Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 28



Cổ tay bỗng nhiên bị một bàn tay phì nộn nắm lấy, Hạ Mộc khẩn trương nhìn về phía đối phương.
Đoạn Tử Đồng kéo cánh tay Hạ Mộc lên nhìn, nhất thời nhíu mày.
" Ngươi rốt cục muốn làm gì?" Điện hạ bỗng nhiên đứng lên, nôn nóng đi vòng quanh mèo con, khó có thể tin chăm chú nhìn Hạ Mộc, cả giận nói: "Bất quá chỉ là ba cái bánh pudding mà thôi!"
Hạ Mộc vội vàng chống người ngồi dậy: "Ta không phải vì bánh pudding mới đón lấy ngài, là bởi vì chúng ta ước hẹn, ta phải bảo vệ ngài."
Mái tóc xoăn của điện hạ mất trật tự, cảm giác hổ thẹn khi làm mèo con bị thương chuyển hóa thành cường liệt khó chịu, đôi tử đồng khó có thể lý giải chăm chú nhìn Hạ Mộc: "Ta căn bản không cần bảo vệ! Mà ngươi, giống như...cũng giống như chiếc váy ngủ tơ lụa của mẫu hậu!"
Hạ Mộc sững sốt một hồi lâu, mới lý giải được ví dụ của ấu tể này, đại khái là cảm thấy cô quá yếu đuối, giống như vải vóc mỏng manh vừa chạm liền hỏng.
Thật không biết váy ngủ của vương hậu, rốt cục bị điện hạ làm hỏng bao nhiêu cái.
Hạ Mộc cúi đầu kiểm tra vết xước trên lưng bàn tay: "Chỉ là trầy xước một chút, đến phòng y tế bôi một chút thuốc là được rồi."
Cô ngẩng đầu: "Ta có thể chịu được, hy vọng điện hạ hoàn toàn tín nhiệm ta, không nên sợ hãi từ trên cao rơi xuống, yên tâm huấn luyện phi hành."
Trứng Cuốn điện hạ thần sắc nghi hoặc.
Sao lại có phi long sợ hãi từ trên cao rơi xuống?
Phụ vương thất tín, khiến Đoạn Tử Đồng làm trò cười trước mặt mọi người, chật vật rơi xuống đất.
Thần dân vốn dĩ ngưỡng mộ nàng, ở xung quanh phát sinh từng đợt thở dài.
" Thân thể của điện hạ phối hợp rất kém."
" Hai cánh quá cứng nhắc."
" Huyết thống cao quý cũng không có nghĩa là có thiên phú phi hành."
.....
Những tiếng nghị luận bao hàm thất vọng, mới là nguyên nhân căn bản khiến Đoạn Tử Đồng khuyết thiếu tự tin.
Hạ Mộc nhìn chăm chú vào thần sắc nghi hoặc của ấu tể, dần dần ý thức được, suy đoán của bản thân, sợ rằng đã lệch khỏi thực tế.
Cô đem tất cả trách nhiệm quy cho quốc vương thất tín, mà đó là nguyên nhân gây ra nguyên nhân gây ra sự việc này.
Chưa kịp hỏi lại, cô đã bị Trứng Cuốn điện hạ tự mình hộ tống đến phòng y tế, xử lý vết thương.
Nỗ lực của cô, kết quả là, chỉ đổi lấy thái độ kiên quyết của Trứng Cuốn điện hạ không bao giờ cho phép cô tham dự huấn luyện phi hành nữa.
Chín giờ đúng, kịch tổ kết thúc tập luyện.
Hạ Mộc cùng Giang Mị vào phòng hoá trang lấy túi sách.
Tần Giai Tú cố ý theo đuôi hai người, vừa vào phòng liền không nén được mừng thầm, kỳ quái hỏi Hạ Mộc: "Bài viết hôm qua ngươi thấy không? Viết thật hay, không ngờ trong kịch tổ còn có người hiểu rõ ngươi hơn ta."
Giang Mị nghe vậy hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Mộc: "Bài viết gì?"
Hạ Mộc xoay người, trừng mắt nhìn khuôn mặt vui vẻ khi người khác gặp họa của Tần Giai Tú. Trên cần cổ tuyết trắng, có gân xanh nổi lên: "Ngươi không nên khinh người quá đáng, ta không chấp nhặt với ngươi không phải bởi vì sợ ngươi, chỉ là không muốn bởi vì nội đấu nhàm chán gây tổn hại đến hình tượng của kịch tổ, nếu như ngươi còn cắn ta không tha, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tần Giai Tú trợn to đôi mắt, hả hê cười nói: "Đừng không nói đạo lý a học muội, người ta đăng bài vạch trần nhân phẩm của ngươi, có liên quan gì đến ta? Trên mạng có nhiều người thảo luận như vậy, ngươi cũng không quản, hết lần này tới lần khác không cho ta tham dự thảo luận? Dựa vào cái gì nha?"
Hạ Mộc cười lạnh một tiếng: "Trừ ngươi ra, còn có ai lại làm loại chuyện nhàm chán này?"
Tần Giai Tú giận tái mặt: "Ngươi đừng ngậm máu phun người, nước bẩn gì cũng muốn hắt lên người ta? Vậy trong bài viết nói ba mẹ ngươi vì vấn đề nhân phẩm nên bị xoá tên khỏi cục đặc công, loại chuyện này ta làm sao biết? A, bất quá chuyện này cũng không đáng ngạc nhiên, thượng bất chính hạ tắc loạn, thật không biết trường học thế nào sẽ dung túng loại học sinh có gia đình như ngươi."
Hạ Mộc nghe vậy cả kinh, trong bài viết kia cư nhiên đề cập đến ba mẹ cô?
Điều này sao có thể?
Nghề nghiệp của ba mẹ, trong mắt người bên ngoài vẫn là một ẩn số, sao có thể biết được nguyên nhân bị cắt chức?
Giang Mị nhìn thấy Hạ Mộc sắc mặt trắng bệch, vội vàng cầm lấy túi sách trong tay Hạ Mộc, kéo cánh tay cô đi ra cửa: "Lập tức đi thôi, tỷ của ta vẫn còn ở trên xe chờ chúng ta!"
Ngồi trên xe riêng, trong lòng Hạ Mộc càng cảm thấy tuyệt vọng.
Lẽ nào thật sự không phải Tần Giai Tú đăng bài viết sao?
Trong kịch tổ thực sự còn có những người khác chán ghét cô sao?
Vì sao?
Cô tự vấn bản thân là một người nhiệt tâm, thường ngày cũng không đi trễ về sớm quấy rầy những người khác, giúp nâng đạo cụ, giúp chỉnh lý trang phục, cùng giúp đỡ luyện tập biểu diễn...
Ngoại trừ Tần Giai Tú, nhân viên và học sinh trong kịch tổ đều rất thân thiện, thực sự đoán không ra còn có người hai mặt, huống hồ, người này cư nhiên có thể hỏi thăm ra bối cảnh của ba mẹ cô. Giang Vũ từ kính chiếu hậu nhìn lại, thấy Hạ Mộc một mực sững sờ, liền quay đầu, thân thiết hỏi: "Làm sao vậy tiểu thư đồng? Lại có ai chọc giận ngươi?"
Hạ Mộc lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn về phía Giang Vũ, dừng một chút, bỗng nhiên nhớ đến vội vàng trả tiền.
Cô vội vàng từ trong túi sách lấy ví tiền ra, điếm đủ số rồi đưa ra: "Cảm ơn học tỷ, chờ ta tháng sau có tiền tiêu vặt, sẽ mời ngươi ăn kem."
Giang Vũ thấy cô kiên quyết chỉ đành nhận tiền cười nói: "Muốn ăn kem? Ta mời, buổi trưa ngày mai chờ ta ở trước căn tin."
Hạ Mộc do dự chốc lát, thần sắc áy náy nói: "Có thể phiền ngươi thêm một việc không?"
Giang Vũ quay đầu: "Làm sao vậy?"
"Vẫn là bài viết hôm qua, có biện pháp gì điều tra địa chỉ của người đăng bài hay không?"
Giang Vũ suy nghĩ một chút: "Dĩ nhiên có thể, nhưng tra được cũng vô dụng, cả nhà Tần Giai Tú đều là cáo già, chuyện vu oan hãm hại, sao có thể tự bản thân động thủ?"
Hạ Mộc hít sâu một hơi: "Ta hoài nghi không phải nàng làm."
* * *
Về đến nhà, Hạ Đóa Đóa sớm chờ trước cửa, vẻ mặt nhu thuận lấy dép từ trong tủ giày ra, đặt trước chân Hạ Mộc: "Hoan nghênh về nhà, chị!"
Hạ Mộc mặt không biểu tình thay dép, lách qua muội muội ngốc nghếch, đi vào phòng sách.
Hạ Đóa Đóa theo đuôi tiễn tỷ tỷ đến phòng sách, thay cô cầm túi sách, tri kỷ hỏi: "Chị! Làm bài tập trước sao?"
Hạ Mộc nâng đôi mắt cá chết, nhìn về phía muội muội ngốc: "Nói thẳng đi, lại muốn mua cái gì?"
Hạ Đóa Đóa ánh mắt sáng lên, buông túi sách, từ trên bàn cầm lấy một quyển tiểu thuyết đồng nhân đưa đến trước mặt Hạ Mộc, kích động nói: "Hệ liệt đồng nhân này ra bộ thứ hai rồi! Giá bìa dự kiến chỉ cần 88 tệ!"
Hạ Mộc nặng nề thở dài, lại là sách tạp, cô ngẩng đầu nhìn về phía muội muội ngốc: "Ngươi còn thiếu bao nhiêu?"
Hạ Đóa Đóa đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Seventy six...."
" Ngươi nói cái gì?"
"Seventy six...."
" Nói tiếng người, nếu không ta bắt đầu làm bài tập đây."
" Bảy mươi sáu! Chị! Ta chỉ thiếu bảy mươi sáu tệ là có thể đặt hàng rồi!"
Hạ Mộc: "Tổng cộng tám mươi tám, ngươi thiếu bảy mươi sáu? Muội muội có da mặt dày như ngươi đã rất ít thấy."
Hạ Đóa Đóa bĩu môi: "Mẹ mỗi tháng cho ngươi tám trăm tệ tiền tiêu vặt, cho ta mỗi tháng chỉ có 10 tệ! Mua một chai nước có gas còn phải tính toán giá cả! Ta làm sao còn tiền!"
Điều này cũng đúng, Hạ Mộc chột dạ xoay mặt đi, nhẹ giọng giải thích: "Mẹ là sợ ngươi dùng tiền mua những thứ sách tạp này, chờ sang năm ngươi lên sơ trung, mẹ cũng sẽ cho ngươi tiền tiêu vặt mỗi tháng."
Hạ Đóa Đóa cúi đầu: "Ta rất muốn mua quyển đồng nhân này a chị, số lượng chỉ có hai trăm quyển, qua thời hạn, có lẽ cũng mua không được nữa..."
Hạ Mộc có chút mềm lòng, trước đó vương hậu cho cô một nghìn tệ, theo lý thuyết, nàng hẳn là chia đều cho muội muội, nhưng bản thân lại một mình dùng mua thuốc ức chế.
Quên đi, cho nàng mua đi.
Cô kéo lấy túi sách, lấy túi tiền lẻ ra, vừa đếm vừa hỏi: "Bộ này tổng cộng bao nhiêu phần? Sẽ không tiếp mãi không dứt chứ?"
"Nguyên bộ hẳn là có chín phần!" Ánh mắt Hạ Đóa Đóa sáng quắc chăm chú nhìn túi tiền của tỷ tỷ, khẩn cấp khoác lát bộ tiểu thuyết này viết đặc sắc cỡ nào.
"Điện hạ thật sự là quá ôn nhu rồi!" Đóa Đóa vẻ mặt hướng tới mở quyển đồng nhân, lấy thẻ đánh dấu ra, chỉ cho Hạ Mộc xem một đoạn văn tự nàng thích nhất.
Hạ Mộc sững sốt nhìn lời văn miêu tả.
Trên gương mặt thon gầy của Đoạn Tử Đồng hiện lên tiếu ý ôn nhu, đầu ngón tay thon dài lướt qua đôi môi xinh đẹp của Giang Vũ, ôn nhu nỉ non bên tai nàng: "Ta không thích ăn đồ ngọt, quá ngọt dễ ngán, ngươi như vậy mới vừa vặn."
Hạ Mộc: "..."
Cái... quái gì..
Khuôn mặt thon gầy? Là nói Đoạn Tử Đồng sao?
Khuôn mặt bánh bao của Trứng Cuốn điện hạ trong nháy mắt hiện lên trong đầu nàng...
"Ta không thích ăn đồ ngọt!" Lại là cái quỷ gì?
Có tin điện hạ dùng bánh pudding ném vào mặt ngươi không!
"Phốc... Ha ha ha ha!" Hạ Mộc ngửa đầu cười điên rồi: "Viết thật tốt! Mua mua mua! Mua về ta cũng phải xem ha ha ha ha!"
Hạ Đóa Đóa không hiểu ra sao nhìn tỷ tỷ cười như điên, lại hồ nghi cúi đầu, nhìn nội dung trong sách.
Không buồn cười a? Điểm cười của tỷ tỷ sao lại thấp như vậy?
Nhìn thấy tâm tình Hạ Mộc tốt như vậy, Hạ Đóa Đóa cố lấy dũng khí, đem sách lật đến một đoạn chú giải phổ cập kiến thức ở phía sau, đưa đến trước mặt tỷ tỷ, hiếu kỳ hỏi: "Chị, đoạn chú giải này ta xem không hiểu, trong truyện có một chi tiết là lúc bạch khổng tước vui đùa bắt được đuôi của điện hạ, không cẩn thận ấn phải một bộ vị phía dưới đuôi, sau đó điện hạ trở nên rất kỳ quái, dường như... Rất thống khổ.
Chi tiết này ta không hiểu được, vì sao không thể ấn vào chỗ đó? Là bởi vì đuôi của điện hạ bị thương sao? Đoạn chú giải bên dưới ta cũng không hiểu."
Hạ Mộc miễn cưỡng ngừng cười, tiếp nhận sách, xem lướt qua đoạn chú giải.
Lần đầu tiên đọc, cô cũng là vẻ mặt ngây ngẩn.
Để duy trì hình tượng học phách vĩ ngạn trước mặt muội muội, Hạ Mộc xoay người ngồi trước bàn, lật xem đoạn văn phía trước, muốn kết hợp văn tự trên dưới, lý giải ý nghĩa trong đó.
Sau khi đọc xong...
Thực sự hoàn toàn xem không hiểu a!
Vì sao không ấn vào chóp đuôi? Hạ Mộc nhịn không được âm thầm sờ sờ xương cùng của mình.
Không có cảm giác nha? Vì sao trong truyện điện hạ "cao gầy", bỗng nhiên bạo phát giống như núi lửa, đầy mặt áp lực thống khổ?
Nếu không chờ ngày mai, để Trứng Cuốn điện hạ vươn đuôi ra cho cô ấn thử xem sao?
Hạ Mộc nhíu mày cắn ngón cái, lại nhìn một lần, vẫn không hiểu.
Sao có thể chịu thua giống như muội muội ngốc nghếch!
Cô ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt cấp thiết của Hạ Đóa Đóa, bình tĩnh trả lời: "Chú giải này liên quan đến kiến thức cấu tạo sinh lý của Địch Hách Lạp, bộ vị kia hẳn là một điểm rất yếu ớt của điện hạ, trong truyện không phải nói là "không có lân phiến bao phủ" hay sao? Nhất định là lúc bạch khổng tước hạ thủ không phân nặng nhẹ, làm điện hạ bị thương."
Hạ Đóa Đóa biểu thị không phục, một tay đoạt lấy quyển sách, lại lật đến chương sau, chỉ vào một đoạn văn cho Hạ Mộc xem: "Ta vốn dĩ cũng tưởng điện hạ bị thương, nhưng ngươi xem ở đây, điện hạ bỗng nhiên áp bạch khổng tước lên tường, dáng vẻ giống như muốn cắn chết nàng, khổng tước còn quăng cho điện hạ một cái tát, bật khóc bỏ đi, đâu giống như bị thương?"
Hạ Mộc cắn móng tay, vẻ mặt chột dạ nói dối: "Ai nha! Nào có nhiều vì sao như vậy! Tác giả này còn viết " Điện hạ gương mặt thon gầy", loại tiểu thuyết này có thể có logic gì? Tùy tiện viết mà thôi!"
Hạ Đóa Đóa chỉ đành gật đầu, lại nghĩ đến gì đó, mừng rỡ hỏi Hạ Mộc: "Chị, hôm nay ngươi có phải lại gặp được điện hạ hay không? Thái tử của chúng ta có phải cũng giống như trong sách này viết hay không, có đôi mắt tử sắc thâm thúy?"
Hạ Mộc: "Điều này không sai, đôi mắt màu tím nhạt, nhưng khuôn mặt điện hạ..."
"Oa!" Hạ Đóa Đóa cắt đứt lời cô, kinh hỉ ôm tiểu thuyết xoay quanh: "Điện hạ quá đẹp rồi!"
Hạ Mộc không đành lòng đánh vỡ huyễn tưởng đối với thần tượng của muội muội ngốc nghếch, yên lặng xoay người, lấy bài tập của đêm nay ra.
Buổi tối tám giờ, điện thoại di động bỗng nhiên rung động, Hạ Mộc liếc nhìn, nhìn thấy là tin nhắn của Giang Vũ, cô lập tức buông bút, mở tin nhắn.
"Địa chỉ đã tra được, ở quảng trường Nghi Giang, không biết ngươi có quen biết hay không, là một nơi rất hẻo lánh, tiếp cận vùng ngoại thành."
Quảng trường Nghi Giang?
Hạ Mộc cảm thấy quen tai, trả lời tin nhắn: "Có xác định được địa chỉ cụ thể không?"
Bên kia trả lời rất nhanh.
"Khu vực kia, chỉ có một khu dân cư tên là Văn Lãng, xung quanh còn có vài tòa nhà, hẳn là ngay trong khu dân cứ."
Thấy bốn chữ tiểu khu Văn Lãng, cả người Hạ Mộc căng thẳng.
Căn nhà biểu tỷ mới mua không phải ở tiểu khu đó sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.