Vương Kim Dương có chút dại ra, tiểu tử này bắt được ai? Ngươi mẹ nó đùa ta hả?
"Hắn bị thương từ trước rồi?"
"Không…"
"Cậu không đùa anh mày đó chứ!"
Lần này, Vương Kim Dương trực tiếp mở miệng nói ra.
Nếu Phương Bình không nói dối, vậy đối phương chính là Hoàng Bân!
Một võ giả đỉnh cấp hai, thậm chí có khả năng đã đột phá cấp ba! Bị một học sinh trung học bắt?
Nếu trọng thương rồi bị bắt, thì Vương Kim Dương sẽ tin, nhưng hắn ta không bị thương, ít nhất cũng là võ giả đỉnh cấp hai, sẽ bị Phương Bình bắt được sao?
Phương Bình thấy cậu khiếp sợ, cười khan nói: "Bất ngờ, đều là bất ngờ. Trước đó em có…"
Cậu còn chưa nói hết, Vương Kim Dương đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sáng như tuyết nói: "Đi, chúng ta vừa đi vừa nói, cậu đưa anh tới đó đi!"
Hắn không cần phải hỏi, chờ nhìn thấy người, đương nhiên sẽ biết thật giả. Nhìn trước rồi bàn việc chia của sau.
"Được!"
Phương Bình cũng không phải loại người do dự thiếu quyết đoán.
Đến lúc này rồi, chỉ có thể đánh cược một lần.
Trên đường, Vương Kim Dương hỏi thêm vài câu, đã xác định đối phương chính là Hoàng Bân. Dù Phương Bình đã nói cậu làm sao bắt đối phương, Vương Kim Dương vẫn còn có chút không dám tin tưởng.
Một võ giả đỉnh cấp hai, cứ như thế ngã xuống!
Mấy bình thuốc mê mấy trăm đồng tiền, bắt được một vị võ giả đỉnh cấp hai, Hoàng Bân thật sự có thể đi chết rồi!
Ngẫm lại chính mình, thực lực cũng không kém Hoàng Bân bao nhiêu. Há không phải nói, đổi thành chính mình, bị Phương Bình tính kế như thế cũng sẽ tiêu luôn sao. Chỉ ngẫm lại thôi, Vương Kim Dương đã không rét mà run.
Lúc nhìn Phương Bình, sắc mặt có chút quái lạ doạ người.
Nếu việc này truyền đi, Hoàng Bân e là sẽ trở thành trò cười của giới võ đạo. Mà Phương Bình, dù cho không thành võ giả, cũng sẽ vang danh trong giới rồi.
Sau mười mấy phút, hai người đến tiểu khu Cảnh Hồ Viên.
Phòng 201.
Nhìn Phương Bình kéo Hoàng Bân từ dưới giường ra như kéo một con chó, khóe mắt Vương Kim Dương hung hăng co giật. Đúng là Hoàng Bân, dù trên mặt đối phương loang lổ vết máu, Vương Kim Dương cũng nhận ra được.
Một võ giả đỉnh cấp hai, thật sự thua trong tay Phương Bình!
Không vội vã nhìn Hoàng Bân, Vương Kim Dương nhìn Phương Bình, giọng điệu lần đầu tiên phức tạp đến khó có thể tự kiềm chế nói:
"Phương Bình, cho đến bây giờ, anh đây không khâm phục được bao nhiêu người, coi như em là một trong số đó, thật trâu bò!"
Ngoại trừ chữ "Trâu”, cậu thật sự không thể hình dung được cảm thụ của mình.
Mẹ nó, võ giả đỉnh cấp hai, bị một người bình thường đánh thành chó chết rồi!
Nếu ai cũng giống như Phương Bình, thì bọn họ còn luyện võ làm gì!
Phương Bình cười khan nói: "Thực sự là bất ngờ, anh Vương, cái tên này anh biết, là người xấu đúng không?"
"Hừm, đào phạm!"
Vương Kim Dương cũng không che giấu, cười khổ nói: "Đào phạm có ba cái mạng trên tay! Còn không phải là án mạng bình thường, ba người chết trong tay hắn, có hai người cấp một, một người cấp hai, ba người đều là võ giả! Nếu ba người kia dưới suối vàng biết kẻ thù đã bị em hạ gục, ván quan tài cũng không ép được bọn họ."
Lúc cậu nói lời này, Phương Bình còn không nói gì, Hoàng Bân đang nằm dưới đất lại kịch liệt giãy giụa! Giờ khắc này, ánh mắt Hoàng Bân hết sức hung ác trừng Phương Bình!
Hắn biết, phiền phức lớn rồi!
Có thể nói ra sự tích của hắn, huyết khí dồi dào đến mức hắn có cảm giác mình còn thua kém, thì đây không phải võ giả còn có thể là cái gì. Rơi vào tay Phương Bình và rơi vào tay võ giả là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Lần này, thật sự là tiêu rồi.
Lúc Hoàng Bân giãy dụa, Vương Kim Dương đang ôn hòa nói chuyện với Phương Bình đột nhiên đá một cái. Phương Bình thậm chí cũng không thấy cậu động chân, thế mà Hoàng Bân đã bị một cước đá thật xa.
Vương Kim Dương bình tĩnh mà nhìn chằm chằm Hoàng Bân, lạnh nhạt nói: "Vốn lần này là vì ngươi mà đến, ở Thương Sơn đuổi bắt ngươi mấy ngày, không ngờ ngươi trốn ở đây. Người tính không bằng trời tính, tránh được ta, lại ngã ở đây. Nếu ta là ngươi, lúc này e là đang sợ sống không bằng chết."
Ánh mắt vốn đỏ như máu của Hoàng Bân, dần dần có chút ảm đạm.
Vương Kim Dương nói không sai, rơi vào tay Phương Bình còn đỡ hơn là rơi vào tay Vương Kim Dương.
Vương Kim Dương nói xong một câu, cũng không quan tâm đến hắn ta nữa, nhìn về phía Phương Bình nói: "Hắn mang theo cái gì?"
"Huyết Khí Hoàn, Khí Huyết Đan, ngoài ra còn có một viên Thối Cốt Đan và Hộ Phủ Đan."
Phương Bình không giấu, chỉ là không nói cấp bậc. Trên thực tế, cậu không nói, Vương Kim Dương cũng đại khái có thể phán đoán ra được. Giá trị mà lúc trước Phương Bình nói chính là thuốc dùng để đột phá lên cấp ba.
Vương Kim Dương không vội vã mở miệng nói chuyện, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ làm sao chia của. Lúc này, Phương Bình lại bổ sung: "Trên người hắn ta có khả năng còn mang theo một vài thứ, em không dám soát người."
Không phải không dám, mà là lúc đối phương còn hôn mê cậu hoàn toàn quên mất. Sau đó không dám thả hắn ra, đương nhiên không thể soát người.
Ánh mắt Vương Kim Dương đột nhiên sáng lên, hô hấp hơi có chút hấp tấp nói: "Trước khi em bắt được hắn, hắn không hề phòng bị đúng không?"
Nói hơi phí lời, nếu mà có phòng bị thì giờ này chó chết đã là Phương Bình rồi. Nhưng Vương Kim Dương thật sự có chút kích động, phải biết, Hoàng Bân vẫn đang chuẩn bị đột phá cấp ba. Đột phá cấp ba, trừ bỏ thuốc, còn phải chuẩn bị thứ khác mới được.
Đó mới là vật phẩm có giá trị lớn nhất!
Lúc trước cậu không cân nhắc đến chuyện này, là bởi vì Hoàng Bân dù có chết cũng không muốn trao vật phẩm cho người khác. Nhưng lần này, Phương Bình là xuất kỳ bất ý (1) bắt đối phương.
Hoàng Bân chưa chắc sẽ phá huỷ những thứ này, bằng không Phương Bình cũng không lấy được thuốc. Không chờ Phương Bình mở miệng, Vương Kim Dương đã bay thẳng đến chỗ Hoàng Bân.
Phương Bình không dám soát người, không dám tháo dây thừng ra, nhưng hắn thì không cần kiêng kị.
Mấy phút sau.
Hoàng Bân không còn bị trói nữa, nhưng người cũng không hề động đậy chút nào, nằm yên trên mặt đất, chỉ nhìn thấy ngực hơi nhấp nhô.
Mà Vương Kim Dương tìm ra một thứ trông giống như ngọc thạch trên người hắn, trực tiếp nhét vào trong lồng ngực.
Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Phương Bình, Vương Kim Dương cân nhắc chốc lát mới mở miệng nói: "Thối Cốt Đan và Hộ Phủ Đan cấp hai em không dùng được, anh sẽ cho em một viên Thối Cốt Đan và Hộ Phủ Đan cấp một, lúc đột phá võ giả có thể em sẽ cần dùng đến.
Đương nhiên, giá trị cách biệt không nhỏ."
Vương Kim Dương nhìn cậu một hồi, suy nghĩ một chút lại nói: "Anh có thể bồi thường cho em thêm 1 triệu tiền mặt."
Thối Cốt Đan và Hộ Phủ Đan cấp hai, tính gộp lại có giá thị trường là 3 triệu.
Mà nếu là cấp một, thì Thối Cốt Đan 500 ngàn, Hộ Phủ Đan 600 ngàn, giá thị trường cũng tương đương 1 triệu 100 ngàn.
Cũng tương đương với việc Vương Kim Dương lấy đi 1 triệu 900 ngàn, mà anh ta bồi thường Phương Bình 1 triệu, trên thực tế, anh ta chỉ lấy đi tài nguyên có trị giá chưa đến 1 triệu.
Nhưng Hoàng Bân vẫn còn trong tay, Vương Kim Dương vẫn có thể đổi được 500 ngàn tiền thưởng.
Còn cục trinh thám Dương Thành liệu có muốn lấy những chiến lợi phẩm này không thì, Vương Kim Dương căn bản không cân nhắc đến, mà Hoàng Bân, cũng không có cơ hội mở miệng.
Đương nhiên là thứ mà Vương Kim Dương vừa lấy đi kia, hắn cũng không nói.
Phương Bình vừa nghe lời thấy thế, cũng không đề cập tới thứ mà Vương Kim Dương vừa mới lấy đi, vội vàng nói: "Không cần, anh Vương, nếu vậy chẳng phải anh sẽ lấy ít hơn em rất nhiều sao?”
Vương Kim Dương nhìn chằm chằm Phương Bình một lúc lâu, một lát sau mới nói: "Em là người thông minh, sau này chắc chắn chúng ta vẫn còn cơ hội làm việc với nhau.
Ngày hôm nay có một số việc, anh nói rõ, miễn cho sau đó chúng ta trở mặt thành thù.
Đan dược gì đó, tuy giá trị không thấp, nhưng anh cũng có thể mua được.
Bây giờ anh đang sắp đột phá, anh có thể tự chuẩn bị đan dược, nhưng vẫn còn thiếu một thứ, giá cả không ít.
Dù có là anh, thì tạm thời cũng mua không nổi.
Thứ mà anh vừa lấy đi chính là nó, nhưng em hiện tại không dùng được.
Những loại đan dược cấp hai khác em cũng không dùng được, hơn nữa nếu đem bán sẽ dễ dàng khiến người ta nhòm ngó, nên cho anh là đúng nhất. Nhưng mà em yên tâm, sau khi anh đột phá thành công, anh sẽ càng dễ dàng thu thập tài nguyên hơn nhiều.
Ngày sau em cần, có thể tới tìm anh.
Hơn nữa, nếu em đồng ý, chuyện tiếp theo liên quan đến Hoàng Bân không cần em quan tâm, giao cho anh là được."
- --
(1) Xuất kỳ bất ý: ra tay khi đối phương không phòng bị.