Gần như Thẩm Trĩ đã mất đi toàn bộ điểm tựa, chỉ có thể túm chặt lấy bờ vai của Thẩm Hà, giao ra quyền chủ động của bản thân.
“Chỗ này có camera….” Cuối cùng của cuối cùng, cô đã từ bỏ giãy giụa, nhưng vẫn kịp thời nhắc nhở điểm này.
Anh đỡ cô đi vào bên trong.
Cứ như vậy bắt đầu từ đoạn hành lang, hệt như một trận người ngã ngựa đổ, va đông đụng tây vào tới phòng giặt đồ.
Cũng chẳng rõ là ai chạm vào nút thoát nước, máy giặt không ngừng rung lên, lắc lư khiến Thẩm Trĩ ở bên trên tê dại.
Lòng báo thù của cô mạnh, nhân lúc người bên trên không chú ý, trong lúc đối phương cúi người xuống cào mạnh lên lưng anh____Thẩm Hà hệt như mất đi cảm giác đau đớn, chẳng qua chỉ lặng lẽ, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Thực ra cô đã sắp không chịu đựng nổi, ý chí rã rời, nhưng vẫn khiêu khích: “Có giỏi thì làm chết tôi đi.”
Anh chẳng chịu chút kích thích nào, mà cười rộ lên, gặm cắn bờ vai cô: “Vậy thì sao tôi nỡ chứ.”
Có vài lần bọn họ suýt nữa là đụng vào đồ đạc, nhưng đều chú ý hơn một chút.
Thương vong so với trước kia thì ít hơn nhiều.
Tới khi Thẩm Trĩ nằm trên giường chuẩn bị say giấc nồng, cô vẫn nghe thấy tiếng cúc áo sơ mi của Thẩm Hà bị cô giựt đứt đang oán thán.
Khi tỉnh dậy trên giường đã không còn người khác.
Sau khi đánh răng vệ sinh cá nhân ra ngoài, cô thấy anh đeo kính, mặc một chiếc áo thun đen cao cổ, vừa đọc sách vừa dùng một tay thao tác máy hút bụi.
Cô ngáp một cái, kiễng chân tiến lên phía trước, loạng choạng lao thẳng tới, cánh tay luồn từ phía sau ôm lấy eo anh.
“Anh đồng ý đi thăm thầy rồi đấy.” Thẩm Trĩ nói.
Thẩm Hà trả lời: “Tới nhà ông ấy đi.”
Dù sao thì Trương Thanh Nguyệt cũng đang ở viện.
Sau khi trợ lý nhận được điện thoại thì vội chạy tới.
Trông thấy Thẩm Trĩ cả người phờ phạc, mệt mỏi nằm trên giường, rồi lại nhìn thấy cả người đầy dấu vết nếu bị người đại diện nhìn thấy chắc chắn sẽ nổi điên lên, ở chức vụ này nhiều năm, sức công phá vẻ ngoài của cô chẳng hề suy giảm, Tiểu Thu lập tức nghiêng mặt qua chỗ khác, mặc niệm 99 81 lần sắc tức thị không.
Phụ trách đưa đón là lái xe của Thẩm Hà.
Bọn họ ngồi xe tới nơi ở trước mắt của Trương Giang Nam.
Xe lái thẳng vào trong sân, tới trước cửa, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ mới xuống xe.
Thẩm Hà chạy tới ôm thầy mình trước, Thẩm Trĩ đưa quà thăm hỏi cho người giúp việc.
Hai bên khẽ mỉm cười chào hỏi nhau, Thẩm Hà hỏi Trương Giang Nam: “Thế nào rồi ạ?” Thẩm Trĩ nói: “Vẫn ổn chứ ạ?”
Trương Giang Nam lắc đầu, trả lời: “Cứ như vậy thôi.”
Bọn họ đi vào trong nhà.
Người giúp việc bưng trà lên.
Tách trà cho Thẩm Trĩ còn bỏ thêm gói trà theo khẩu vị của cô, thêm vào tách của Thẩm Hà mấy thìa mật ong.
Bọn họ là thầy trò, còn là diễn viên.
Cuộc trò chuyện cũng có liên quan tới việc đóng phim___Trương Giang Nam nói: “ [Khối u] nhận được 5 đề cử, cuối năm em bận rộn rồi chứ?”
“Nhờ phúc của thầy.” Thẩm Hà khách sáo.
Trương Giang Nam nói lời thật lòng: “Nếu lần này đoạt được giải, em đã thành song ảnh đế rồi chứ? Cho dù không giành được, cũng đừng bực bội.
Đối với em mà nói đây là chuyện sớm muộn thôi.”
Hai người vừa mới ngồi xuống, chiếc rèm phía không xa hơi rung động, bọn họ nhìn thấy sư mẫu đứng ở đó, cơ thể cao lớn, lại vừa lúc mặc đồ đen, có chút giống dáng vẻ ác linh trong phim điện ảnh kinh dị [Gọi hồn 2].
Thế nhưng đợi bà ấy bước ra khỏi cửa chớp, lại biến thành sư mẫu ân cần chu đáo.
“Thật có lỗi, Thẩm Hà.
Lần trước là cô hoảng quá...” Bà ấy lên tiếng xin lỗi.
Thẩm Trĩ cất lời, đứng dậy dìu sư mẫu ngồi xuống: “Không sao đâu ạ.”
An ủi của cô càng có tác dụng hơn.
Thế nhưng, sư mẫu có mặt ở nhà hiển nhiên khiến Thẩm Hà ý thức được một chuyện khác.
Trương Giang Nam nhắm mắt lại, mệt mỏi thì thào: “Buổi sáng Thanh Nguyệt về nhà rồi.”
Đối với bệnh nhân trầm cảm mà nói, thời kì mà người bệnh hồi phục năng lực hoạt động ngược lại càng nguy hiểm.
Vì tỉ lệ tự sát, tự làm tổn thương bản thân càng cao hơn.
Trương Thanh Nguyệt khăng khăng đòi xuất viện, áp lực bảo mật của bệnh viện cũng lớn, vậy nên không hề từ chối.
Đúng là không phải dịp.
Thẩm Hà nắm lấy tách trà, gõ từng cái lên hoa văn màu đỏ trên viền sứ.
Nét mặt của anh không hề thay đổi, nhưng người thân thuộc với anh sẽ nhận ra, đây là tín hiệu cho thấy anh đang mất kiên nhẫn và chống cự.
Thẩm Trĩ vươn tay xuống dưới bàn đè chặt lấy anh.
Cơ thể Thẩm Hà rất cứng rắn, không hề nói quá nhưng mà cảm giác sờ lên cơ bắt rắn rỏi ấy rất tuyệt vời, cô xoa nắn hệt như chỗ không người, ngẩng đầu nói với anh: “Nếu có thể….Cũng đi thăm đàn chị đi.”
Thẩm Hà hơi khó xử.
Nói thực lòng, anh đã bị Trương Thanh Nguyệt làm cho bị ám ảnh.
Tính cách của Thẩm Hà không được tốt cho lắm, thích bới móc chế giễu người ta không phân biệt nam nữ già trẻ, nhưng rất hiếm có người bắt nạt được trên đầu của anh.
Thế nhưng, quả thực Trương Thanh Nguyệt đã hại anh chịu thiệt.
Thế nhưng Thẩm Trĩ muốn đi, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Hai người đi lên lầu.
Trương Thanh Nguyệt nằm trên chiếc giường như đám mây, chẳng hề nhúc nhích hệt như bị đông cứng.
Nghe nói tình hình hôm nay của cô ta tốt lên chút mới về nhà, đúng như dự đoán, khi Thẩm Trĩ vào cửa, cô ta khó khăn giơ cổ tay lên.
“….Thẩm Trĩ?” Cô ta mệt nhọc thì thào.
Nhìn thấy gương mặt của Trương Thanh Nguyệt, Thẩm Trĩ hơi kinh ngạc.
Trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày mà cô ta đã gầy sọp đi, hệt như cuống hoa bách hợp, cực kì yếu ớt, vẻ đẹp cũng bị giảm đi nhiều, nhưng càng khiến người ta sinh ra cảm giác muốn bảo vệ.
Năng lực phán đoán của Trương Thanh Nguyệt cũng giảm xuống, lúc này đây không phân biệt đối tượng, cũng chẳng nhìn thời gian địa điểm, nắm chặt lấy tay Thẩm Trĩ rồi khóc.
Cô ta khóc nói: “Tại sao kia chứ? Tại sao lại bỏ mặc tôi? Anh ấy còn cố ý cưới người Châu Á, trước tôi anh ấy chưa từng yêu đương với người Châu Á mà…..Tại sao? Tại sao không phải là tôi chứ?”
Từng tiếng khóc như xé rách tim gan, đứt từng khúc ruột.
Thẩm Trĩ khó lòng mà rút tay về, cũng chẳng thể nắm được tay cô ta, chỉ đành cứng đơ tại chỗ.
Sư mẫu nhỏ giọng sụt sịt.
Trương Giang Nam thở dài một hơi, quay đầu đụng phải tầm mắt của Thẩm Hà.
Dường như anh đang muốn hỏi gì đó, Trương Giang Nam cũng gật đầu ngầm cho phép, cuối cùng, Thẩm Hà đi lên phía trước, nắm lấy một cánh tay của Thẩm Trĩ, kéo cô lại.
Mà Thẩm Trĩ cũng chẳng trách móc, chỉ hờ hững nói: “Vẫn phải uống thuốc đó.”
Khi chuẩn bị rời khỏi, nhân lúc Thẩm Hà không chú ý, Trương Giang Nam kéo tay Thẩm Trĩ nói: “Thầy đi xem bói, đứa trẻ chào đời vào năm sau rất vượng.
Con gái ruột của thầy thì không mong chờ được gì rồi, em với tên nhãi Thẩm Hà kia nhớ nắm chắc thời gian.”
“Cái gì ạ….” Thẩm Trĩ cảm thấy buồn cười.
Thế nhưng khi đi xuống bậc tang, cô lại bất giác ngẫm đi nghĩ lại.
Cuối cùng ngồi lên trên xe, vẫn gửi tin nhắn wechat cho thầy Trương: “Người nào xem bói ạ? Có tin tưởng được không thầy?”
*
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ lặng lẽ ra nước ngoài.
Không hề chào hỏi trước với cánh truyền thông, rồi còn liên lạc với lối đi VIP, tóm lại ý định chuẩn bị từ trước sẽ cố gắng không công khai.
Khi đưa ra quyết định này, Thẩm Trĩ rút bớt thời giờ trong lúc thu dọn hành lý bận rộn, cô nhìn chằm chằm vào quả cầu tuyết trên tủ đầu giường.
Cầm lên xoay một cái, những bông tuyết bên trong quả cầu hệt như lông ngỗng rơi rụng lả tả, cực kì xinh đẹp.
Bỗng nhiên Thẩm Hà đẩy cửa ra, khiến cô giật mình ngã ngửa xuống, thẹn quá hóa giận gào lên: “Anh không biết gõ cửa à?”
“Tôi gõ rồi.” Anh nói.
Cô mệt phải vòng vo tam quốc, dứt khoát lùi một bước hỏi: “Sao thế?”
“[Bất như ý môn] chuẩn bị phát sóng, [Chó đen] bất cứ lúc nào cũng sẽ tiếp tục quay, thời gian của chúng ta không có nhiều lắm,” Thẩm Hà nói, “Thế nên đón xong sinh nhật thì về, có vấn đề gì không?”
Thẩm Trĩ gật đầu.
Cô quay đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc, thấy anh sắp đi khỏi, bỗng nhiên Thẩm Trĩ gọi anh lại: “Thẩm Hà.”
Anh quay người lại, không nói câu gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cô.
“Lần này chúng ta….” Cô đang uyển chuyển lựa lời, “Có ai biết không?”
Thẩm Hà khựng lại, sau đó nói: “Không có.”
“Không có?” Thẩm Trĩ không hề che giấu vui vẻ của mình.
Anh đưa ra một đáp án khẳng định: “Ừ.”
Ngoài ra, khi Đinh Nghiêu Thải biết được chuyện này cực kì bất mãn: “Cơ hội quảng bá tốt như thế này mà từ bỏ? Chẳng phải hai đứa trước giờ luôn rất tỉnh táo sao? Dạo này hai đứa uồng lộn thuốc hả?”
Thế nhưng Tập Tập rất hào phóng tiến bộ, nhiệt tình cổ vũ nói: “Khá tốt mà.
Ra ngoài thả lỏng chút, con người phải học được cách giải tỏa áp lực, nếu không sớm muộn cũng có ngày bị cái giới này ép điên.”
Quan điểm của Đinh Nghiêu Thải và Tập Tập trái ngược nhau, lại một lần nữa đụng độ kịch liệt trong cơn gió yên biển lặng.
Lần đầu tiên Đinh Nghiêu Thải không nhịn nổi nữa, phá vỡ cục diện: “Giả dụ như quan hệ giữa hai nghệ sĩ của chúng ta rạn nứt, cuối cùng thì đều phải chịu ảnh hưởng.”
Tập Tập thong dong nhàn nhã, chẳng hề hấn gì: “Tôi cũng vẫn luôn quan tâm đến bọn trẻ.
Có những chuyện, khả năng vẫn là người đã kết hôn như tôi càng hiểu rõ hơn.
Cô đinh cô đừng lo lắng nữa.”
Đinh Nghiêu Thải không phục, khịt mũi coi thường: “Nghệ sĩ đang thời kì đi lên như Thẩm Hà, làm người đại diện của cậu ta chắc bận lắm, không bằng cô quay về chăm lo cho gia đình đi.”
Thiếu hụt kinh nghiệm tình cảm luôn là tử huyệt của Đinh Nghiêu Thải, chỉ cần đốt là cháy, kích là nổ.
Không thể chăm lo cho gia đình là điểm yếu của Tập Tập, không thích nhắc tới, khó mà lo lắng chu toàn được.
Hai người đều đánh trúng bảy tấc của đối phương, đôi bên tổn thương, cùng nhau lùi bước.
Cho đến hiện tại, thỏa thuận ly hôn của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đã anh đến tôi đi sửa đổi lại yêu cầu và phản bác ý kiến chẳng biết bao nhiêu lần rồi.
Bọn họ không ngừng làm ra những điều nhìn thì kiên quyết nhưng thực tế chẳng có tác dụng gì, quanh đi quẩn lại, không ngừng kéo dài.
Bọn họ chuyển hai chuyên bay.
Tới lần thứ hai, đã ra tới nước ngoài, ở trong dòng người có màu da không giống nhau, bọn họ đã hóa thân thành những con người có thể đi lại tự do giữa dòng người đang đi lại, trò chuyện.
Không phải không có suy nghĩ và điều kiện ra nước ngoài, chẳng qua vì công việc quá bận rộn.
Một năm 365 ngày, phân nửa đều sống trong đoàn phim.
Tiền là kiếm mãi không hết, lý do để biến thành kẻ cuồng công việc thì có ngàn vạn, dù sao thì Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều như nhau không có ngoại lệ.
Có chuyến bay bị hoãn lại, bọn họ dùng bữa tối ở phòng chờ rồi mới tiếp tục lên máy bay.
Trước đó Thẩm Trĩ đi mua bánh cooki làm điểm tâm, cô tự nhấm nháp rồi thi thoảng nhét cho Thẩm Hà một miếng.
Đặt chân tới nước ngoài, chỉ cần ngồi xe taxi, sau đó đi thẳng tới khách sạn đã đặt trước đó.
Khi bọn họ xuất phát là buổi chiều, lúc hạ cánh xuống địa phương đã là buổi sáng.
Cả hai người đều sức cùng lực kiệt, trợ lý không ở bên, lại không quen để người không thân thiết giúp đỡ.
Mãi đến khi lên lầu, vào trong phòng, giúp nhau cởi bỏ khăn choàng, treo áo khoác, Thẩm Trĩ mới phát giác ra Thẩm Hà chỉ đặt một phòng.
Vì quá đỗi mệt nhọc, nên tạm thời không buồn truy cứu nữa.
Quản gia của khách sạn cực kì am hiểu tạo bầu không khí, hơn nữa còn biết nói một chút tiếng Trung, sau khi đưa bữa sáng tới, xác nhận thời gian hai người tỉnh dậy thì lập tức rời khỏi.
Thẩm Trĩ đi tắm, Thẩm Hà đang dùng cốc rượu ở trong phòng bếp của khách sạn để uống thuốc.
Sau khi lục tục thu dọn đồ đạc xong, bọn họ mới ngã ra giường, mệt mỏi tới nỗi díu mắt, thế nhưng lại bởi chuyện lệch múi giờ mà khó lòng ngủ được.
Thế nên Thẩm Trĩ hỏi: “Tại sao chỉ đặt một phòng?”
Thẩm Hà nằm bò, nửa gương mặt hãm sâu vào chiếc gối mềm mại.
Anh nói: “Má Tập đặt đấy.”
“Vậy vừa rồi anh cũng có thể đặt thêm một phòng nữa mà.”
Nghe thấy câu này của cô, anh chẳng mở mắt, thế nhưng khóe miệng hơi nhếch lên.
Thẩm Trĩ có chút tức giận, chẳng rõ vì sao, chỉ cảm thấy buồn cười,quở mắng nói: “Sao thế?”
Rèm cửa trong phòng đã được kéo lại, khiến căn phòng trở nên ấm áp trầm lắng hơn.
Thẩm Hà lắc đầu với biên độ nhỏ, nói: “Không.
Chính là không được.”
“Tại sao thế?” Cô càng thấy tò mò hơn.
Anh rất mệt rất mệt, có lẽ là đang chìm vào giấc ngủ, nên giọng nói của anh rất nhẹ.
Thẩm Trĩ không nghe rõ, dính sát tới: “Nói lại lần nữa.”
Dường như Thẩm Hà hơi nhích ra một chút, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, dự định cứ như vậy mà đánh một giấc.
Trước đó, anh lặp lại từng câu từng chữ rõ ràng: “Muốn ở cùng một chỗ với em.”
Cô cảm thấy trái tim mình hệt như có thứ gì đó lông xù xì khẽ lướt qua.
Thẩm Trĩ không nén nổi ý cười, tỉ mỉ đánh giá anh.
Mãi lâu sau, cô nói: “Anh có đói không?”
Nghe thấy câu này, Thẩm Hà mở mắt ra.
Anh chống người dậy, quét qua xe đồ ăn ở phía không xa rất nhanh, sau đó lại nằm bẹp xuống, đưa ra nhận xét: “Quên đi, không có đồ tôi muốn ăn.”
Hai người nằm trên giường, chiếc đèm chùm trên trần nhà mang phong cách cổ điển đung đưa dưới ánh sáng rực rỡ.
Thẩm Trĩ nói: “Anh muốn ăn thứ gì?”
Thẩm Hà nghĩ ngợi, thuận miệng nói: “….Kẹo bông sô cô la? Dù sao cũng muốn ăn đồ ngọt.”
Thế nhưng hiện tại không ăn được.
Anh quyết định đi ngủ, cũng giục cô nghỉ ngơi.
Căn phòng dần trở nên yên tĩnh, Thẩm Trĩ vẫn không bằng lòng cứ thế mà ngủ.
Cô nhìn anh, chẳng có bất cứ gánh nặng nào sáp tới, khẽ hôn lên môi anh.
“Có lẽ không đủ ngọt, nhưng anh lót dạ tạm đi.” Nói xong, Thẩm Trĩ lùi người về, để lại Thẩm Hà đã mất sạch cơn buồn ngủ, mà cô đã tiến vào mộng đẹp tự bao giờ.