Toàn Bộ Dựa Vào Diễn Xuất

Chương 29: 29: Con Người Không Phải Cây Cỏ Nhưng Không Phải Ai Cũng Giống Như Tôi Và Cô 2




Đang trong thời gian cánh nhân viên văn phòng làm việc, học sinh đều đang trên lớp nghe giảng, trong cửa hàng tạp hóa chửng có mấy người.

Ban đầu Thẩm Hà định xuống xe một mình, nhưng không lay chuyển được Thẩm Trĩ.

Khẩu trang và mũ được bọn họ trang bị đầy đủ sau đó đi xuống xe.
Dường như chẳng cần biết trôi qua bao lâu, phong cách bài trí của cửa hàng tạp hóa vẫn chẳng có gì thay đổi.

Vĩnh viễn là phối màu hài hòa, luôn sạch sẽ chỉnh thề.

Khiến người ta nhớ về quãng thời gian đại học, sau khi kết thúc một đêm diễn tập, sinh viên khoa biểu diễn luôn quây lại thành nhóm tới mua đồ ăn để sạc năng lượng.
Thẩm Trĩ lấy một hộp pudding nhỏ vị cà phê.
Thẩm Hà nhìn cô, thuận miệng hỏi một câu: “Đủ không?”
Cô trợn mắt với anh qua một chiếc kính râm.
Anh quay đầu, chẳng nề hà gì nói: “Cô đừng cướp đồ ăn của tôi là được.”
Nhân viên trong cửa hàng tạp hóa chẳng cần phí sức đã nhận ra bọn họ, không xin chụp ảnh cùng, nhưng rất lễ phép chụp trộm mấy tấm.

Đối với điều này Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đã quen thuộc như cơm bữa, chẳng ngại ngần gì, mua đồ xong thì quay về trên xe.
Vừa ngồi xuống, điện thoại Thẩm Hà vang lên.
Thẩm Trĩ đang xé vỏ hộp pudding.
Tấm màng plastic mỏng manh dính quá chặt.

Cô xé không ra.

Nhìn thấy một màn này, anh nghiêng mặt dùng vai kẹp lấy điện thoại, vừa nhận điện thoại vừa lấy đồ trong tay cô ra xé giúp.
“A lô? Ừ, là tôi.” Nói rồi Thẩm Hà đã xé được ra, sau đó đưa chiếc hộp nhỏ trả lại cho Thẩm Trĩ.
Thẩm Trĩ yên tâm vui vẻ bắt đầu nhấm nháp.
Cùng lúc này, cô yên lặng không tiếng động nhìn về phía Thẩm Hà.
“Ừ, tôi biết rồi.

Không đâu, vất vả cho anh rồi.” Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng nhìn sang.
Cô chớp mắt.
Anh vô thức giơ tay ra che lên gương mặt cô, khẽ nói: “Đừng nhìn tôi.”
Thẩm Trĩ bắt lấy cổ tay anh, muốn kéo ra, nhưng bất chợt dừng lại.
Những đường vân trên lòng bàn tay Thẩm Hà đối với cô mà nói có chút xa lạ.
Rõ ràng đã đụng chạm qua nó vô số lần, nhưng chưa từng để ý kỹ tới nó.

Thẩm Trĩ nhìn đến mức thất thần, ngay cả việc Thẩm Hà đã cúp điện thoại rồi cũng không cảm nhận được.
Anh đợi một thôi một hồi, tránh thoát khỏi trói buộc nơi cô, bỗng nhiên anh siết chặt hai má cô.

Thẩm Trĩ giật mình, đang định chửi ầm lên, nhưng lại thấy anh lộ ra nụ cười quái gở.
“Hình như lão Trương ngất rồi.” Thẩm Hà nói.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Trĩ lo lắng hỏi, “Có bị gì không?”
Anh khởi động xe, nhẹ nhàng đưa ra quyết định: “Có lẽ không đáng lo lắm.

Sức khỏe của sư mẫu không tốt, tôi đã liên lạc với Tập Tập rồi, bây giờ định qua đó xem sao.

Bố mẹ cô hiếm lắm mới tới một lần, ở lại với họ chứ?”
Thẩm Trĩ ngẫm nghĩ, cảm thấy như vậy cũng ổn, vậy nên gật đầu đồng ý: “Vậy anh chú ý an toàn.”
Lúc anh khởi động xe, cô nhìn vẻ chăm chú vào tay lái của anh, bỗng nhiên muốn nói gì đó.
Đèn giao thông nhấp nháy, ngón tay của Thẩm Hà gõ nhịp lên vô lăng, dường như góc nghiêng khuôn mặt kéo dài đuôi mắt, anh mở lời ngăn lại vẻ ngập ngừng của cô: “Không muốn tôi đi à?”
Nghe thấy câu từ đùa giỡn này của anh, Thẩm Trĩ bật cười.
“Đợi anh quay về,” Cô nói, “Chúng ta trò chuyện với nhau đi.”
Liên quan đến hôn nhân, liên quan đến quá khứ, liên quan đến những thứ không vui lấp liếm cho qua giữa bọn họ.
Bọn họ tách nhau ở khách sạn.
Thẩm Trĩ quấn chặt áo khoác ngoài lại, dưa mắt tiễn xe Thẩm Hà đi xa.

Cô xoay người lại lên lầu, đoạn đường vừa rồi hai người đi qua mà hiện giờ toàn bộ chỉ còn lại một người đi.
Lúc quay về phòng của bố mẹ, cô gõ cửa, nói một tiếng: “Là con.”
Cửa được mở ra, đập vào mắt là Lam Kiều.
Hôm nay Lam Kiều có chút khác lạ.
Cho dù đối diện với Thẩm Trĩ, cô ta cũng không còn gai góc như xưa nữa.

Giống như không còn sức để quan tâm đến những thứ này.
Thẩm Trĩ bước vào, sau đó nghe thấy giọng nữ cao như đang hát của cô mình, tốc độ nói rất nhanh, đang nói gì đó rất kích động.
Không có người để tâm đến cô, vì vậy Thẩm Trĩ tự tùm chỗ ngồi xuống.
Sau đó sau một tràng oán giận trách móc của cô mình cô mới hiểu đại khái chuyện gì đang diễn ra.
Hôm ấy, có một người hàng xóm đến làm khách.

Mấy năm nay, cuộc sống của cô Thẩm Trĩ càng ngày càng tốt lên, cả người như tắm trong gió xuân, cực kì có thể diện.

Nhưng không ngờ rằng, người hàng xóm này thần bí đuổi hết những người khác đi, gương mặt tràn đầy thiện ý nói với bà, có một hôm con trai mình thực tập ở một bênh viện tư nhân nhìn thấy Lam Kiều.
Theo lý mà nói, mức độ bảo mật của bệnh viện tư nhân không có gì để nói.
Nghe thấy chuyện này, đáy lòng Thẩm Trĩ cũng ngạc nhiên một chút.
Trên mặt cô không lộ ra bất cứ dấu vết nào, nhưng lại vội vã lôi điện thoại ra, hỏi trợ lý mấy câu.
Kết quả biết được, hôm phẫu thuật ấy, cảm xúc của Lam Kiều sụp đổ, tự chạy ra ngoài.
Thực sự đã xảy ra chuyện.
Thẩm Trĩ âm thầm oán trách một câu.
Nhưng mà, người lớn đang ở trước mặt, Lam Kiều cũng không dễ dàng nhả ra.
Cô ta cúi đầu xuống, giống hệt như nữ liệt sỹ hiên ngang bất động.
“Con nói đi! Làm sao con lại làm ra được loại chuyện này? Đúng là không có đạo lý gì cả!” Cô dậm chân đấm ngực.
Dượng ở bên cạnh cũng phụ họa theo: “Phải đó, con bảo bố mẹ, bảo cậu mợ chăm sóc con nhiều năm qua lo lắng như vậy hả!”
Mẹ của Thẩm Trĩ hết lời khuyên lơn: “Tiểu Kiều….Tiểu Kiều, sao cháu có thể…..mắc tội nghiệt nặng nề như thế này chứ.”
Bố Thẩm Trĩ không nhìn nổi nữa, trực tiếp nhắm mắt lại, nét mặt nặng nề.

Thẩm Trĩ rót cho mình một cốc trà nóng, có chút xúc động ngồi xem kịch vui.

Đương lúc thất thần, chẳng hiểu vì sao, cô va phải ánh mắt của Lam Kiều.
Cô bỗng có dự cảm chẳng lành.
Ngay lúc ấy, cô của cô cũng bắt được điểm này.
“Tiểu Trĩ,” ánh mắt sắc bén như mũi tên của người phụ nữ trung niên bắn tới, “Chẳng lẽ cháu cũng biết chuyện này?”
Thẩm Trĩ nói: “Làm____”
Cô muốn nói làm sao có thể.
Nhưng mà, sự việc chuyển biến quá đột ngột, càng giống như đột kích.
Lam Kiều khóc thét lên.
“Chị họ, chị ơi,” Trước kia cô ta chưa từng gọi Thẩm Trĩ như thế này, mà hiện giờ vô cùng thật lòng thật dạ, moi tim móc phổi, “Không cần giấu bố mẹ và cậu mợ nữa chứ?”
Thẩm Trĩ ngây người, sau đó trơ mắt nhìn Lam Kiều đứng dậy.

Cô ta kéo phắt cô lên.

Bình thường Thẩm Trĩ rèn luyện thường xuyên, mà không địch nổi Lam Kiều có sức nặng chẳng hơn nổi cô lấy 10 kg, cứ như vậy bị cô ta lôi xệch vào phòng vệ sinh.
Cô hay dượng cũng được, bô mẹ cũng xong, chẳng có người nào ra mặt ngăn cản.
Vừa vào cửa, Lam Kiều lập tức mở quạt thông gió, nắm lấy cổ tay Thẩm Trĩ gằn giọng nói: “Tôi xin chị, tôi xin chị.

Coi như tôi cầu xin chị đấy.

Chị có tiền, chị cũng không cần bọn họ giúp đỡ.

Nhưng mà tôi không giống thế!”
“Là cô quá tham lam.

Nếu cô đã cần đến sự giúp đỡ của người lớn, vậy tại sao lại nghĩ cách thoát khỏi bọn họ?” Thẩm Trĩ hất tay ra, dùng ngôn từ quyết liệt phản bác, “Thế mà lại đẩy việc này lên đầu tôi, cô bị điên à?”
Lam Kiều giống như bị điên thật rồi.
Cô ta quỳ sụp trước mặt Thẩm Trĩ.
“Tôi bị gã đàn ông kia bỏ rơi, bởi vì ở chung một đơn vị, vì thế nên ngay cả công việc cũng từ bỏ.

Hiện giờ tôi không còn gì hết.

Nếu như cậu mợ không giúp tôi, nếu như bố mẹ tôi không giúp đỡ cầu tình với cậu mợ, tôi phải làm sao đây? Tương lai của tôi phải làm sao?” Lam Kiều khóc lóc, ngón tay bấu chặt lấy Thẩm Trĩ.
Thẩm Trĩ bị cô ta cấu đau nhói, nhưng lại không giãy ra được: “Làm gì cường điệu đến thế? Cô có tay có chân, có bằng cấp có bề ngoài, tự tìm đường ra đi.”
Nhưng Lam Kiều đã không nghe vào tai được nữa.
“Chị muốn hại chết tôi sao? Chị mà không giúp tôi thì tôi chỉ còn nước đi chết thôi.” Lam Kiều như sắp khóc ra máu, thần trí của cô ta không còn minh mẫn, vừa dập đầu, vừa bóp chặt lấy cổ mình, “ Thẩm Trĩ, Thẩm Trĩ.

Chị có biết không? Chị sẽ hại chết tôi đấy.


Lúc tôi chết, sẽ viết tên chị dày đặc trong di thư, để tất cả mọi người đều biết là chị hại chết tôi.

Thẩm Trĩ___”
Thẩm Trĩ không nhịn nổi nữa: “Cô không biết ở bên Chúa ấy tự sát cũng là tội nghiệt sao?”
Nói xong tự bản thân cô cũng thấy buồn cười.
Nếu như Lam Kiều nghe lời Chúa, vậy cũng chẳng cần tới bước đường đi phá thai.
“Được, được, tôi biết rồi.

Chị muốn tôi đi chết.

Vậy bây giờ tôi đi luôn, tôi nghe lời chị họ.”
Lam Kiều thoát ly khỏi khống chế muốn đâm đầu vào tường.

Thẩm Trĩ định ngăn lại, cuối cùng giằng co thế nào lại đụng phải vòi hoa sen, dòng nước lạnh lẽo đổ ập xuống.

Đến cuối cùng, Lam Kiều kết thúc bằng một tiếng hét bén nhọn: “Chị, cầu xin chị trả lại trong sạch cho tôi!”
Dường như để hùa theo tiếng hét này, cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra.
Người lớn trong nhà đều xuất hiện ngoài cửa.
Bên trong có hai người con gái trẻ tuổi, một người quỳ, một người đứng.

Một người gương mặt tuyệt vọng đau đớn, còn người kia hoàn toàn là hốt hoảng và tức giận.

Nước từ trên đỉnh rơi xuống theo hình vòng cung, khiến mái tóc dài và chiếc váy màu đen của Thẩm Trĩ ướt sạch.
Một tôn giáo khác loài mà mới lạ.
Lam Kiều nói: “Đứa trẻ là của chị họ, con đi cùng với chị ấy.”
Thẩm Trĩ nói: “Không liên quan đến con.”
Người cô nói: “Thẩm Trĩ, có thật không?”
Dượng nói: “Lá gan của Lam Kiều không lớn đến thế….”
Thẩm Trĩ nói: “Hôm ấy bỗng nhiên Lam Kiều khóc lóc đến tìm con, con bảo trợ lý dẫn cô ta tới bệnh viện.

Các loại đơn từ vẫn ở chỗ con, chỉ cần các người muốn xem___”
Mà giây phút này, người cắt ngang lời Thẩm Trĩ là bố cô.
“Nói dối là phạm giới,” Bố cô nói, “Những người có tín ngưỡng sẽ không làm như vậy.”
Thời gian đảo ngược về mười năm trước, đã từng của đã từng, bố cô cũng dùng ánh mắt như thế này để nhìn cô, đau đớn, đồng tình, không tin tưởng.
Trong quãng thời gian thanh xuân của cô đã từng chịu tổn thương sâu sắc.
Mẹ cô nói: “Mấy đứa đều là đứa trẻ.

Tiểu Trĩ, còn là nghệ sĩ, là người nổi tiếng, chúng ta đều hiểu.

Nhưng mà….”
Bố cô nói: “Ngồi xuống cùng nhau nói rõ ràng đi.”
Do công việc bận rộn liên tục, khiến cho bọn họ không chung đụng sớm chiều như những cặp bố mẹ và con cái khác, mà dùng phương thức không nóng không lạnh chung đụng với nhau bao nhiêu năm nay.
Nước từ vòi hoa sen trút xuống như mưa, chiếc váy màu đen thõng xuống, gương mặt Thẩm Trĩ trở nên trắng nhợt.

Hàng mi cong vút dính đầy hạt nước, nhưng cô chẳng hề chớp mắt, chỉ đứng yên ở nơi đó, dường như đã hóa thành bức tượng.
Cánh môi cô mấp máy, giọng nói của cô run rẩy nói một câu.
Người cô mở miệng, đi lên trước một bước: “Cái gì?”
Thẩm Trĩ lặp lại một lần nữa.
“Con à,” Trong mắt mẹ cô giăng đầy lo âu, “Con nói gì vậy?”

Trong cơn tĩnh lặng dài dằng dặc, chỉ duy tiếng nước chảy là liên tục không ngừng.
Thẩm Trĩ nói: “Tôi và các người chẳng có gì để nói cả.”
Cô bỏ mặc tất cả mọi người đi thẳng ra ngoài.

Cầm túi và áo khác, bỗng cô quay người trở lại.

Thẩm Trĩ đi vào trong phòng tắm, tắt vòi nước đi, lúc này mới rời khỏi tầm mắt của mọi người đầu cũng chẳng ngoảnh lại.
*
Bố mẹ hăng say với công việc, đứa trẻ bị bỏ mặc, Thẩm Trĩ biết, tình trạng gia đình như mình chẳng hề hiếm gặp.
Bắt đầu từ trước kia, cô đã tùy hứng.
Không thông cảm cho bố mẹ, luôn nổi cáu với bọn họ.

Vượt ra ngoài tưởng tượng chính là, bọn họ chẳng dung túng cô là mấy.

Thiếu nữ trọng thể diện chỉ có thể cố gắng kiến trì.

Mãi đến ngày hôm nay, cô vẫn đang tùy hứng.
Một mình Thẩm Trĩ đứng trong thang máy.
Liên lạc với trợ lý, lúc này cô mới cảm thấy lạnh.
Cả người cô ướt đẫm, cả người đang run rẩy.

Ánh đèn trong thang máy vàng vọt tới khô khan, Thẩm Trĩ vòng tay ôm lấy cơ thể, cố gắng khống chế hết mức để khí lạnh không xâm nhập vào người.
Trợ lý liên lạc với cô, Thẩm Trĩ nhận máy.

Chưa kịp đợi đối phương mở miệng, cô vội vã bố trí công việc về sau, về nhà, tắm rửa, thay quần áo, ngoài ra còn nghĩ đến rất nhiều chuyện khác.
“Rèm cửa sổ trước kia đã trả hàng chưa?” Cô hỏi.
Tiểu Thu không chuẩn bị kịp: “Hả, có lẽ là….”
“Hử?”
Dù sao với nghề nghiệp này thì rất nhanh đối phương đã sửa miệng, nghiêm túc trả lời: “Phải ạ, đã trả hàng và phản ánh với cửa hàng rồi.

Nhưng bên đó bọn họ nói không còn màu xanh nữa, màu vàng cũng phải đợi.”
Thẩm Trĩ nhắm mắt lại, nuốt nước bọt đồng thời cũng bình tĩnh lại.
“Quên đi, chị không cần nữa.” Cô nói.
“….”
“Cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác, lung tung cả lên.

Chị không cần cái rèm đó nữa.” Thẩm Trĩ mệt mỏi đưa ra quyết định.
Con số trên thang máy dần dần thay đổi, cô nhìn không chớp mắt, nhưng mà, không hề dự đoán được, thang máy bắt đầu lắc lư.
Nói không rõ sự xảy ra tuần tự như thế nào.
Tóm lại, thang máy ngừng di chuyển, đèn tắt rụi, đèn khẩn cấp sáng lên, cuộc gọi bị ngắt quãng.

Xung quanh rung động.

Thẩm Trĩ hoảng lên, sau đó phản ứng lại.
Khủng bố đột kích? Nổ bom? Hay là động đất?
Trong lúc nguy hiểm thang máy khởi động cơ chế khẩn cấp.
Trong cơn mơ hồ, Thẩm Trĩ không nhịn được nghĩ, cô sẽ không chết ở chỗ này chứ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.