Toái Tâm Kiếp

Chương 7



"Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp." Sau một hồi yên lặng, Ngọc Tu La thở dài nói.

Những lời này chính là tiếng lòng của mọi người ở đây. Hơn nửa năm chuẩn bị Tuyển phi yến, cuối cùng là thất bại. Mọi người khổ cực uổng phí công sức thì không nói, quan trọng là không biết nên dọn dẹp tàn cuộc như thế nào mới phải đây.

Hách Liên Bình ngữ trọng tâm trường nói: "Cũng đã qua hơn nửa tháng, Diêm hoàng còn chưa cho phép bất luận kẻ nào vào thăm Phùng Tứ tiểu thư, ta bây giờ không dám tưởng tượng nàng đã biến thành cái bộ dáng gì nữa."

"Ít nhất có thể xác định nàng còn sống." Ngân Tu La đùa cợt nói.

Ngọc Tu La tức giận lườm hắn một cái, "Ngươi không phải là nói nhảm sao? Không sai, người vẫn còn sống, chỉ sợ Diêm hoàng đã sớm đem người ta ăn sạch sẽ. Sự trong sạch của một cô nương một khi bị phá hủy còn nghiêm trọng hơn cả cái chết."

"Nếu thật là như thế, có thể thấy được Diêm hoàng đối với nàng cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm." Hách Liên Bình tự an ủi mình.

Ngân Tu La không nhịn được phản bác, "Ngươi đừng cao hứng quá sớm, còn sống không có nghĩa là không có chuyện. Nữ nhân kia phạm phải chính là đại kỵ của Diêm hoàng, còn có thể nguy hại đến cả Diêm cung. Muốn chứng minh nàng trong sạch, trừ phi có căn cứ chính xác, nếu không chết sớm hay muộn thì đều là cái chết, ai cũng không cứu được nàng ta."

"Ngươi đối với nàng không có hảo cảm hay sao?" Hách Liên Bình hỏi.

Ngọc Tu La cười đến mị thái mọc lan tràn, "Trong mắt của hắn chỉ có chị dâu Ái Nguyệt, đối với những nữ nhân khác một mực là làm như không thấy, nói chi đến có hảo cảm hay không."

"Ta đang luận sự, không liên quan đến lão bà ta." Ngân Tu La không thích có người lấy ái thê ra nói giỡn.

Giọng nói Hách Liên Bình như chặt đinh chém sắt: "Ta tin ánh mắt của mình sẽ không nhìn lầm người, tất cả đều vì Diêm hoàng. Mọi người mau sớm tìm ra chứng cứ có lợi cho nàng mới là việc cấp bách. Không biết hắc Đường chủ có cao kiến gì không?"

"Ta nghĩ đi nghĩ lại, thấy Phùng Vũ Hoàn cũng chỉ là một thương nhân, trừ con rể cả Thiết Chấn Phi ra cũng không đi lại với người trong giang hồ, hắn làm vậy cũng không có lợi ích gì. Đến tột cùng hắn và Diêm cung có thâm cừu đại hận gì khiến ngay cả tánh mạng của nữ nhi ruột thịt hắn cũng không để ý, lại toàn tâm toàn ý muốn đẩy Diêm hoàng vào chỗ chết?"

Vấn đề này một dao đâm thấy máu, khiến người khác cảm thấy có nhiều nghi vấn.

Ngân Tu La gương mặt xem thường, "Chuyện này có gì lạ. Năm đó Tiêu Chí Uyên không phải là cũng vọng tưởng lợi dụng nữ nhi một bước lên trời, ngồi lên ghế minh chủ võ lâm đó sao."

"Ta không cho là như thế." Hách Liên Bình vẫn giữ ý kiến của mình.

Ngân Tu La nhíu mi nói: "Ngược lại ngươi hết sức thiên vị nữ nhân kia."

"Không phải là ta thiên vị, mà là bởi vì nàng không giống như đang nói dối. Huống chi các ngươi cũng tận mắt thấy, kể từ khi biết nàng Diêm hoàng cũng cười nhiều hơn, vui vẻ hơn trước kia. Đó vẫn là tâm nguyện của chúng ta còn gì! Vì thế ta không đành lòng thấy bọn họ hành hạ lẫn nhau. Chỉ cần có thể chứng minh phùng Tứ tiểu thư đích xác là bị lợi dụng, trước đó hoàn toàn không biết chuyện, may ra có thể cứu được nàng." Hách Liên phân tích.

Ngọc Tu La đồng cảm, "Hách Liên hộ pháp nói rất đúng, chuyện mấu chốt nhất định ra ở trên người Phùng Vũ Hoàn. Kim Lăng thuộc về quản hạt của ta, chuyện này giao cho ta làm."

"Như vậy ta liền phụ trách điều tra Tinh Anh Môn cùng chuyện này có phải là có liên quan hay không." Hắc Tu La nói.

Hách Liên Bình ôm quyền nói: "Vậy làm phiền hai vị Đường chủ, nhớ giữ liên lạc."

★ ★ ★

Phùng Si Tâm co rúc ở góc giường như con tôm nhỏ, trên người đắp một cái chăn bông thật dầy, bên trong cái gì cũng không mặc, chỉ duy nhất lộ ra là chân phải bị xích bằng dây xích sắt, da thịt trắng nõn do ma sát của dây xích mà rách da, sưng đỏ.

Hai mươi ngày qua, ngoại trừ lúc nàng xuống giường ăn uống, cũng chỉ có thể nằm trên cái giường này đợi khi Đông Phương Duật muốn, liền phải mở hai chân ra để hắn phát tiết dục hỏa.

Đúng vậy! Ở trong mắt của hắn, nàng là tù phạm, là kỹ nữ, đây là điều vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Đuôi mắt của hắn không tự chủ được xẹt qua vết máu loang lổ trên mắt cá chân nàng , không khỏi dâng lên một cỗ tức giận.

"Thức dậy!"

Phùng Si Tâm đang chìm trong giấc ngủ bị tiếng hô kia làm tỉnh lại, từ trong chăn bông thò đầu ra.

"Duật, chàng. . . . . . lại muốn sao? Ta mệt quá, để cho ta ngủ thêm một lát có được hay không?" Nàng đã không có khí lực thỏa mãn yêu cầu của hắn nữa, nàng khóc lớn.

"Ngươi đã ngủ gần mười canh giờ, còn dám nói với ta muốn ngủ nữa sao? Nhớ lấy thân phận của mình! Ngươi không có quyền lợi cự tuyệt mệnh lệnh của ta, đứng lên!"

Nhìn khuôn mặt hắn lạnh như băng khiến Phùng Si Tâm run sợ, đem câu nói lại nuốt trở về. Nàng từ từ bước hai chân đau nhức không chịu nổi đến trước mặt hắn, bỏ chăn bông đắp trên người ra. Nhưng vừa chạm vào không khí lạnh lẽo bên ngoài, nàng vội vàng ôm lấy thân thể đang phơi bày, toàn thân run rẩy tựa phiến lá rụng.

Mặc dù trong nhà có lò sưởi nhưng vẫn lạnh giá, nàng rét run người, hai hàm răng cầm cập va vào nhau.

Đông Phương Duật bớt đi lửa giận, lấy chăn bông liền ném ở trên đầu nàng. "Đắp kín thân thể lại, nếu bị gió rét ta cũng sẽ không cứu ngươi. Đừng nghĩ dùng chiêu này trốn tránh sự trừng phạt."

"Cám ơn." Nàng sợ hãi cười một tiếng, vội vàng đem chăn bao bọc thân thể mảnh mai. Duật còn là rất quan tâm nàng, trong lòng Phùng Si Tâm dâng lên một trận ngọt ngào.

"Ta cũng không phải là quan tâm ngươi, chẳng qua là không muốn để cho ngươi chết quá sớm, vậy sẽ thiếu rất nhiều niềm vui thú." Hắn vô tình đâm rách mộng đẹp của nàng, khoái ý nhìn nụ cười của nàng biến mất.

Tâm của nàng trầm xuống, lấy tinh thần nói: "Bất kể là vì cái gì, ta vẫn muốn cám ơn chàng."

"Ngươi ——" hắn nổi đóa.

Nàng cười đến thật bất đắc dĩ, "Ta không hề phản bội chàng. Duật, bất kể chàng có tin hay không, ta vẫn sẽ nói những lời này."

"Ta không muốn nghe ngươi nói những lời này nữa." Đông Phương Duật móc ra cái chìa khóa mở khóa trên mắt cá chân nàng, "Hiện tại đã không có người dám tự mình để cho ngươi chạy, ta muốn ngươi cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức cho là mình chạy thoát khỏi đảo này!"

"Ta sẽ không chạy trốn! Cả đời này, cả kiếp này, nơi ta muốn nhất chính là bên cạnh ngươi." Nàng nói không oán không hối hận.

Đông Phương Duật cố ý đem lời của nàng hiểu sai, "Cho đến khi ngươi hạ độc giết ta mới thôi có phải hay không? Ngươi sẽ không có cơ hội này! Cho nên muốn dùng ‘hồng nhan túy ’ đối phó ta ư? Quá coi thường ta rồi."

"Tùy chàng nghĩ như thế nào cũng được." Nàng ngáp một cái, phu diễn nói.

Hắn tức giận, đưa tay nắm lấy cằm của nàng, "Mở mắt nói chuyện với ta!"

Phùng Si Tâm bị bóp đau đớn, nhất thời bi thương dâng lên.

"Từ nãy đến giờ có mình chàng nói, cũng không chịu nghe ta giải thích. Bây giờ còn muốn ta nói gì?" Muốn ngủ lại không thể ngủ, có thể so với chết còn thống khổ hơn.

"Ngươi dám mạnh miệng?!" Hắn nóng nảy rống.

Nàng đôi mắt đẫm lệ nói: "Vậy chàng giết ta đi, như vậy là ta có thể hảo hảo ngủ một giấc."

"Ngươi ——" Nhìn vẻ mặt nàng mệt mỏi, vô luận như thế nào hắn cũng không hạ thủ được.

Đáng chết! Hắn nên không chậm trễ chút nào mà giết nàng mới đúng.

Đông Phương Duật, ngươi quá mềm lòng rồi! Nàng phản bội ngươi, tại sao còn để cho nàng sống đến bây giờ? Chẳng lẽ ngươi đối với nàng mọi chuyện chưa dứt, cho nên không hạ quyết tâm?

Không phải thế! Hắn đối với nàng chỉ có hận, không có yêu.

Hắn cũng không cách nào đợi ở trong phòng nữa, mạnh mẽ tông cửa xông ra.

★ ★ ★

"Uy Uy, ngươi mau nhìn, cha nuôi đi ra rồi."

Hai tỷ muội đã đợi chừng mấy ngày, lúc nào cũng có kỳ môn không thể vào được. Cuối cùng thì hôm nay các nàng cũng có cơ hội.

Đông Phương Uy Uy cùng tỷ muội song sinh vội chạy vào, "Thật tốt quá, thừa dịp lúc này chúng ta phải chuồn êm đi vào."

"Các ngươi không thể đi vào!" Có người trước một bước ngăn ở cửa.

Thấy rõ người dám chắn đường mình, nàng tự nhiên lên giọng công chúa giá thức, "‘Lãnh Trạm ’, ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi không để cho chúng ta vào xem nghĩa mẫu tương lai, ta bảo đảm sẽ làm cho ngươi hối hận cả đời."

Nghe được nàng nói vậy, Lãnh Trạm ngay cả chân mày cũng không có mặt nhăn một cái.

"Diêm hoàng giao phó không cho bất luận kẻ nào tiến vào tẩm cung, kính xin hai vị công chúa không nên làm khó thuộc hạ." Hắn là phụng mệnh làm việc, cho dù là các nàng cũng không thể phá lệ.

Đông Phương Nhạc Nhạc chắp hai tay trước ngực, khẩn cầu: "Lãnh Trạm, ta nhờ cậy ngươi để cho chúng ta đi vào có được hay không? Chỉ cần liếc mắt nhìn là được rồi, chúng ta nhất định sẽ rất cẩn thận, sẽ không để cho cha nuôi nhìn thấy."

"Thật xin lỗi, thứ cho thuộc hạ khó có thể tòng mệnh." Hắn thật không giúp được gì.

"Lạnh run kia, ngươi hãy thành thật nói với ta, ngươi tin tưởng rằng nghĩa mẫu tương lai muốn giết nghĩa phụ sao?" Đông Phương Uy Uy hỏi.

(Chị sửa tên anh,)

"Không tin." Lãnh Trạm khẩu khí như thường.

Nàng không vui hỏi: "Nếu không tin, tại sao không để cho chúng ta giúp nàng?"

"Ta có tin hay không cũng không phải là trọng điểm, trừ phi có người có thể nói lên chứng cớ chứng minh nàng vô tội, nếu không nàng vĩnh viễn là nghi phạm."

Đông Phương Uy Uy trợn tròn mắt hạnh, "Chúng ta cũng không phải là muốn thả nàng đi, chỉ là muốn vào xem nàng có được hay không? Có phải bị cha nuôi ngược đãi rất thảm hay không? Chẳng lẽ ngay cả chút chuyện nhỏ nhặt này, ngươi đều không nguyện giúp sao? Lạnh run, ta bây giờ mới biết máu của ngươi lại lạnh như vậy, có thể thấy chết mà không cứu!"

Mặt hắn lạnh nhạt, "Thuộc hạ làm theo chức trách, không thể xử trí theo cảm tính."

"Ngươi là đồ động vật máu lạnh! Tức chết ta." Nàng tức giận mắng hắn, "Hảo, Lãnh Trạm, cô nãi nãi ta với ngươi không đội chung trời, cũng không tin ta không vào được cánh cửa kia."

Đông Phương Uy Uy thật nhanh nháy mắt với Đông Phương Nhạc Nhạc, sau đó ác "Dê" bổ nhào vào "Hổ" ôm lấy Lãnh Trạm, cả người dính lấy người hắn, Đông Phương Nhạc Nhạc liền thừa dịp lúc này, đem hết khí lực bú sữa mẹ chạy về phía trước, cuối cùng thuận lợi đạo lũy thành công.

"Ngươi —— làm cái gì vậy? ! Mau buông ta ra!" Lãnh Trạm quẫn nghiêm mặt rống to.

Đông Phương Uy Uy liền yêu cùng hắn làm trái lại, ngược lại ôm càng chặc, "Không thả! Lạnh run à, ngươi nếu dám đụng đến ta một cái, thì phải phụ trách cưới ta a!"

(Hai anh chị này trong truyện Quỷ tinh linh á, =))

Nàng vừa nói xong, quả nhiên Lãnh Trạm đem tay lùi về, cằm co rút nhanh, "Đông Phương Uy Uy, cô nương tốt là không thể tùy tiện ôm nam nhân, không có ai dạy ngươi sao?" Nàng thật là quá vô pháp vô thiên.

"Có a! Cho nên ta muốn làm cô nương xấu, mới khinh thường làm cô nương tốt." Nàng đắc ý treo ngược ở trên người hắn.

Hắn nhìn chung quanh, chỉ sợ bị mọi người nhìn thấy một màn này.

"Nếu để cho người ta nhìn thấy, nói không chừng sẽ ép ngươi gả cho ta, như vậy ngươi cũng nguyện ý sao?" Lãnh Trạm cố ý nói như vậy muốn dọa nàng một chút.

Đông Phương Uy Uy không sợ, theo lời của hắn nói tiếp.

"Được a! Gả thì gả, ai sợ ai, bất quá phải để cho ta chơi thêm bốn năm nữa, đợi đến khi ta mười lăm tuổi cập kê, ngươi có thể tự mình hướng cha nuôi xin cưới ta."

"Ngươi —— Muốn gả cho ta?" Tiểu yêu nữ này dám đáp ứng!

Nàng cười đến mức vô cùng gian trá, "Đúng nha! Có cao hứng hay không?"

"Không muốn!" Lãnh Trạm theo trực giác kêu lên.

"Không muốn cũng không được, ôm cũng đã cho ngươi ôm qua, không thể không chịu trách nhiệm a!" Đông Phương Uy Uy năm nay mới mười một tuổi, lại vào ngày hôm nay vì mình định một trượng phu.

Lãnh Trạm thoáng chốc có loại cảm giác ngày tận thế đến rồi.

★ ★ ★

"Tìm ta có việc gì?" Đông Phương Duật nghiêm mặt tiến vào phòng nghị sự.

Ngân Tu La cũng không khách khí trực tiếp đi vào chủ đề, "Thuộc hạ xin hỏi Diêm hoàng, định xử lý Phùng Si Tâm như thế nào?"

"Chuyện này ta tự có chủ trương." Lại vì nàng mà thuyết tình.

Ngân Tu La không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Phùng Si Tâm lần này tới tham gia Tuyển phi yến, ý đồ mưu sát Diêm hoàng, thiết thủ cơ mật của Diêm cung, ý đồ bất chính căn cứ chính xác đã thu góp xong, xác nhận không có lầm. Thân là đường chủ Ngân Triệu Đường, thỉnh cầu Diêm hoàng mau chóng đem xử tử, răn đe."

Đông Phương Duật hoắc mắt xoay người, "Ngươi nói cái gì?"

"Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ, nên đem phạm nhân ngay tại chỗ xử tử, đây cũng là quy củ Diêm cung đã có mấy chục năm qua, chẳng lẽ Diêm hoàng quên sao?" Hắn không chút nào lùi bước hỏi.

Đây là một nước cờ hiểm, chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể xem vận khí tốt không. Nếu hoàn toàn ngược lại, vậy thì toàn bộ xong rồi.

"Ta không quên." Đông Phương Duật hai tay theo bản năng nắm thành quyền.

Giọng nói Ngân Tu La càng thêm cường ngạnh, "Như vậy vì sao chuyện phát sinh gần một tháng, vẫn không thấy Diêm hoàng quyết định xử trí Phùng Si Tâm như thế nào? Chẳng lẽ Diêm hoàng cố ý làm việc thiên tư?"

"Không! Ta không có." Đông Phương Duật giận dữ nói.

"Nếu không có, như vậy nàng vì sao còn vẫn ở bên trong tẩm cung của ngài mà không phải địa lao? Đây không chỉ là nghi vấn trong lòng thuộc hạ, mà mọi người trên dưới Diêm cung khẩn cấp muốn biết chuyện. Không lẽ Diêm hoàng cố ý che chở cho nàng?" Ngân Tu La thấy hắn dao động, mạnh mẽ tiếp theo.

Hắn gầm lên, "Ngân Tu La, đây là ngươi đang chất vấn ta?"

"Thuộc hạ không dám, Ngân Mị Đường là hình đường của Diêm cung, năm đó ngài đem nó giao cho thuộc hạ chưởng lý, hôm nay nhân phạm cũng nên để thuộc hạ tới xử trí mới đúng."

Đông Phương Duật xấu hổ thành giận, hắn lại giằng co cùng thuộc hạ đắc lực. Dường như chỉ cần có người muốn mang Phùng Si Tâm đi, hắn sẽ giống như phải cùng đối phương liều chết.

"Nếu như ta không giao thì sao?" Hắn nói qua hàm răng nghiến chặt.

"Y theo quy củ của Diêm cung, thuộc hạ có quyền mang phạm nhân đi, cho dù là ngài cũng không thể ngăn cản." Ngân Tu La chờ đáp án của câu nói này. "Trừ phi ngài đối với nàng vẫn còn lưu luyến, mới không muốn đem nàng giao ra?"

"Không!"

Ngân Tu La mặt không đổi sắc vẫn ép hỏi: "Còn không phải lưu luyến?"

"Ngươi dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta ư?" Đông Phương Duật không kềm chế được cơn giận rít gào.

"Thân là người chấp pháp, vì cầu xin công bằng công chính, nên không sợ bất kỳ trở lực, cho dù trở lực đó là đến từ với Diêm hoàng ngài cũng giống vậy. Nếu chứng cứ phạm tội xác thật, phạm nhân nên phải bị trừng phạt."

Đông Phương Duật hít sâu một cái, vẻ mặt bí hiểm làm cho người ta đoán không ra.

"Ta hiểu, ngày mai ta tự sẽ đem người giao cho ngươi." Nói xong, hắn liền phẩy tay áo bỏ đi.

"Hô!" Ngân Tu La lấy hơi thật to."Làm ơn đi, sau này chuyện như vậy đừng bao giờ giao cho ta nữa."

Trái tim của hắn cũng đập liên hồi, đây là lần đầu tiên hắn bất kính với Diêm hoàng như vậy. Có lẽ hắn chịu một lần là đủ rồi.

Hách Liên Bình đi vào, "Ai bảo ngươi nói lời nói này, cùng hắn đòi người có thể đòi đến mạnh mẽ như vậy. Xem ra Diêm hoàng đối với Phùng Tứ tiểu thư vẫn còn vừa yêu vừa hận, chứng tỏ chúng ta còn có hi vọng."

"Ngày mai hắn đem người giao cho ta, thật muốn ta đem nàng nhốt ở trong địa lao sao?" Hắn không cho là một tiểu cô nương có thể chịu được nổi khổ nơi lao ngục.

"Không, địa lao vừa đen lại ẩm ướt, thân thể của nàng nhất định chịu không nổi. Cứ phạt nàng làm lao động cưỡng bức là được rồi, còn có thể tranh thủ chút thời gian giúp Hắc Đường chủ cùng Ngọc Đường chủ. Huống chi có thể để cho Diêm hoàng đau lòng một cái, đối với chuyện khác cũng có chút trợ giúp."

Hận tuy lớn, sức mạnh của tình yêu lại sâu hơn.

Chỉ cần trong lòng còn có yêu, hận cũng có thể bị yêu hóa giải.

Hách Liên Bình tin tưởng tự đáy lòng.

★ ★ ★

Mang theo vô cùng tuyệt vọng cùng đói khát, Đông Phương Duật giày xéo mỗi tấc da thịt trên người Phùng Si Tâm. Nhưng tựa như thế nào cũng không đủ, khi ngậm một bên nụ hoa mầu Mân Côi, ngón tay đã hướng chân của nàng mà tìm kiếm ——

"Duật?" thanh âm Phùng Si Tâm còn có nồng nặc buồn ngủ.

Gần đây nàng càng ngày càng tham ngủ, có lúc liên động cũng lười động một cái, cho đến bị hắn"Làm ồn" tỉnh, nhiệt tình trong cơ thể trong nháy mắt bị trêu chọc lên.

Đầu lưỡi hắn di chuyển trên nụ hoa đang đứng thẳng của của nàng, lớn tiếng rên rỉ.

"Duật, ngô ——" Phùng Si Tâm theo bản năng ôm lấy đầu hắn, luồn đầu ngón tay xuyên qua những sợi tóc đen bóng.

Theo chuyển động của đầu lưỡi, ngón tay thô ráp kia cũng đang xâm nhập vào nơi tư mật nhất của nàng.

Nàng kinh ngạc, không tự chủ thở gấp.

"Duật, chàng làm sao vậy?" Phùng Si Tâm nhạy cảm phát hiện hắn có cái gì không đúng. Những lần hoan ái trước, hắn giống như là thuần túy muốn nàng, còn lần này có gì đó bất đồng, nhưng là có cái gì bất đồng nàng cũng không rõ nguyên cớ.

Đông Phương Duật khàn khàn giọng: "Đừng nói chuyện."

Hắn quen thuộc lão luyện trêu đùa nàng, dục vọng trong cơ thể nàng được khơi dậy, để cho nàng lập tức leo lên mênh mông vô biên tinh không.

Chỉ nghe được Phùng Si Tâm mê loạn kêu: "Duật, ta yêu chàng, ta yêu chàng ——" đó là những lời thật lòng của nàng.

Nàng tỏ tình ngay lập tức khiến Đông Phương Duật cứng đờ. Bất quá hắn cái gì cũng chưa nói, xoay mình hạ xuống thân thể nàng, dùng miệng thay thế động tác của ngón tay.

"Nha —— Đừng, Duật, dừng lại!" Phùng Si Tâm đỏ mặt, kẹp chặt bắp đùi, nhưng đầu của hắn vẫn kiên định chôn ở nơi đó, càn rỡ đi cảm thụ cánh hoa rung động.

Đông Phương Duật bừa bãi thưởng thức nàng, nghe nàng kích động tiêm tế gào thét, thỏa mãn thuộc về mình.

Có lẽ đây là lần hoan ái cuối cùng ——

Cái ý niệm này làm tim của hắn co rút, dùng đầu lưỡi liếm kịch liệt hơn, lắng nghe giọng nàng uyển chuyển kiều mị. Dục vọng trong hắn dâng cao muốn được giải phóng.

Bất quá đây là kết cục tất nhiên sẽ có, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ nàng phản bội hắn.

Đây là nàng bị trừng phạt đúng tội, không đáng giá để hắn đồng tình.

"Duật, ta chịu không được." Nàng khóc thút thít ưm, hạ thể nóng bỏng, thống khổ sắp đốt vì tro bụi ."Van cầu chàng, cầu xin chàng làm gì đi."

Đông Phương Duật nâng lên thân thể ướt đầm mồ hôi, khàn khàn rống: "Ngươi muốn cái gì, ngươi hi vọng ta giuớ ngươi làm cái gì? Nói! Ta muốn ngươi nói!"

Hắn cũng đang khó chịu giống nàng, không để cho mình tại chỗ nổ tung."Ta muốn chàng, ta muốn chàng ——" Phùng Si Tâm nước mắt cùng tiếng khóc nhỏ dần, cầu xin hắn hiệp trợ.

Khóe miệng hắn đầy tà ý nhếch lên, đồng thời động thân tiến vào nàng, lập tức đạt tới cao triều.

"Duật ——" Nàng lắc lư thân thể đuổi theo tiết tấu của hắn.

Trong nháy mắt khoái cảm che dâng cao, cho đến khi Đông Phương Duật buông thả mình, thật lâu sau bình phục từ trong hoan ái kịch liệt, dồn dập thở dốc bên tai không dứt.

Núp ở trong ngực hắn Phùng Si Tâm đợi hô hấp thuận lợi mới hỏi: "Hôm nay tâm tình chàng dường như không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?" Chỉ cần là chuyện của hắn, nàng cũng quan tâm.

Đông Phương Duật cười châm chọc, "Chuyện của ta không mắc mớ gì tới ngươi? Đừng tưởng rằng lên giường của ta, thì có tư cách trông nom chuyện của ta, đừng quên ngươi là một tù phạm."

"Ta không có ý tứ gì khác, ta chỉ là ——" Hốc mắt nàng đỏ lên nói.

"Ta không muốn nghe, ngươi không muốn ngủ, nhưng ta lại muốn." Vừa nói, hắn liền xoay người, giống như nàng là người cách xa vạn dặm, giữa hai người phảng phất cách một cái hố sâu nhảy qua cũng không nổi.

Phùng Si Tâm ngơ ngác, đè nén tiếng khóc sụt sùi, trong lòng khó chịu. Xem ra kiếp này, hai người bọn họ đều không thể có đôi có cặp.

Mà Đông Phương Duật đưa lưng về phía nàng cũng không hề ngủ, mở mắt lắng nghe tiếng khóc của nàng, cho đến khi nàng khóc mệt, hô hấp đều đều truyền đến, mới cưỡng bách mình cũng nhắm mắt lại.

★ ★ ★

Buổi sáng Phùng Si Tâm tỉnh lại thì có một vị tỳ nữ tay chân gọn gàng giúp nàng chuẩn bị y phục trên người.

Chờ mặc chỉnh tề, Phùng Si Tâm không nén được tò mò hỏi: "Xin hỏi —— đây là chuyện gì xảy ra?"

Tỳ nữ kia miệng kín như bưng, moi không ra nửa câu, nàng thấy vậy cũng không hỏi nữa.

Sau hơn một tháng ở trong tẩm cung, khi nàng bước ra ngoài thì thấy Ngân Tu La cùng kia thủ hạ đợi đã lâu.

"Phùng Si Tâm, đi theo chúng ta đi!"

Nàng mặt mang ý sợ hãi hỏi: "Các ngươi. . . . . . muốn dẫn ta đi nơi nào?"

"Ngươi là kẻ khả nghi giết người chưa thành, muốn đánh cắp cơ mật, mưu đồ bất chính, theo như lệ đem ngươi bắt giữ, chờ xử trí, đi thôi!" Hắn nghĩa chánh nghiêm từ nói.

Phùng Si Tâm tâm hoảng ý loạn muốn lui về bên trong nhà, "Chờ một chút, ta. . . . . . có thể nói câu từ biệt với Duật hay không? Ta muốn thấy hắn, Duật, Duật, chàng đang ở đâu?"

"Đây là quy củ Diêm cung, dù là Diêm hoàng tới cũng không cứu được ngươi! Ta không muốn động thủ với nữ nhân, ngươi chủ động đi theo chúng ta đi!"

Nàng bi thương hỏi: "Duật hắn —— biết không?"

"Diêm hoàng dĩ nhiên biết." Ngân Tu La mặt không thay đổi nói.

"Thì ra là hắn đã sớm biết." Phùng Si Tâm nuốt nước mắt, "Ta đi với các ngươi là được."

Nàng không biết mình có vị trí nào trong cảm nhận của Duật, có lẽ giống như hắn từng nói qua, chỉ là một kỹ nữ.

Là nàng tự mình đa tình sao?

Cho là mấy ngày nay chung sống sẽ làm hắn hiểu rõ hơn mình là người thế nào, xem ra là nàng đem chuyện nghĩ đến quá đơn giản. Không có chứng cớ, oan khuất của nàng cũng không được giải ——

Duật vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng nàng.

★ ★ ★

Nàng cho là sẽ bị mang tới địa lao, kết quả lại đi tới một gian phòng hơi vắng vẻ, không lớn nhưng có vẻ rất thoải mái.

"Hách Liên đại thúc, các ngươi ——" nàng không hiểu nhìn hắn và Ngân Tu La.

"Tứ tiểu thư tạm thời cứ ở nơi này, chỗ này rất an tĩnh, bình thường sẽ không có người đến quấy rầy." Hắn nói.

Phùng Si Tâm vẫn chưa hiểu, "Ta không hiểu, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Đừng nóng vội, ngươi trước hết nghe chúng ta giải thích." Hách Liên Bình thản tức giận ý bảo nàng ngồi xuống, "Bởi vì mấy ngày nay tiểu thư vẫn bị giam giữ ở trong tẩm cung của Diêm hoàng, chúng tôi thủy chung không có biện pháp gặp tiểu thư, càng không thể nói chuyện, cho nên bất đắc dĩ mới suy nghĩ biện pháp đem tiểu thư ra ngoài này."

"Nói như vậy các ngươi không phải là muốn đem ta nhốt vào trong tù lao ư?" Nàng cái hiểu cái không hỏi.

"Mặc dù không cần nhốt ở địa lao, bất quá, cũng không thể một chút xử phạt cũng không có, tránh cho Diêm hoàng nghi ngờ."

Ngân Tu La gấp gáp nói: "Không có thời gian tán gẫu, mau nói chính sự đi!"

"Chính sự?" Phùng Si Tâm nghiêm chỉnh gồi xuống lắng nghe.

"Không sai. Tứ tiểu thư, chúng ta đang suy nghĩ biện pháp giúp tiểu thư, cho nên bất kể ta hỏi cái gì, cũng hi vọng tiểu thư có thể trả lời nghiêm túc, không được có nửa điểm giấu giếm. Nếu không ngay cả ông trời già cũng không thể nào cứu được tiểu thư, biết không?" Hách Liên Bình nói ra tính chất nghiêm trọng.

Phùng Si Tâm gật đầu, "Ta hiểu, các ngươi cứ hỏi đi!"

"Được, vấn đề thứ nhất, tại sao cha ngươi muốn ngươi đến gần Diêm hoàng?" Hách Liên bình hỏi.

"Ta không biết, lúc ấy ta cũng đã hỏi phụ thân, nhưng ông ấy bảo ta đừng hỏi, chỉ cần theo lời của ông ấy đi làm là được." Nàng nổi giận nói.

"Như vậy ngươi đúng là cố ý đến gần Diêm hoàng?" Hắn hỏi ra vấn đề thứ hai.

"Mới không phải, vừa mới bắt đầu ta căn bản không biết Duật chính là Diêm hoàng, Duật cũng không hề nói với ta. Mãi cho đến ta bị Mộc Phù Dung đả thương, khi đó ta mới hiểu được. Đây là thật, ta không hề lừa các ngươi."

Hách Liên Bình cùng Ngân Tu La liếc mắt nhìn nhau, lại hỏi: "Được, đã như vậy, thư cùng độc dược là ai giao cho tiểu thư?"

Vừa nhắc tới món đồ làm nàng thảm hại, chóp mũi Phùng Si Tâm đau xót, nói: "Là Tú Anh. Mấy ngày trước Tuyển phi yến nàng mới giao đồ cho ta. Khi ta đọc thư xong, ta thật sợ hãi, nhưng là lại không biết được nên làm cái gì bây giờ —— Ta yêu Duật, làm sao có thể sẽ độc chết chàng chứ? Nhưng là lời của phụ thân lại không thể không nghe, nếu không ông ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta.

"Lòng ta nghĩ nhất định giữa phụ thân cùng Duật có hiểu lầm, cho nên hắn mới có thể muốn ta hạ độc trong nước trà. Ta không muốn Duật chết nên ta mới nói cùng Duật phải về nhà một chuyến hỏi cho rõ ràng."

Ngân Tu La tựa hồ muốn từ trên mặt nàng tìm ra dấu vết nói láo, "Như vậy bản đồ thì sao? Không lẽ ngươi nói là bởi vì nhàm chán mới vẽ bản đồ kia đi?"

"Bản đồ kia thật không phải là ta vẽ! Ta có thể thề với trời, ta cho tới bây giờ chưa có nhìn thấy nó, cũng không biết nó làm sao sẽ chạy đến trong phòng của ta. Là thật, các ngươi phải tin tưởng ta." Nàng kích động nói.

Hách Liên Bình nhíu mi, "Ngươi xác định? Như vậy vì sao tỳ nữ của tiểu thư nói là tiểu thư vẽ ?"

"Ta cũng không biết nàng ta tại sao muốn nói như vậy, nhưng thật không phải là ta vẽ."

"Nếu quả như thật không phải là tiểu thư, như vậy thì là ai đây?" Đây mới là trọng điểm.

Bả vai Phùng Si Tâm xụ xuống, "Ta cũng không biết, ta không nhớ rõ mình đắc tội với ai. Tại sao có người cố ý gài tang vật cho ta đây?"

"Gài tang vật?" điều này cũng cho bọn hắn linh cảm.

Ngân Tu La thu lại ánh mắt, "Là tỳ nữ tiểu thư làm sao?"

"Ngươi là chỉ Tú Anh? Nhưng nàng ta vẽ tờ bản đồ kia làm cái gì?" Nàng hỏi.

Trong đầu Hách Liên Bình nhanh chóng vận hành, "Nếu như không phải là nàng ấy, có thể ra vào gian phòng của ngươi cũng chỉ có người quét dọn. Ta không tin Diêm cung sẽ có nội gian."

"Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, có nào người khả nghi đã đến phòng ngươi?"

"Ừ, người vào phòng ta có Duật, còn có Lãnh Trạm, còn có —— a! Ta nhớ ra rồi." Phùng Si Tâm bỗng nhiên hô to, "Còn có Đường tỷ tỷ, nàng cũng từng đi qua phòng ta một lần."

Ngân Tu La mặt trầm xuống, "Ngươi là nói Đường Môn Đại tiểu thư Đường Tĩnh Mi?"

"Không sai, có một lần nàng tới phòng tìm ta nói chuyện phiếm, kết quả bởi vì vừa đúng không có trà nóng uống, Tú Anh cũng không ở đó cho nên ta liền tự mình đi phòng bếp. Lúc ta trở lại thì nàng đã không có trong phòng."

"Nói như vậy nàng ta cũng có hiềm nghi, đáng tiếc các cô nương cũng đã sớm đưa đi, cho dù muốn hỏi cũng hỏi không ra."

Hách Liên Bình nói: "Nhưng là nghe hai tỳ nữ quét dọn kia nói đồ là các nàng tìm được phía dưới chăn bông lúc sửa sang lại giường. Tiểu thư còn nhớ rõ vốn là để ở nơi đâu không?"

Phùng Si Tâm nói: "Ta giấu ở ngăn kéo dưới cùng trong tủ treo quần áo. Bởi vì ta lo lắng bị người ta nhìn thấy, sẽ khiến cho phiền toái không cần thiết, vẫn rất để tâm, chỉ là không hiểu làm sao có thể chạy lên trên giường."

"Trừ phi có người cố ý đem đồ ra để cho tỳ nữ phát hiện."

Ngân Tu La cùng hắn có cái nhìn giống nhau, "Có thể thấy được lòng dạ người này không những độc, mà còn tương đối âm hiểm."

"Đến tột cùng là người nào muốn hại ta?" Nàng không khỏi hỏi.

Hách Liên Bình nhìn Ngân Tu La nói: "Vậy cũng có thể muốn phiền toái Ngân Đường chủ khổ cực đi Tứ Xuyên một chuyến tra hỏi cho rõ ràng."

Bọn họ đã xác định Đường Tĩnh Mi có can thiệp.

"Ta lập tức lên đường." Hắn đặt chân xuống đi thẳng ra ngoài.

"Hách Liên đại thúc, các ngươi đã biết là người nào sao?" Dao chỉ mới nói đến một nửa liền giải tán? Bọn họ nói chuyện điên cuồng , từ ngữ càng lúc càng nhỏ dần.

"Tứ tiểu thư không cần lo lắng, đợi khi tìm được chứng cớ sẽ nói cho tiểu thư biết." Bây giờ nói còn quá sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.