Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 118: 118: Chương 120




Bố tể không nhìn thấy nguy hiểm, nhưng có thể cảm giác được, mình bị theo dõi.

- Meo meo ô.

.

Hét thảm một tiếng, bốn móng vuốt bay nhanh chạy về phòng, đem cửa phòng gắt gao đóng kín, không dám đi ra ngoài.

Hai đạo bóng đen xông vào phòng khách, một đạo hắc ảnh tán loạn xung quanh phòng khách, hấp dẫn sợi tơ năng lượng "chú ý", một đạo hắc ảnh khác lẻn tới bên sô pha, con mèo đen một móng vuốt vỗ lên mặt Quý Hủ, không có chút lưu tình.

Hai tròng mắt mất đi tiêu cự của Quý Hủ đột nhiên biến thành trong sáng, sợi tơ năng lượng không bị khống chế bị mạnh mẽ kéo về thế giới ý thức, ngay sau đó là cảm giác đau nhức bao trùm như dời non lấp bể, đau tới mức hắn lăn xuống sô pha, thế giới sương trắng bốc lên như muốn nổ tung.

Bóng đen giấu trong sương trắng ở trong cuộc đua giữa Quý Hủ cùng năng lượng xâm lấn giống như là mặt trời, nhảy bắn về phía trước, một hình dáng rõ ràng xuất hiện trong thế giới sương trắng.

Một nhận thức mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong ý thức của Quý Hủ, làm cho hắn nháy mắt quên toàn bộ cảm nhận sâu sắc, nắm chặt nhận thức mơ hồ kia, sợ nó lại trốn.


Nhận thức mơ hồ, giống như vằn nước đẩy ra, nhìn như ôn nhu vô hại kỳ thật một một vòng gợn sóng đều nhấc lên sóng to gió lớn trong đầu Quý Hủ, cho dù mũi miệng hắn chảy máu cũng muốn cầm chặt không buông.

Hắn không thể buông tha cơ hội này, như cầm lấy cọng cỏ cứu mạng, chết cũng không buông tay!
* * *
Chờ Quý Hủ tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh.

Hồi tưởng lại trải qua đêm qua, lập tức tiến vào thế giới ý thức, sương trắng vờn quanh, lơ lửng một cái đồng hồ báo thức mộc mạc.

Cuối cùng thành công, năng lực lần xâm lấn thứ hai rốt cục bị kéo ra trong cuộc đua!
Hắn dùng tay che mắt, thầm lặng bật cười.

Mấy người đứng nơi cửa trầm mặc, không biết có nên đi vào hay không.

Trương thúc khiển trách nhìn Trì Ánh, đem nguyên nhân Quý Hủ xảy ra chuyện khấu lên đầu người này.

Đêm qua trong nhà đột nhiên xuất hiện một con mèo đen toàn thân đầy máu, khi nó đứng thẳng cao xấp xỉ dì Thu.

Mèo đen phun ra tiếng người:
- Quý Hủ đã xảy ra chuyện, các vị đi xem.

Hai người vừa nghe thiếu chút nữa đứng tim, vội vàng chạy tới trong nhà Quý Hủ, nhìn thấy hắn nằm nghiêng dưới đất, trước mặt còn có một bãi máu.

Không đợi bọn họ ra ngoài kêu người, Đào bác sĩ cùng Trịnh bác sĩ đẩy băng ca chạy tới, hiển nhiên mèo đen cũng đi thông tri bọn họ.

Mấy người đem Quý Hủ đưa vào phòng khám, lau sạch sẽ máu trên mặt hắn, không có ngoại thương, bọn họ cũng không biết loại tình huống này trị liệu như thế nào, chỉ đành đặt trong phòng khám quan sát, cũng may đã tỉnh lại.

Ý thức của Quý Hủ vẫn chìm đắm trong thế giới sương trắng, hắn đang cẩn thận quan sát đồng hồ báo thức, trên mặt đồng hồ chỉ có kim giờ cùng kim phút, kim giờ chỉ số 12, kim phút chỉ số 1, đại biểu cho năm phút đồng hồ.

Năm phút a, có thể làm rất nhiều việc, có thể cứu vãn rất nhiều việc!

Ngày đó ở lò sát sinh trở về, Chung Phong Dân tìm hắn nói một sự kiện, lúc đó hắn không có tâm tình nghe bất cứ chuyện gì, nghe xong cũng không để trong lòng, đi theo Chung Phong Dân nhìn kho hàng phong bế của hắn.

Chung Phong Dân nói kho hàng này có chút kỳ quái, rau dưa bỏ vào lâu như vậy nhưng không hề có chút ủ rũ, làm cho Quý Hủ đi nhìn xem.

Quý Hủ vào kho hàng, đứng bên trong chốc lát, nhìn thấy từng giỏ nho mới mẻ suy nghĩ xuất thần.

Lúc đó hắn suy nghĩ Tần Nghiễn An thích nho, sau khi rời đi căn cứ cũng không còn nho để ăn.

Hắn đứng bên trong hồi lâu, sau đó mới trầm mặc rời đi.

Chung Phong Dân nhìn thấy hắn rời đi, không rõ ý tứ, còn cho rằng đây là bí mật không thể hỏi, nên không tiếp tục nhắc lại.

Bây giờ nghĩ lại, kho hàng Chung gia dị thường, hẳn là có quan hệ với năng lực xâm lấn lần thứ hai của hắn, lúc hắn xây dựng kho hàng năng lực tập kích, song phương kéo cùng tranh đoạt, mới khiến cho kho hàng xuất hiện dị thường.

Quý Hủ ngồi dậy, muốn đi kho hàng Chung gia xem một chút, liền nhìn thấy vài người đứng nơi cửa.

Đào Thanh Ngô dẫn đầu đi vào:
- Cảm giác thế nào?
Quý Hủ mang giày:
- Không có việc gì, chỉ là năng lực dị hóa không khống chế được, bảo vệ mình là được.


Quý Hủ đi một chuyến vào kho hàng Chung gia, chứng kiến có một tấm bảng, ghi chép ngày bỏ rau dưa vào, mà kệ đựng nho đã bỏ vào hai tháng trước, nhưng vẫn còn rất mới mẻ.

Chung mẫu nói:
- Hoa quả có thể phóng càng lâu, cải thìa thì nhanh hơn, thả hơn hai tháng nên có chút ủ rũ, nhưng chỉ cần tưới nước thì xanh trở lại.

Quý Hủ nhìn kỹ một vòng, xác định suy đoán của mình, đích thật là tốc độ chảy của thời gian biến chậm, không phải thời gian dừng lại.

Quý Hủ cảm thấy được cả người tràn ngập lòng hăng hái, cảm giác mỏi mệt trở thành hư không, năng lực xâm lấn lần thứ hai của hắn là "hồi tưởng".

Đồng hồ hồi tưởng của hắn hiện giờ có thể quay về năm phút đồng hồ, chờ trình độ dị hóa của hắn càng sâu, thời gian còn lâu hơn, có cơ hội hồi tưởng, cũng sẽ không sợ có tai họa xuất hiện, tai nạn dù lớn bao nhiêu đều có cơ hội lặp lại.

.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.