Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 107: 107: Chương 109




Xe việt dã vừa khởi động, liền nhìn thấy Giản Tích vỗ cánh bay tới, hiện giờ hắn bay thật ổn, rơi xuống đất cũng không té.

Giản Tích là từ bên cửa đông bay qua, hiển nhiên có chuyện tìm hắn.

Giản Tích chạy tới:
- Hủ ca, tối hôm qua bên trung tâm căn cứ đưa tới hai thùng xăng, đặt trong khu hòa hoãn xung đột.

Quý Hủ:
- Nói cho Trình thúc, để cho hắn dẫn người đem xăng đưa vào kho hàng.

Giản Tích:
- Còn có một việc, hai ngày trước có một họ Bạch tìm anh, nói có chuyện trọng yếu, em nói anh đi vắng, hắn nhờ em chuyển cáo anh sau khi trở về đi một chuyến nam khu căn cứ, có việc gấp.

Giản Tích gãi đầu, có chút ngượng ngùng:
- Thật xin lỗi Hủ ca, ngày hôm qua em quên mất chuyện này.


Họ Bạch chỉ ghé qua một chuyên, không giống người thương trường Cát Thịnh, mỗi ngày đều có mấy người đi qua, chà đủ cảm giác tồn tại, vì thế Giản Tích lại đem chuyện của họ Bạch quên đi.

Quý Hủ không trách cứ hắn, Giản Tích có thể thu liễm tính tình mỗi ngày chờ đợi trong trạm gác, đã thật không dễ dàng:
- Tôi sẽ đi qua đó.

Không bị mắng, Giản Tích nhẹ nhàng thở ra.

Ba chiếc xe rời đi bằng cửa hông ngoại căn cứ, trực tiếp tiến vào ngoại căn cứ nam khu, Trương thúc đóng cửa lại, tạm thời ở nơi này thủ vệ, phòng ngừa Quý Hủ từ cửa này trở về không ai mở cửa cho hắn.

Ba xe quấn tới cửa chính nội căn cứ, gặp được người nam khu căn cứ đang liệp sát cuồng thi.

Cửa chính rộng mở, không ngừng có người đi ra trợ giúp, người bị thương được đưa vào trong nội căn cứ, phía sau đội tiên phong là người thường, bọn họ quét tước chiến trường, gặp được cuồng thi còn chưa chết hẳn sẽ bổ sung mấy đao, phân công hợp tác, hết thảy ngay ngắn trật tự.

Dẫn dắt đội tiên phong chính là Bạch Đình Nham cùng Bạch Giảo Giảo, đối mặt một đám cuồng thi Bạch Đình Nham khoát tay lập tức đánh ngã mấy con, có tử vong cũng có thể còn đứng lên, nhân lúc cuồng thi còn chưa kịp đứng lên những người khác ùa lên, toàn bộ chém chết.

Thân ảnh Bạch Giảo Giảo mơ hồ không chừng, có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào, mỗi lần đều chặt bỏ đầu cuồng thi, tốc độ thật nhanh, thật hiển nhiên Bạch Giảo Giảo cũng là dị hóa nhân.

Chờ Bạch Đình Nham giải quyết một đợt cuồng thi, Quý Hủ nhấn còi xe.

Bạch Đình Nham quay đầu lại nhìn thấy Quý Hủ liền hô to một tiếng, mọi người tự động lui lại, ba xe đi sau cùng, toàn bộ lui vào trong nội căn cứ, cửa đóng lại, đem đám quái vật đều ngăn cách bên ngoài.

Quý Hủ để Bạch Đình Nham cùng Bạch Giảo Giảo lên xe, chuẩn bị trở về, người khác lên tiểu xe vận tải một đường chạy về siêu thị Bạch Kình.

Hiện tại siêu thị vẫn chỉ đi cửa sau, cửa chính bị Quý Hủ dùng một mặt vách tường phong trụ.

Lầu một siêu thị đã đại biến dạng, bên trong quét tước vô cùng sạch sẽ, mang lên sô pha, bàn trà cùng bàn công tác, hiển nhiên thành khu làm việc, người Bạch gia vẫn ở lại trong siêu thị Bạch Kình, người sống sót khác đều dời vào tiểu khu Thấm Viên đã được gia cố qua, cũng có một số ít người về nhà mình ở lại.


Quý Hủ nhìn sắc mặt bọn họ liền biết có việc phát sinh:
- Xảy ra chuyện gì?
Bạch Đình Nham nói:
- Tấn Kỳ thúc bị thương, cần gấp trị liệu, cậu có biện pháp không?
Lúc này Quý Hủ mới biết cha của Bạch Giảo Giảo là Bạch Tấn Kỳ bị thương rất nặng.

Mấy ngày trước nội căn cứ được thanh lý đi ra, thật vất vả tiêu diệt toàn bộ quái vật dị hóa, người sống sót đều thật cao hứng, vốn cho rằng không có cuồng thi thì bọn họ đã an toàn, không ngờ lại có con tiểu quái vật chân đốt theo tường vây tiến vào.

Bạch Tấn Kỳ cùng Bạch Giảo Giảo kiểm kê xong vật tư trong căn cứ quay về, bị tiểu quái vật chân đốt đánh lén, Bạch Tấn Kỳ bị chân đốt đâm xuyên qua ngực, đương trường liền ngã xuống.

Bạch Giảo Giảo sợ choáng váng, cầm rìu chữa cháy liều mạng với tiểu quái vật, quái vật kia phi thường linh hoạt, chân đốt cũng rất cứng rắn, cũng may Bạch Đình Nham đúng lúc đuổi tới mới cứu được nàng.

Chứng kiến cha bị trọng thương, nàng không khống chế được cảm xúc nên mới bị xâm lấn, trong lúc nổi điên còn gây sức ép hơn cả Bạch Đình Nham.

Bạch Đình Nham chạy tới bệnh viện gõ thật lâu không ai mở cửa.

Hắn đành lấy cây thang gấp leo vào, làm ra động tĩnh thật lớn nhưng bệnh viện im ắng, không có người nào.


Bạch Đình Nham hô lớn kinh động tiểu quái vật chân đốt, đem tiểu quái vật giải quyết mới nhìn thấy Trịnh bác sĩ đứng sau cửa thuỷ tinh.

Bạch Đình Nham nói:
- Trịnh bác sĩ bảo tôi đi tìm cậu, nói cậu có lẽ có thể cứu mạng, cũng nói cậu dẫn đội đi Thanh Giang thị, không xác định khi nào trở về, bởi vì sau khi lão Nhiêu rời đi liền luôn không trở về.

Trịnh bác sĩ đút một ít thuốc ra ngoài, để cho hắn mang về ứng cấp.

Sau khi quay về căn cứ, Bạch Đình Nham lại đi gõ cửa hông, hi vọng có thể tiến vào căn cứ của Quý Hủ, hợc là Đào Thanh Ngô hỗ trợ, nhưng không ai mở cửa.

Thật sự không có biện pháp, hôm sau hắn quấn tới cửa chính, gặp thiếu niên thủ vệ nhờ hỗ trợ chuyển lời, đợi Quý Hủ trở về nhất định mời qua nam khu căn cứ một chuyến.

Đợi suốt hai ngày bọn họ thật sự chờ không được nữa, vừa lúc Bạch Giảo Giảo thanh tỉnh, hai người quyết định đi ra ngoài tìm kiếm xe mang Bạch Tấn Kỳ đi bệnh viện, dù không phẫu thuật được cũng có thể ứng cấp đợi Quý Hủ trở về.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.