Toàn Bộ Dựa Vào Diễn Xuất

Chương 2: 2: Không Muốn Dính Dáng Tới Anh Ta 2




“Em có tin vào vận mệnh không?”
Nam sinh của khoa biểu diễn học viện hí kịch kia nói.
Thẩm Trĩ cố gắng hết sức dùng vẻ mặt vui vẻ hòa nhã nhất của mình nhìn đàn anh hơn cô một khóa.

Loại lời thoại chua muốn rụng răng như thế này còn dùng đến để bắt chuyện, có lẽ thực sự muốn tự mình mua say, tự tin đến cực điểm.

Cô đang định trả lời “Không tin” , thì có một người bỗng nhiên chen vào giữa hai người họ.
Chàng trai mặc áo thun, mái tóc màu đen, lộ ra vầng trán, không bấm lỗ tai, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm đằng trước, cho dù nơi ấy trống không.
“Tránh ra.” Người này vừa giơ tay lau mồ hôi vừa chen vào, nhón lấy một chiếc điện thoại trong tay Thẩm Trĩ.
Trong chốc lát Thẩm Trĩ có hơi thất thần.
Cô biết anh.
Hiện giờ là mùa hè.Mùa đông trước ngay tại nơi này, cô đã gặp lại chàng trai nhất định muốn hát bài [Đến chết vẫn yêu] ngay tại cuộc thi tuyển sinh của học viện hí kịch.
Không biết kết thúc tự lúc nào, các nam sinh đều lục tục tản đi.

Mà Thẩm Hà cũng từ trong đám đông ấy bước ra ngoài.

Thẩm Trĩ chẳng thể nhìn chằm chằm anh được lâu, bởi vì đàn anh này đã đi ngay vào chủ đề chính: “Đàn em xinh đẹp như thế này, chắc là có bạn trai rồi nhỉ?”
Thẩm Trĩ không nói chuyện.
Lời thật lòng kiếm thêm phiền phức cho mình nhất định cô sẽ không nói, nói dối lại sợ có vấn đề mới phát sinh, cô do dự không quyết, cô không hề chú ý tới sinh viên cùng khóa đã rời khỏi rồi lại quay đầu lại.
Thẩm Hà nói: “Tôi đi lấy đồ ăn, cậu có đi không?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh, mấy giây sau mới ý thực được, anh đang nói chuyện với mình.
“Không đi thì tôi đi đây.” Anh nói xong muốn xoay người.
Thẩm Trĩ nhanh chóng đáp: “Đi.”
Cô vội vội vàng vàng, nhét chiếc điện thoại còn dư lại vào tay đàn anh kia.

Dù sao thì trước kia anh ta cũng hỏi cô có cần giúp đỡ hay không.Thẩm Trĩ đuổi theo, hai người tăng tốc, giống như chạy nạn đi mất hút.
Tối nay không có trăng, chàng trai cô gái trẻ tuổi người trước người sau đi cùng nhau.

Thẩm Trĩ muốn hỏi tên anh, không ngờ Thẩm Hà lấy đồ ăn, trực tiếp xé mở túi bọc bên ngoài.

Vừa mới ăn một miếng, anh đã lầm bầm oán hận: “Ọe, sao tào phớ này lại mặn thế.”
Thẩm Trĩ nói: “Lẽ nào còn có thể là ngọt à?”
Thẩm Hà nói: “Được nhiên nên là ngọt rồi.”
Thẩm Trĩ nói: “Mặn ăn ngon hơn.”
Thẩm Hà nói: “Ngọt ăn ngon hơn.”
Hai người giằng co không dừng, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương.

“Hai chọn một” Cuối cùng Thẩm Trĩ mở lời, hỏi anh: “Cô ca cô la hay pepsi?”
Thẩm Hà trả lời: “Cô ca cô la.”

Thẩm Trĩ hỏi: “oasis hay blur?”
*Oasis, blur tên hai ban nhạc.
Thẩm Hà trả lời: “oasis.”
Thẩm Trĩ hỏi: “Thái cực quyền hay thể dục nhịp điệu?”
Thẩm Hà trả lời: “Đương nhiên là thể dục nhịp điệu rồi!”
Dưới vẻ mặt rạng rỡ của Thẩm Hà, Thẩm Trĩ không thể nào tin nổi nghiêng người đi tự lẩm bẩm: “Sao lại có người hoàn toàn khác biệt như thế___”
Thẩm Hà buộc lại phần tào phớ mới ăn một miếng lại, tiện thể hỏi cô một câu “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cô liếc thấy hóa đơn trong túi, trong cơn hốt hoảng ý thức được gì đó, “Cậu là “Thẩm*?”
“Phải.” Thẩm Hà trả lời, “Tôi là Thẩm*”
Thẩm Trĩ giơ tờ hóa đơn của phần tào phớ kia lên, nói: “Tôi cũng là Thẩm*”
Cô cười khan một tiếng, anh cũng đáp lại cô bằng nụ cười khô khốc y hệt.

Sau đó Thẩm Trĩ xin lỗi vì đã lấy nhầm đồ ăn, Thẩm Hà không tức giận gì, sau khi trao đổi lại thì tiếp tục ăn, chẳng hề có chút ghét bỏ đồ mà cô đã động qua.
Thẩm Trĩ nói: “Xin lỗi nhá, tôi ăn mất một miếng rồi.”
Thẩm Hà nói: “Nước miếng của cậu cũng đâu có độc.”
Anh ngồi trên bậc thang, thậm chí còn chẳng thèm để ý nó bẩn hay không.

Thẩm Trĩ đứng ở một bên, cô vốn định đi rồi, nhưng người sai trước là cô, chung quy cũng cảm thấy hơi có lỗi với người ta.
Cho nên Thẩm Trĩ cũng ngồi xuống luôn.
Hai người yên lặng ăn hết phần tào phớ mà mình đặt, sau đó mỗi người tự quay về kí túc nam nữ của mình.
*
Ngẫm nghĩ kĩ lại, bọn họ không hề tự giới thiệu chính mình.
Cái kiểu mà “Tôi là Thẩm Hà” “Tên của tôi là Thẩm Trĩ” đại loại như vậy, bọn họ chưa từng nói với đối phương.
*
Trong thời gian học đại học, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ là lớp trưởng bên nam và bên nữ.
Thẩm Trĩ là thầy giáo điểm danh chọn người.
Thẩm Hà là do các bạn trong lớp bầu ra.
Thẩm Trĩ được chọn là bởi tính cách trầm ổn.

Nói trắng ra hơn nữa thì chính là thích hợp làm kẻ chịu tội.
Thẩm Hà được chọn không hoàn toàn vì độ nổi tiếng.

Quả thực có một số người thích anh, nhưng vẫn có chút đơn thuần chỉ là đùa bỡn, muốn chuốc thêm phiền phức cho anh, dù gì lớp trưởng cũng là người chịu vất vả.
Nhưng, thay vì nói Thẩm Hà bị chuốc lấy phiền phức, không bằng nói là Thẩm Trĩ gặp rắc rối lớn rồi.
Hình như bọn họ không hợp nhau.
Lần đầu tiên thu thập tin tức vào đoàn, cũng không bàn bạc với Thẩm Trĩ, Thẩm Hà trực tiếp dời hạn nộp mà thầy giáo định ra sớm hơn một ngày.
Có người nhìn thấy thông báo dán ngoài cửa lớp thì chạy tới hỏi Thẩm Trĩ, Thẩm Trĩ lại chạy đi hỏi Thẩm Hà.
Anh nói: “Trước kia chúng ta bàn xong rồi mà? Tôi phụ trách thu, cậu phụ trách chỉnh sửa, không can thiệp công việc của nhau.”
Cô nói: “Không phải tôi muốn can thiệp vào cậu…..”

“Thu sớm một chút, cậu sẽ có dư thời gian để chỉnh sửa.” Thẩm Hà nâng mắt lên, dặn từng chữ một trả lời cô.

“Tôi nghĩ như vậy đấy.”
“Những thứ khác cũng không cần thiết.”
Hai người yên lặng nửa ngày.
“Vậy cậu kéo dài thêm nửa ngày nữa đi.” Cuối cùng Thẩm Hà nói.
Cô đang hậm hực tại sao anh lại buông ra, kết quả lại nghe thấy anh bổ sung một câu: “Hát hí khúc một người mặt trắng một người mặt đỏ, dù sao vẫn dễ làm việc hơn chút.”
Lần đầu tiên Teambuilding, thầy giáo bảo lớp trưởng nộp đề án.

Thẩm Trĩ nghĩ trái nghĩ phải, đo lường phương tiện giao thông, giá cả, cộng thêm nhân tố số người, làm ra một kế hoạch, cuối cùng cảm thấy công viên Universal khá tốt.

Mọi người cũng không có dị nghị gì.
Lúc bỏ phiếu đột nhiên xảy biến đổi, nhóm sinh viên bị Thẩm Hà thổi gió bên tai đã chọn sang công viên Disney.
Thẩm Hà đi về phía Đông, Thẩm Trĩ đi về phía Tây.
Ý kiến của hai người chưa bao giờ nhất trí.
Tuy Thẩm Hà chưa phát hiện ra nguyên do, nhưng ít nhiều cũng bị những người xung quanh nhắc nhở, từng muốn thăm dò quan hệ giữa anh và Thẩm Trĩ.
Cho nên, khi thầy giáo chuyên ngành bảo bọn họ mô phỏng động vật, vì cố gắng trong khả năng thể hiện tình bạn, Thẩm Hà tán dương một câu: “Cậu học tiếng chó sủa giống lắm nhé.”
Dường như Thẩm Trĩ sắp bóp nát cốc nước trong tay, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười lễ phép: “Cậu cũng vậy.”
Thẩm Hà khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Nói xong anh cũng uống nước.

Cô chọc mạnh vào đáy cốc của anh, khiến anh suýt nữa bị sặc ho khụ khụ.
*
Hai người bọn họ đặt ở trong nước chính là Tôn Ngộ Không và Thiết Phiến công chúa, đặt ở nước ngoài thì giống hệt Tôm và Jerry.

Đúng là kiểu không phải oan gia thì không đụng độ, nếu có thể, bọn họ cũng hi vọng mắt không nhìn thấy thì tâm thanh tịnh, đợi kết thúc bốn năm đại học thì lập tức vạch ra rới hạn.

Nào ngờ____
“Tôi thấy không đơn giản như vậy đâu.” Trương Giang Nam nói.
Ông đã là diễn viên gạo cội có tiếng, từng diễn xuất không ít tác phẩm điện ảnh lớn nhỏ, hiện giờ đang dạy học ở trường cũ của mình.

Con gái ông cũng là sinh viên mấy khóa trước, hiện giờ là nữ diễn viên Trương Thanh Nguyệt.
Trương Giang Nam là thầy giáo chuyên ngành mà Thẩm Trĩ thích nhất.
Đáng buồn hơn là ông lại thích nghe Thẩm Trĩ quở mắng Thẩm Hà.
“Chẳng phải quan hệ giữa hai em khá tốt sao.” Ông lão tóc trắng mang mắt kính gọng nhỏ nói.
“Không.” Thẩm Trĩ cắn răng nghiến lợi, mỉm cười trả lời: “Một chút cũng không tốt.”
Cô tới đây để lấy kịch bản cần phô tô, nhưng lại nghe Trương Giang Nam nói: “Phùng Bân của lớp em có đi học nữa không đấy?”

Nhìn Trương Giang Nam khá ôn hòa, nhưng thực ra ông là một thầy giáo rất có nguyên tắc, cho nên mỗi khi dạy học thi thoảng cũng sẽ lổi trận lôi đình, trách mắng sinh viên biểu hiện không tốt.
Tôn Mộng Gia bị phê bình mấy ngày liền cũng không dám vào phòng thực hành nữa, càng đừng nói tới sinh viên nữ khác, ngay cả sinh viên nam cũng bị mắng khóc ngay tại chỗ, cho dù là người ổn thỏa nhất thì Thẩm Trĩ cũng bị mắng mấy lần rồi.
Mọi người đều là những người trẻ tuổi có lòng tự tôn vô cùng mạnh mẽ, và cần thể diện.
Xúc động nhất thời cũng không phải số ít.
Hôm đó Phùng Bân sập cửa bỏ đi, từ đó về sau, chưa từng thấy cậu ta lên lớp nữa.
Cứ như thế này, chắc chắn không đủ đủ điểm học phần.

Chuyện của người khác, Thẩm Trĩ cũng chẳng quan tâm mấy, chỉ là, vẻ mặt của Trương Giang Nam hôm đó hiển nhiên có chút thương xót.
Thẩm Trĩ ăn xong bữa sáng ở căng tin, cô vẫn đi nghe ngóng về Phùng Bân.

Mấy nam sinh nói cậu ta tới chỗ bạn gái qua đêm rồi, bạn gái của Phùng Bân là một sinh viên trường 985 ngay gần đây.
Cô mặc rất rộng rãi thoải mái, cũng không trang điểm gì.

Nhưng sinh viên khoa biểu diễn nói cho cùng thì vẫn luôn rất bắt mắt.

Lúc cô đứng ở cổng trường, rất nhiều ánh mắt lướt qua gương mặt cô, Thẩm Trĩ chẳng hề sợ hãi lo lắng gì.

Cô rút điện thoại ra muốn liên lạc với Phùng Bân, nhưng nhận được cú điện thoại mà mình không ngờ tới.
Cô có lưu số điện thoại của Thẩm Hà.
Lúc kết nối, Thẩm Trĩ nghe thấy tiếng thở gấp gáp.
“Cậu ở đâu?” Thẩm Hà hỏi.
Thẩm Trĩ không giấu anh, đang định nói cái gì đó, nhưng âm thanh chỉ còn lại tiếng: “Cậu sao vậy…?”
Cô nhìn thấy cậu đang chạy qua đường.
Thẩm Hà nắm chặt điện thoại chạy như bay tới, Thẩm Trĩ vô thức giơ cao cánh tay đang cầm điện thoại lên, thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh, anh nhìn thấy cô rồi.
“Cậu đi tìm Phùng Bân?” Thẩm Hà nói.
Thẩm Trĩ lắp bắp.

Cô mới nhớ ra hình như anh cũng là một người bạn cùng phòng với Phùng Bân, nhưng nguyên nhân khiến cô thậm thụt không phải cái này.

“Thầy Trương có hơi đau lòng.” Cô nói, ra hiệu anh nhìn tập giấy A3 cô để trong túi, “Kịch bản mới cũng không đưa được tới tay cậu ta.”
Thẩm Hà nghiêng người qua, chẳng kiêng nể gì vò tóc mái.

Anh mặc đồ màu đen, cách ăn mặc cũng đơn giản hệt như cô.
“Nói cái gì thì trước tiên cũng phải lôi cậu ta về trước đã.” Thẩm Hà nói.
Trong một khoảnh khắc, Thẩm Trĩ phát hiện mình đã quên mất một chuyện.

Người bị mắng nhiều nhất trên tiết chuyên ngành chính là Thẩm Hà.
Sức lực của anh dường như không bao giờ tiêu xài hết được, năng lực sáng tạo và chuyên chú hoàn hảo không có kẽ hở.

Quá mức sôi nổi thi thoảng cũng mang lại cho anh một chút phiền phức, nhưng đánh chết anh cũng không sửa đổi, vĩnh viễn là kiểu tôi làm việc tôi.
Chàng trai cô gái trẻ tuổi ở cùng nhau, bọn họ đứng ở những cổng trường đại học khác nhau.

Không khoác vai bá cổ, thì là chụm đầu kề tai, thậm chí chỗ đứng cũng cách đối phương một khoảng cách nhất định.
Những người có mắt không ai có thể hoàn toàn làm lơ bọn họ.
Lúc Phùng Bân chạy đến sắc mặt đen thui.


Thẩm Trĩ chẳng khuyên nhủ gì nhiều, chỉ đưa quyển kịch bản mới qua cho cậu ta, dặn dò nói: “Thầy Trường chỉ nghiêm khắc một chút thôi.”
Thẩm Hà nói: “Vẫn phải lên lớp chứ.

Bên thầy chủ nhiêm không dễ xin đâu, mọi người chia tổ cũng thiếu người.

Thầy Trương nhằm vào việc chứ không nhằm vào người, không cần thiết phải đặt trong lòng.

Đi học vui biết bao nhiêu chứ.”
Thẩm Trĩ không hề kích động cậu ta, nhưng hình như Thẩm Hà đã giẫm vào chân đau của cậu ta.
“Chơi vui? Con mẹ cậu còn có mặt mũi mà nói,” Phùng Bân trợn ngược mắt lên, “Dù sao thầy cô đều thiên vị cậu, cậu không cố gắng cũng chẳng vấn đề gì.

Đừng có mà đứng nói chuyện không đau lưng nữa, Thẩm Hà.”
Cho dù bị móc mỉa như thế này rồi, Thẩm Hà cũng chẳng có một chút tức giận nào.
“Hôm nay thầy Trương có tiết.” Anh nói.
Mà giọng nữ ở một bên vang lên.
“Ít nhất cũng tốt hơn cậu.”
Đợi Thẩm Trĩ tỉnh táo lại, mọi thứ đã muộn mất rồi.

Cô cũng chẳng rõ tại sao lại nói những lời này.
Thẩm Trĩ nói: “Cậu cảm thấy chỉ có một mình cậu đang cố gắng sao?”
Phùng Bân như bị nghẹn cứng.
Thẩm Trĩ nhìn thẳng vào mắt cậu ta, vì vậy nên không có thời gian phân tâm nhìn biểu cảm của Thẩm Hà.
Phùng Bân giận dữ hét lên một tiếng: “Cậu đừng tưởng tôi không đánh con gái.”
Một bạt tai đánh tới mặt cô, Thẩm Trĩ giơ tay lên chắn lấy, nhưng vẫn nghe thấy tiếng vang giòn tan.

Có lẽ Phùng Bân cũng nhất thời kích động, lập tức lộ ra vẻ mặt tội lỗi.

Mà ngay một giây sau, cậu ta đột nhiên bị lôi về phía sau, gương mặt ăn trọn một cú đấm.
“Đợi một chút.” Thấy vẻ mặt của Thẩm Hà chắc chắn còn muốn tiếp tục đấm thêm một cú nữa, Thẩm Trĩ chỉ kịp buột miệng, “Hiện giờ vừa đúng lúc bắt cậu ta quay về.”
Thẩm Hà túm chặt lấy cổ áo Phùng Bân, ánh mắt rơi trên cánh tay đỏ ửng của cô.
“Quay về?” Anh hỏi, “Còn cần cậu ta quay về làm gì?”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, những lời Thẩm Hà nói ra sau đó hoàn toàn trái ngược với dự tính ban đầu: “Bây giờ phải đấm chết cậu ta.”
Trong khoảnh khắc Thẩm Trĩ vừa tức vừa buồn cười.
Rõ ràng ban nãy chẳng cáu gắt chút nào, bản thân mình bị nói những lời khó nghe như vậy cũng đều nhịn hết.

Nhưng hiện tại lại giận dữ đến mức này, xúc động ước gì có thể giết người.

Rốt cuộc là thứ gì thách thức giới hạn của anh chứ?
Giống như bị điên rồi thì phải, trong tiếng than khóc của bạn học cùng khóa, Thẩm Trĩ vô thức cười rộ lên.
“Cậu là đồ thần kinh.” Cô nói.
Nhắc đến Thẩm Hà, cảm tưởng của Thẩm Trĩ chính là “Sao lại có loại người như thế này”.

Mà nói đến Thẩm Trĩ, Thẩm Hà cảm thấy “Người này sao lại thế chứ.”
Ngay từ khi bắt đầu, quan hệ của bọn họ chính là như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.