói vạn nhất. Vạn nhất Hoàng Thượng mất rồi, ngài và quốc cữu phải làm sao?”

Triệu Thái hậu đang bắt lấy tay nàng đột nhiên dùng sức, suy nghĩ lập tức điên đảo.

Bà tuy như một mẫu thân muốn bảo vệ nhi tử nhưng đồng thời bà cũng là nữ nhân có tham vọng. Làm một nữ nhân ở hậu cung đã hai mươi mấy năm, đối với quyền lực bà còn có khát vọng lớn hơn nhiều, lúc này tham vọng của bà đã chiến thắng sự quan tâm đối với nhi tử.

“Làm sao? Ngươi nói chúng ta nên làm thế nào?”

Hồng Châu lặng yên một lát, chậm rãi nói, “Nếu chúng ta tìm không thấy Hoàng Thượng, lại không thể vạch trần thân phận tên giả mạo kia thì cũng chỉ có thể phế gã đi!”

Hoàng thái hậu và quốc cữu lập tức trừng lớn mắt, nhìn người cung nữ có dung mạo bình thường này như đang nhìn quái vật.

“Ngươi muốn ta… muốn ai gia, phế đi ‘thân nhi tử’ của mình?” Triệu Thái hậu nghiến răng nghiến lợi nói ba chữ cuối cùng, tựa hồ phải dùng khí lực rất lớn mới có thể nhổ ra.

“Phải phế hoàng đế, lập thái tử!”

“Thái tử? Làm sao có thái tử?” Nhi tử ham mê tranh giành kia của bà, bởi vì đam mê nữ sắc khiến thân thể mệt mỏi, hiện giờ đã đại hôn với hoàng hậu gần mười năm mà vẫn chưa có con. Thái hậu nhớ tới chuyện này liền căm hận.

Hồng Châu nhắc nhở, “Thái hậu quên sao? Bảy năm trước có Vương tài nhân bị ngài trượng trách (phạt đánh bằng gậy) mà chết có để lại một vị hoàng tử.”

Triệu Thái hậu còn chưa nhớ thì quốc cữu đã nhớ đến việc này, thất thanh kêu lên, “Nhưng nó là ngốc tử a!”

Hồng Châu thản nhiên nói, “Ngốc tử thì thế nào? Chỉ cần là huyết mạch hoàng gia thì có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế được rồi. Chờ đến khi nó trưởng thành thì cho nó nạp tần phi; chỉ cần có thể sinh hạ hoàng tử bình thường khỏe mạnh thì nó liền vô dụng rồi.”

Triệu Thái hậu lúc này mới nhớ đến hoàng tôn kia. Trong cung này, ngoại trừ hai vị hoàng tử đã chết yểu kia của Hoàng Thượng thì chỉ có hoàng tử ngu ngốc nhưng lại sống bình yên đến tận bây giờ.

“Không tồi. Hồng Châu nói đúng! Hiện giờ hoàng thất hư không, chỉ cần kế thừa huyết mạch tiên hoàng thì cần gì phải quản nó có ngốc hay không. Chỉ cần có ai gia ở đây thì có thể để cho nó yên ổn ngồi trên long ỷ kia!”

Triệu Thái hậu đã khôi phục bộ dáng ung dung và trấn định của một Thái hậu. Hiểu rõ con đường sau này, sự lo lắng của bà đối với nhi tử cũng không cấp bách nữa. Bà bình tĩnh phân tích tình thế, “Triệu Tiền, ngươi lập tức đi tìm Hoàng Thượng, thân phận của tên giả mạo kia. Nếu… thật sự tìm không thấy Hoàng Thượng, chúng ta liền trước lập, lập…”

“Trác, Ti Trác!” Hồng Châu kịp thời nhắc nhở Thái hậu tên của hoàng tôn ngốc nghếch kia

“Đúng! Lập Ti Trác làm thái tử, phế tên giả mạo kia đi!” Triệu Thái hậu hung hăng đập một chưởng trên bàn, trên mặt bà là hận ý đến nghiến răng nghiến lợi.

Đầu óc Triệu Tiền trung chuyển một vòng, cũng thấy đây là biện pháp tốt nhất.”Tỷ tỷ yên tâm, ta đi làm ngay.”

Hồng Châu nhìn bộ mặt dữ tợn của tỷ đệ hai người kia, hơi hạ mi mắt, đôi tay buông xuống bên người rụt lại vào tay áo.****************************

Bắc Đường Diệu Huy gần đây có chút bực mình. Quay về Bắc Đường vương phủ không được, lễ bộ lại vì chuyện lập thái tử mà vội vã không ngừng, căn bản không thời gian đi tìm đại ca. Hắn hồi phủ vài lần, đều bị Lăng tổng quản ngăn ở ngoài viện của đại ca, nói y không gặp khách.

Kỳ thật tám phần là y không ở nhà, không muốn cho người ta biết. Nhưng đáng lẽ chỉ là ngăn người ngoài, tại sao đến chính mình y cũng muốn lừa?

Bắc Đường Diệu Huy cảm thấy không vui, lại còn muốn ứng phó chuyện trên triều.

Nói đến cũng lạ, Hoàng Thượng lại phải lập nhi tử ngốc nghếch bảy tuổi trong cung kia làm thái tử. Các đại thần cũng không đồng ý, ngay cả Bắc Đường vương vốn đang nhàn tản ở nhà cũng viết tấu phản đối, nhưng đây rõ ràng là ý của Thái hậu.

Tuy rằng Hoàng Thượng dường như cũng không vui nhưng vẫn hồ đồ đồng ý. Đến lúc này, điển nghi và tế thiên tế tổ lập thái tử dồn dập ào đến, lễ bộ vốn thanh nhàn lập tức vội vội vàng vàng.

Một ngày này Bắc Đường Diệu Huy bớt thời giờ lại trở về vương phủ. Lần này Lăng tổng quản thật không ngăn cản hắn nữa. Vừa vào đến viện đã thấy Bắc Đường Diệu Nhật xa xa đứng ở thủy đình giữa liên trì tại hậu viện, không biết suy nghĩ cái gì.

“Đại ca, ngươi đã về rồi.”

Hắn vừa nhìn thấy Bắc Đường Diệu Nhật, bất mãn đã tích lũy nhiều ngày nay lập tức bị vứt lên chín tầng mây, trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi nhớ tràn đầy. Hắn cao hứng phấn chấn chạy tới, gió mát ngày xuân phất lên phát đái (đồ bó tóc), tôn thêm khuôn mặt hoa đào phiếm hồng.

Bắc Đường Diệu Nhật quay đầu lại nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy ngẩn ngơ.

Hài tử đáng yêu như kim đồng bước ra từ trong tranh năm đó luôn dính bên người mình, nhu thuận nghe lời, từ lúc nào đã lớn đến thế? Đã sắp làm cha rồi.

Quan hệ huynh đệ của bọn họ từ lúc nào bắt đầu bị biến chất? Chính mình đối với hắn, là loại tâm tư gì?

“Đại ca, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?”

Bắc Đường Diệu Nhật lấy lại tinh thần, nói, “Không có gì. Hôm nay sao lại đột nhiên đến đây? Lễ bộ gần đây có phải rất bận rộn không?”

“Cũng vội đôi chút, bất quá khó được ngươi hôm nay ở nhà, may mắn ta đến đây.” Bắc Đường Diệu Huy nhìn y, “Trước đó vài ngày ngươi đã đi đâu vậy? Vì sao không nói với ta?”

Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười, “Đi ra ngoài bàn chút chuyện thôi, không muốn cho người ta biết nên cũng không nói cho ngươi.”

“Vậy thì cũng không cần phải lừa ta a, ta cũng sẽ không can thiệp đến chuyện của ngươi mà.” Bắc Đường Diệu Huy nhíu mày. Hắn đoán Bắc Đường Diệu Nhật có ít nhất hai tháng không ở trong kinh nhưng cũng không nói cho hắn một tiếng, cảm thấy không khỏi có chút mất mát.

Bắc Đường Diệu Nhật chuyển hướng đề tài, “Gần đây chuyện lập thái tử sao rồi?”

“Lễ bộ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.” Bắc Đường Diệu Huy nhìn y, lo lắng nói, “Đại ca, Hoàng Thượng, không, Thái hậu vì sao lại cấp bách muốn lập thái tử như vậy? Hài tử kia có khuyết điểm, Hoàng Thượng lại còn trẻ, theo lý thì không phải lo lắng mới đúng chứ, có phải…”

Bắc Đường Diệu Nhật thản nhiên nói, “Bà ta muốn lập thì lập. Không phải chuyện của ta.”

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Bắc Đường Diệu Huy vội la lên. Hắn thật sự lo lắng. Thái hậu lo lập thái tử, thực có thể là đã phát hiện ‘hoàng Thượng’ có vấn đề, vạn nhất bị bà ta phát hiện chân tướng có thể dẫn đến việc sao gia diệt tộc (tịch biên tài sản, giết cả họ).

Bắc Đường Diệu Nhật không đáp, ngược lại hỏi, “Huy nhi, cả đời này ngươi có chí hướng gì?”

“Chí hướng?” Bắc Đường Diệu Huy sửng sốt, tinh tế nghĩ nghĩ, bỗng nhiên phát hiện mình từ nhỏ đến lớn ngoại trừ một lòng muốn hiểu được người trước mắt này, thật đúng là không có chí hướng gì khác.

Hắn từ nhỏ thân phận cao quý, cả đời ăn uống không lo. Theo y chế dược tuy là sở trường của hắn nhưng cũng chỉ là sở thích mà thôi. Nếu cho hắn làm cái gì là ‘thiên hạ đệ nhất dược sư’ thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm.

Bắc Đường Diệu Nhật thấy hắn ngưng thần suy tư, không khỏi âm thầm thở dài, nói, “Chẳng lẽ ngươi không muốn có sự nghiệp sao, đem chí khí nam nhi mà tự lập?”

Bắc Đường Diệu Huy khinh miệt cười, mỉa mai, “Thế nào là sự nghiệp nam nhi? Thế nào đem chí khí nam nhi mà tự lập? Chẳng lẽ địa vị bây giờ của ta còn chưa đủ cao? Chẳng lẽ ta còn cần quyền trọng? Thế đạo minh minh, tự hữu thiên ý (cuộc đời tăm tối mù mịt hay không đều do ý trời). Ta chỉ cầu chính mình cả đời thống khoái, bất chấp chuyện bên ngoài.”

Ánh mắt Bắc Đường Diệu Nhật nhíu lại, thấp giọng nói, “Sư phụ ngươi dạy ngươi thế nào vậy hả?”

“Sư phụ chỉ dạy ta làm người làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, những cái khác sẽ không gò bó ta.” Bắc Đường Diệu Huy nhớ tới sư phụ khác người kia của hắn, nhưng tận đáy lòng hắn thật sự kinh sợ kính phục.

Kỳ thật lấy hiểu biết của Bắc Đường Diệu Nhật đối với đã sớm đoán được hắn sẽ đáp lại như thế. Bất quá nếu chỉ có vậy mà có thể buông tha thì đã không phải Bắc Đường Diệu Nhật.

“Huy nhi, nếu có một ngày ta hy vọng ngươi công thành danh toại, có sự nghiệp vể vang thì ngươi sẽ thế nào?” Khóe miệng Bắc Đường Diệu Nhật khẽ giương, như đang mỉm cười, con mắt tối đen thâm trầm nhìn hắn chằm chằm.

Trong lòng Bắc Đường Diệu Huy buồn bã, trên mặt lại xuân phong đái tiếu (cười như gió xuân), nghiêm túc nói, “Đại ca đã muốn thế thì ta tất sẽ không để ngươi thất vọng.”

Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười, đưa tay sờ đầu hắn vô cùng thân thiết.

Bắc Đường Diệu Huy thuận thế ngã vào lồng ngực y, ngón tay không khách khí xoa ngực y, cúi đầu nói, “Huy nhi rất nghe lời. Mặc kệ đại ca bảo ta làm cái gì, ta đều nguyện ý.”

“Ta biết.” Bắc Đường Diệu Nhật cúi đầu nhìn người trong ngực, vuốt ve mái tóc hắn, nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn trên trán hắn, ôn nhu nói, “Huy nhi là đệ đệ tốt của ta, đại ca yêu Huy nhi nhất.”

Bắc Đường Diệu Huy nhẹ nhàng cười, trở tay ôm chặt lấy y.

Đại ca, cho dù biết rõ ngươi muốn lợi dụng ta, ta cũng nguyện ý. Cho dù ngươi không ôn nhu như thế, ta cũng sẽ nghe lời.

Tuy rằng biết rõ Bắc Đường Diệu Nhật lợi dụng chi tâm, nhưng đối mặt với việc chủ động ôn nhu này của y, Bắc Đường Diệu Huy vẫn là vạn phần quý trọng.

“Đại ca, hôm nay ta không trở về phủ.” Bắc Đường Diệu Huy khẽ nhướng đôi mắt đẹp, mỉm cười ám muội nhìn y, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nói, “Lần trước ngươi nói không có tâm trạng, không biết hôm nay thì thế nào?”

Đối mặt với sự khiêu khích lớn mật của hắn, Bắc Đường Diệu Nhật sửng sốt nhưng con ngươi đen lập tức trầm xuống, thấp giọng khàn khàn, “Hảo.”

Đại tổng quản Lăng Thanh của Bắc Đường vương phủ yên lặng nhìn hai bóng người tương y tương huề (cùng nắm tay nhau), cuối cùng biến mất ở cuối hoa viên, nhẹ nhàng thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.