Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 39



Qua một kỳ nghỉ mưa dầm liên miên, không một chút nóng bức, Hạ Mộc thống khổ nghênh đón mùa khai giảng ánh dương quang nóng bỏng.
Năm thứ ba chương trình học thực tiễn tỉ lệ cao hơn, giáo sư tâm lý phạm tội bố trí một đề tài nghiên cứu mới, để học sinh chia tổ chọn đề tài, mượn án lệ điển hình trong cơ sở dữ liệu, cùng với bản thân tự phỏng vấn nghi phạm liên quan đến đề tài, phân tích tổng kết, cuối cùng nộp báo cáo nghiên cứu.
Việc chia nhóm làm việc vẫn khiến Hạ Mộc có chút đau đầu.
Trong một nhóm năm người, ít nhất sẽ có ba người ôm tâm lý qua loa cho xong.
Báo cáo có được điểm cao hay không, trên cơ bản đều chỉ có thể dựa vào một mình Hạ Mộc đơn thân độc mã, cố gắng đỡ đám đồng đội lợn chết không sợ nước sôi qua tường.
Mỗi một lần chia nhóm làm báo cáo, đều là Hạ Mộc một mình hoàn thành phần lớn báo cáo, lúc làm không xuể mới thúc giục thành viên trong nhóm, hoàn thành phần nhỏ còn lại, nhưng vẫn bị các thành viên châm chọc khiêu khích, giống như chăm chỉ là đặc điểm chỉ kẻ ngu mới có.
Kẻ lười biến luôn xem đó là tiêu sái, hận không thể kéo tất cả những người nỗ lực đi lên cùng rơi xuống nước, cùng mình hư thối, tạo thành một loại biểu hiện giả dối, mọi người đều chán chường như nhau, sau đó lại cúi đầu tìm một nhóm quần thể thua kém bản thân, cuối cùng yên tâm thoải mái tiếp tục an nhàn.
Mục tiêu của Hạ Mộc không phải tiểu viên chức tầng dưới cùng trong CGA, cô muốn leo lên thượng tầng, dĩ nhiên không thể phóng túng bản thân.
Đề tài lần này, đối với năng lực thực tiễn yêu cầu tương đối cao, cần tự mình tiếp xúc tội phạm, vì thế Hạ Mộc có chút phấn khởi, nhưng phần nhiều vẫn là khẩn trương.
Cũng may trong danh sách nhóm, cô thấy được tên Trần Gia Thụ.
Trần Gia Thụ là cán sự bộ môn tâm lý học tội phạm.
Lúc tan học, Hạ Mộc ôm lấy sách giáo khoa, một mình ra khỏi lớp, không giống những sinh viên khác tụ tập tốp năm tốp ba, cô không có bạn cùng phòng.
Bởi vì toàn khoa chỉ có một mình cô là omega, trường học chỉ có thể để cô một mình ở một phòng ký túc xá, cô không muốn ở một mình, nhà ở cũng không xa nên cuối cùng xin ở ngoại trú.
"Hạ Mộc."
Mới vừa rẽ qua hành lang, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nam trầm ổn.
Hạ Mộc quay đầu, thấy Trần Gia Thụ đứng ở phía sau.
Hắn mặc áo sơ mi màu hổ phách, quần soóc vận động màu tím, cao hơn một mét bảy, cơ thể xem là tương đối phát triển, ngược lại khiến thân hình vốn không tính là cao, tỉ lệ có vẻ không được cân đối lắm.
"Cán sự bộ môn?" Hạ Mộc lịch sự mỉm cười với hắn.
Trần Gia Thụ thần sắc câu nệ, đẩy gọng kính màu bạc, nâng tay ý bảo cô cùng nhau xuống lầu.
Ánh mắt chăm chú nhìn bậc thang dưới chân, Trần Gia Thụ trầm giọng nói: "Ta vốn dĩ vẫn lo lắng, đề tài lần này làm một mình có chút cực lực, kết quả trên danh sách thấy được tên ngươi, thực sự là cảm tạ trời đất."
Hạ Mộc bật cười, nhịn không được dâng lên cảm giác anh hùng cùng chung suy nghĩ, thái độ cũng dễ dàng hơn, quay đầu cười nói với hắn: "Suy nghĩ của ta và ngươi quả thật giống nhau!"
Trần Gia Thụ liếc mắt nhìn nữ sinh bên cạnh – đôi mắt màu hổ phách linh động hoạt bát, khuôn mặt khéo léo, cằm thon nhọn, phối hợp với đôi mắt càng thêm xuất chúng, đôi mắt cô lúc mở to, giống như mắt một mí, đặc biệt thanh tú.
Giống như tất cả omega, thân hình của Hạ Mộc tương đối mảnh mai, cổ thon dài, bả vai thanh mãnh, mái tóc đuôi ngựa nếu như có thể xỏa xuống, nhất định rất hấp dẫn .
Trần Gia Thụ thu hồi ánh mắt, khuôn mặt có chút phiếm hồng, cũng may hắn yêu thích tập thể hình, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, cũng nhìn không ra sắc mặt khác thường.
" Ta sẽ không để ngươi gánh vác quá nhiều công việc, tiếp xúc tội phạm để ta tự mình làm, những chỗ đó không thích hợp với ngươi." Hắn trầm ổn lên tiếng.
Hạ Mộc sững sốt, lập tức cười nói: "Tiếp xúc tội phạm nếu như không thích hợp với ta, vậy ta còn không bằng chuyển ngành khác, nếu đã học ngành trinh sát hình sự, ta đã chuẩn bị tâm lý cả đời tiếp xúc cùng loại người này, cán sự lời này có chút coi thường người khác rồi, ta cũng sẽ không vì vậy mà cảm kích ngươi."
Hạ Mộc nói thật ra là mang một chút sắc bén, nhưng nghe vào trong tai Trần Gia Thụ, ngược lại loại cảm giác như làm nũng, khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.
Đề tài nghiên cứu của nhóm là 《 nguyên nhân dẫn đến dẫn đến tổn thương nhân cách của tội phạm cướp đoạt tuổi vị thành niên 》.
Hạ Mộc cùng Trần Gia Thụ đến thư viện đạo ra một đống tiền án, đóng dấu mượn về, công lại độ dày ước chừng bằng một quyển sách nhập môn về kỹ thuật đồ họa 3D.
Có sự hỗ trợ của cán sự môn, đề tài vốn dĩ rườm rà dễ dàng hơn đâu chỉ một nửa, hai người phân công hợp tác, gần ba tuần, tài liệu lý luận cơ bản cũng đã thu thập hoàn tất.
Buổi sáng thứ sáu, Hạ Mộc lôi kéo Hạ Đóa Đóa cùng nhau đi chợ.
Điện thoại trong túi bỗng nhiên chấn động, Hạ Mộc lấy ra xem, thấy một tin nhắn –
" Ta đã liên hệ cùng người phụ trách phân cục Thanh Hà, cuối tuần chúng ta phải đi phỏng vấn, còn có chút vấn đề phải thảo luận với ngươi, buổi trưa có thời gian ra gặp mặt một chút không?"
Là tin nhắn Trần Gia Thụ gửi đến, Hạ Mộc không do dự nhiều, trả lời: "Được, gặp nhau ở trường sao?"
Điện thoại di động lại rung lên: "Hiện tại ta không ở trường học, đang ở trên đường Lâm Thương có chút việc, nhất thời không đi xa được, ngươi thuận tiện đến một chuyến không? Con đường thương nghiệp này có một phố ăn vặt, ta ở ngay Ngưu Bái Thành."
Hạ Mộc lập tức trả lời: "Được, ta sẽ đến trước mười một giờ."
" Không vội, ngươi làm xong việc rồi hãy đến, ta sẽ chờ ngươi."
Hạ Mộc quen đến sớm, cô cất điện thoại xong, liền dẫn Hạ Đóa Đóa lập tức mua đủ nguyên liệu, nhanh chóng về nhà rửa mặt, một lần nữa buộc tóc thành đuôi ngựa, mặc áo sơ mi màu lam và quấn ngắn, mặt mộc ra ngoài.
" Hôm nay không phải thứ sáu sao, chị của ta cư nhiên ra ngoài! Sẽ không phải rốt cuộc hoa đào cũng nở rồi đi?" Hạ Đóa Đóa kích động nhìn về phía ba mẹ.
Hạ Thụy An nặng nề thở dài, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Khuê nữ nhà ai có thể mang bộ dạng này ra ngoài hẹn hò? Bỏ đi Đóa Đóa, đừng cho ba hy vọng vô ích."
Tô Ngữ Mạt liếc trắng chồng một cái: "Không nói chuyện yêu đương không phải rất tốt sao? Sau khi tốt nghiệp trực tiếp kết hôn, đỡ phải bị đám nhóc con trong trường chiếm tiện nghi."
Hạ Thụy An cười khổ nói: "Then chốt là, con gái chúng ta có chút không bình thường, thanh niên hiện tại nào có ai đến đại học vẫn chưa từng yêu đương một lần? Mộc Mộc của chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, phẩm cấp lại cao, lại suốt ngày chỉ say mê học tập, nếu như học thành một con mọt sách..."
" Đừng nói mò." Tô Ngữ Mạt mắt điếc tai ngơ.
– – –
Mười một giờ kém mười phút, Hạ Mộc bước xuống từ gas tàu điện ngầm ở góc đường, dựa theo bản đồ trên điện thoại di động, đi vào một con đường dẫn đến hướng Đông.
Cô bỗng nhiên phát hiện, con đường này cũng không náo nhiệt giống như những con đường thương nghiệp thông thường, kiến trúc cách điệu thống nhất, hơn nữa vô cùng phục cổ, thoạt nhìn giống như những nơi giải trí sa hoa.
Xung quanh thỉnh thoảng có vài chiếc xe thể thao chạy qua, không ngừng chứng thực suy đoán của cô.
Trần Gia Thụ tại sao lại hẹn cô đến một nơi sa hoa như vậy để bàn công việc?
Hạ Mộc nhíu mày, trong lòng có chút bất an.
Trước đây, Trần Gia Thụ đảm nhận phần lớn công việc trong lúc làm báo cáo, Hạ Mộc vốn tưởng rằng, cán sự chỉ là nhiệt tình đối với ngành học của mình, lúc này hồi tưởng lại, cảm thấy hắn có chút cố ý chiếu cố cô.
Sẽ không phải là...
Hạ Mộc ngửa đầu tuyệt vọng nhíu mày, sẽ không phải nghe thêm một lần 'tỏ tình' nữa chứ?
Tại sao đến cả con mọt sách như cán sự bộ môn cũng có tâm tư này?
Giữa người với người rốt cuộc còn có tình bạn thuần khiết nữa hay không...
Là sức lao động chủ yếu trong nhóm báo cáo của cô, nếu như vì việc này mà bất hòa, ngày tháng sau này sẽ rất khó xử.
Trong nháy mắt Hạ Mộc mất đi dục vọng tìm kiếm 'Ngưu Bái Thành' gì đó, tìm được một cái bàn gỗ công cộng thanh nhã ở ven đường, thuận thế ngồi xuống.
Lấy điện thoại ra, tổ chức ngôn ngữ, cô dự định tìm lý do từ chối cuộc hẹn.
Bên cạnh bỗng nhiên có vài bóng người đến gần, Hạ Mộc vô thức liếc mắt –
Một đám thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang đứng bên đường, châu đầu ghé tai nghị luận gì đó.
Cô không mấy để tâm, tiếp tục cúi đầu soạn tin nhắn, sau khi gõ xong đọc một lần, xóa đi, bắt đầu soạn lại tin khác, bên tai mơ hồ nghe trên đường có một thanh niên hô to: "Chiếc màu đỏ."
"Chỉ có một người."
" Chuẩn bị cho tốt."
Hạ Mộc nhíu mày, hồ nghi nhìn về phía đám thanh niên kia –
Trong đó có một thanh niên đứng giữa làn đường dành cho xe hơi, hai tay không ngừng kéo ống quần, như là chuẩn bị xuất phát.
"Ăn vạ" hai từ này trong nháy mắt nhảy vào đầu Hạ Mộc, đám người này tuyệt đối là muốn ăn vạ chủ nhân chiếc xe thể thao màu đỏ kia!
Hạ Mộc lập tức rời khỏi giao diện nhắn tin, lặng lẽ nghiêng điện thoại di động, mở chế độ quay phim, bắt đầu quay video...
Xa xa chiếc xe thể thao màu đỏ tốc độ bình ổn chạy đến, người lái đại khái cho rằng đám thanh niên này muốn qua đường, còn cố ý giảm tốc độ.
Đám thanh niên thấy thế, lập tức cho nhau ánh mắt, dường như không hề phát giác mà xoay người, dọc theo vạch kẻ bắt đầu băng ngang đường.
Người lái xe thả lỏng cảnh giác, khôi phục tốc độ xe.
Ngay lúc xe thể thao sắp lướt qua đám thanh niên, người vốn dĩ đã chuẩn bị trước bỗng nhiên lật nghiêng, ngã mạnh vào đầu xe.
"Rầm" một tiếng, xâu chìa khóa đeo bên hong của thanh niên kia quẹt vào đầu xe phát ra tiếng rít chói tai.
"Két -"
Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên –
Xe bỗng nhiên dừng lại, thanh niên va vào kính chắn gió, thuận thế lăn mấy vòng trước đầu xe, bộc phát ra tiếng kêu gào như lợn bị chọc tiết...
"A a a a! Thắt lưng của ta! Thắt lưng của ta gãy rồi!"
"Xảy ra chuyện gì!"
"Huy ca! Ngươi không sao chứ! Huy ca!"
"Đau chết mất! Thắt lưng bị đụng gãy rồi!"
Hạ Mộc: "..."
Diễn xuất của đám người chuyên ăn vạ này cũng quá khoa trương rồi.
Cô dự định xem chủ xe có thiết bị ghi hình không, nếu như không có, chờ cảnh sát giao thông đến cô sẽ cung cấp đoạn video vừa quay được.
Ngay sau đó, một nữ nhân trung niên mặc tây trang đen, run rẩy bước xuống xe.
Nàng hiển nhiên bị cảnh tượng trước mắt hù dọa, hơi khom lưng, hai tay chắp lại, đi đến trước mặt đám thanh niên kia, kinh hoảng nói: "Xin lỗi! Xin lỗi! Vừa rồi hắn bỗng nhiên ngã đến, ta chưa kịp..."
"Cái rắm!" Một thanh niên ngẩng đầu rống to với nữ nhân: "Vừa rồi rõ ràng là ngươi trực tiếp lao đến, mấy người bọn ta tránh né nhanh, còn hắn không tránh kịp! Anh em của ta bị ngươi đụng gãy lưng rồi, chính ngươi xem đi!"
Nữ nhân hoảng hốt nói: "Không phải a! Các ngươi vốn là đi đi ở ven đường..."
" Ít nói nhảm!" Thanh niên kia khí thế dọa người, hưng hăng trừng nữ nhân: "Hiện tại đã gây tai nạn, ngươi còn muốn trốn tránh trách nhiệm, chờ ngồi từ cả đời đi!"
" Ta... Ta..." Nữ nhân sắc mặt trắng bệch, nói năng lộn xộn, không ngừng cúi đầu: "Xin lỗi, xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý! Trước tiên đưa hắn đi bệnh viện xem thế nào!"
Mấy người thanh niên nhìn nhau một cái, dựa theo 'kịch bản' đã dựng trước, một tên đứng bên cạnh nữ nhân, giải vây giúp nàng, nói cái gì 'xem nàng cũng không phải cố ý, hay là chúng ta giải quyết riêng đi'.
Đám còn lại đen mặt không ngừng đe dọa nàng, cuối cùng báo ra con số để giải quyết riêng —
" Nếu Huy Ca đã nói không quá nghiêm trọng, vậy ngươi bồi thường một một vạn, bọn ta sẽ để ngươi đi, con số này, chụp CT cộng thêm tiền thuốc cũng không đủ, thấy ngươi không phải cố ý, nên xem như nhân nhượng ngươi!"
" Một vạn?" Trung niên lau mồ hôi, do dự nói: "Ta... Ta..."
Một tên nhất thời hai mắt trừng trừng: "Thế nào? Không muốn đưa? Mẹ nó, có phải ngươi muốn ngồi tù không? Lái chiếc xe cao cấp như vậy đụng phải người khác, đền một chút tiền thuốc cũng ma thặng như vậy, thật sự con mẹ nó người giàu bất nhân!"
Hạ Mộc đã nhìn không được nữa, nữ nhân kia cư nhiên còn không báo cảnh sát!
Cô cầm lấy điện thoại di động, dự định báo cảnh sát thay nàng, nhưng cuộc gọi vẫn chưa chuyển được, chợt nghe nữ nhân trung niên bỗng nhiên hô to một tiếng: "Ở đây! Ở chỗ này!"
Hạ Mộc nghi hoặc quay đầu nhìn lại —
Một thân ảnh cao gầy đứng trên con đường đối diện, nhìn trái nhìn phải tìm xe, bước tiến thản nhiên đi về phía này.
Nữ nhân giống như nhìn thấy cứu tinh, bỗng nhiên đẩy đám thanh niên kia ra, đón người đến, gần như nghẹn ngào giải thích: "Vừa rồi ta vội vã mang đồ đến cho ngài và vương hậu! Lái xe có phần gấp gáp, thanh niên kia bỗng nhiên lao ra, va vào kính chắn gió, bọn họ hiện tại muốn ta bồi thường một vạn, nếu không sẽ kiện ta ngồi tù!" Trong lòng bỗng nhiên chấn động, ánh mắt của Hạ Mộc, bị người kia hấp dẫn, dời cũng dời không đi —
Đó là một thiếu nữ dáng người cao gầy, mái tóc dài của phủ xuống hai vai, độ xoăn tự nhiên, không hoàn toàn thẳng mượt, dưới ánh mặt trời phiếm ánh kim, mang theo một chút cảm giác bồng bềnh lười biếng.
Thiếu nữ mặc váy ngắn đơn giản màu trắng, ngực in hoạt tiết màu vàng nhạt, dưới váy ngắn là một đôi chân thon dài của, trên chân mang một đôi giày thể thao màu lam.
Cách ăn mặc không chút phối hợp như vậy, kiên quyết được vóc dáng có tỉ lệ vàng của người này mặc ra cảm giác của một siêu mẫu quốc tế.
Bên này, một đám thanh niên vừa rồi vẫn rất bình thường, lúc này bởi vì sự xuất hiện của thiếu nữ chân dài, nhất thời biến thành vóc dáng bảy chú lùn.
Hạ Mộc không hề chớp mắt nhìn thiếu nữ kia đến gần.
Cách gần mười thước, thiếu nữ bị che khuất phía sau nữ nhân, nhưng bởi vì cao hơn một cái đầu, Hạ Mộc vẫn có thể thấy được đường nét mê người trên gương mặt thiếu nữ, cùng với sống mũi thẳng tắp.
"Thật sự là hắn tự mình xông ra!" Nữ nhân bưng ngực, khóc lóc kể lể với thiếu nữ tóc xoăn.
Thiếu nữ không nói chuyện, một tay khoát lên vai nàng, đi đến bên cạnh xe thể thao, hàng mi thật dài buông xuống, nhẹ giọng nói: "Ngươi đưa đồ cho mẹ ta trước đi."
Nữ nhân kia vẫn kinh hoảng nói: "Bọn họ muốn ta bồi thường!"
" Đã biết."Thiếu nữ nét mặt không có biểu tình gì, hối thúc: "Để ta bồi thường, ngươi cầm đồ đưa lên lầu trước đi."
Nữ nhân vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, còn muốn giải thích bản thân gây họa: "Thật sự là bọn họ đột nhiên nhảy ra! Ta..."
" Đi thôi." Thiếu nữ mặt không biểu tình.
Nữ nhân kia nghe ra khẩu khí mệnh lệnh của chủ nhân, chỉ đành không giải thích nữa, lau nước mắt, từ trong xe lấy ra một cái túi, một đường chạy về phía đối diện.
Mấy thanh niên kia nhất thời ồn ào: "Ôi chao ôi chao! Ngươi đi đâu! Còn chưa bồi thường!"
Thiếu nữ khoát tay, ý bảo bọn họ đừng ồn ào.
Đám thanh niên tựa hồ bị cảm giác áp bách nào đó làm kinh sợ, trái lại không ồn ào nữa.
Ngay cả tên bị 'đụng gãy thắt lưng' trên mặt đất, từ gào khóc cũng biến thành rên rỉ yếu ớt, dường như không dám phô trương thanh thế nữa.
Thiếu nữ vòng quanh đầu xe, chậm rãi đi một vòng, lên tiếng hỏi: "Bị thương chỗ nào? Muốn bồi thường bao nhiêu?"
" Thắt lưng! Thắt lưng bị đụng gãy, hiện tại đến đứng cũng không đứng được! Chính ngươi xem đi!" Một gã thanh niên tiến lên, khôi phục thái độ ác liệt giống như lúc đối mặt nữ nhân vừa rồi, nhìn thiếu nữ quát lớn: "Đền một vạn xem như xong việc, ta không muốn dây dưa nữa!"
" Một vạn?" Thiếu nữ ngẩng đầu ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dừng trên đầu xe, lẩm bẩm nói: "Con số này, ta cảm thấy rất hợp lý."
" Lời vô ích!" Gã thanh niên tiến lên một bước: " Đều là nể tình... Cái kia...nữ nhân vừa rồi là gì của ngươi?"
Hắn vốn dĩ muốn nói 'mẹ ngươi', nhưng nhận thấy giá trị nhan sắc của thiếu nữ trước mắt, có chút không xác định quan hệ huyết thống, chỉ có thể nói tiếp: "Đều là nể tình thân thích của ngươi rất thành thật, ta chỉ lấy một ít tiền thuốc men!"
Thiếu nữ gật đầu, rồi lại nghiêng đầu, một đôi tử đồng đột nhiên nhìn về phía thanh niên kia, chậm rãi xoay người, cất bước đến gần bọn họ.
" Ngươi... Ngươi làm gì?" Gã thanh niên không hiểu sao cảm thấy kinh hoảng, một bên lui về phía sau một bên đe dọa: "Ngươi đứng xa một chút! Nhãi ranh! Các ca ca quyền cước không có mắt!"
Thiếu nữ không trả lời, cũng không dừng bước, trực tiếp nhấc chân dài lách qua hắn, đứng ở bên cạnh thanh niên bị 'đụng gãy lưng'.
Trầm mặc một giây.
Đột nhiên, thiếu nữ nhấc chân đá mạnh vào đùi phải của hắn!
'Rắc' một tiếng! Âm thanh của xương gãy vỡ —
" A!!!!" Thanh niên nằm trên mặt đất tê tâm liệt phế hét lớn một tiếng, bật người đứng lên, bưng đùi phải, theo bản năng tránh né công kích.
"Ngươi làm gì!"
Đám thanh niên nhất thời luống cuống, hoảng hốt nhìn thiếu nữ dung mạo non nớt trước mắt — tuy rằng thiếu nữ này cao một chút, nhưng từ khuôn mặt vẫn nhìn ra được, bất quá mới mười bốn mười lăm tuổi, cư nhiên thủ đoạn độc ác như vậy: "Ngươi muốn chết?" Tên cầm đầu cố gắng trấn định, che chắn trước bốn người kia.
Trên người thiếu nữ tản ra một cổ khí tức nguy hiểm cực đoan, khiến lông tóc cả người hắn dựng đứng: "Ngươi muốn làm gì! Không đền tiền, còn đánh người!"
"Hắn không phải không đứng dậy nổi sao?" Thiếu nữ lạnh nhạt nhìn đám người kia, nâng tay chỉ chỉ đầu xe, đôi tử đồng giống như khóa chặt con mồi, ngữ khí lười biếng oán giận: "Chiếc xe này là ta tự mình của, các ngươi đụng phải, ngay cả vật liệu dưới lớp sơn cũng bị xước, sơn lại cũng không khắc phục được, phí sửa chữa ước chừng bảy vạn, đền nổi không?"
Năm thanh niên trừng mắt há miệng, trong cuộc đời ăn vạ, lần đầu tiên bị cắn ngược lại một cái!
Đôi tử đồng của thiếu nữ dần dần lộ ra căm tức, trầm giọng cả giận nói: "Đền không nổi còn tùy tiện đụng vào? Người khác ăn vạ không phải trực tiếp ngã xuống đường sao? Các ngươi làm trầy xe ta làm gì? Cứ như vậy, năm các ngươi ở đây, một người gảy lưng là một vạn, đúng không? Thêm hai cái đùi, đều để ta đạp gãy, chúng ta xem như hòa nhau, thế nào?"
Đám thanh niên nhất thời sợ hãi, lui lại mấy bước —
Thiếu nữ này nhìn không giống đang nói đùa! Hơn nữa cổ khí tức công kích trên người nàng a! Quả thực chưa từng cảm thụ qua, căn bản không thể trêu vào!!! Hạ Mộc ngây ngẩn cầm điện thoại, ở góc độ này, ánh mắt đối diện tấm lưng của thiếu nữ, trên lưng váy in họa tiết hoạt hình, còn có một chữ 'quyển' cực đại.
Nhiều năm qua đi, thưởng thức của vương hậu đối với quần áo của con mình, thực sự là một chút cũng chưa từng thay đổi a...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.