Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 137: 137: Chương 139




Trường hợp hỗn loạn, đột nhiên tĩnh xuống.
Quý Hủ nhắm mắt lại, hắn thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới không bị đối thủ làm lật xe, lại bị heo đồng đội ném đi.
Giờ này khắc này, Quý Hủ vô cùng tưởng niệm Tần Nghiễn An.

Hắn run rẩy ấn nút hạ cửa kính xe, cởi dây an toàn nện lên người Trình Mạch, mở ra loa lớn, phẫn nộ rống một tiếng.
- Tần Nghiễn An!
Cảm xúc sợ hãi bị phong kín đột nhiên toàn bộ phóng xuất ra ngoài.
Người căn cứ Phiền gia nhìn thấy cơ hội tới, một đám hung ác đánh về hướng phòng xe ngã lật, muốn đem hỏa đạn trực tiếp ném vào trong cửa sổ, hoàn toàn chết cháy người trong xe!
Người Phiền gia vừa leo lên phòng xe, đã bị một bóng ma khổng lồ cấp tốc lao tới bao phủ, cánh dơi run lên đem đám người tung bay!
Đàn trâu dị hóa đang xem cuộc chiến chợt xôn xao, vội vàng thối lui, muốn tìm địa phương an toàn đem mình ẩn núp đi.

Đông!
Một người dừng trên phòng xe, thân thể thon dài nằm sấp xuống, đồng tử màu vàng dựng thẳng xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn vào bên trong.
Quý Hủ trừng to mắt, nhanh chóng thu hồi cảm xúc sợ hãi phóng ra ngoài, chăm chú nhìn nam nhân đã suốt hai tháng không gặp được.
Hắn gầy rất nhiều, đồng tử màu vàng dựng thẳng biến thành hình bầu dục, rất nhanh lại khẩn trương biến thành dựng thẳng, móng vuốt chống lên cửa kính xe lặng lẽ khôi phục thành bàn tay, đôi cánh dơi thật lớn sau lưng lặng yên thu nhỏ lại, muốn trộm ẩn núp đi, như vậy Quý Hủ cũng không phát hiện hắn biến thành quái vật..
Quý Hủ nhìn bộ dáng dè dặt bất an của nam nhân, hốc mắt biến đỏ, hắn giẫm lên cửa xe hướng nam nhân vươn hai tay.
Nam nhân theo bản năng đưa tay qua, nhưng trước khi đụng vào Quý Hủ chợt nghĩ sẽ làm hắn sợ hãi, lại lập tức muốn rụt về, nhưng bị Quý Hủ một phát bắt lấy cổ tay!
Cảm nhận được độ ấm quen thuộc, đồng tử màu vàng dựng thẳng nháy mắt biến thành hình bầu dục, càng ngày càng tròn.
Quý Hủ cầm lấy hai cánh tay của hắn:
- Kéo tôi lên trước đi.
Nam nhân thuận theo đè thấp thân thể, hai tay ôm dưới nách Quý Hủ, như là ôm trẻ con, đem Quý Hủ bế đi ra khỏi xe, lo lắng hắn té xuống, cẩn thận đặt lên phòng xe, vừa muốn buông tay đã bị Quý Hủ ôm lấy.
Thân thể Tần Nghiễn An cứng ngắc tại chỗ, cánh dơi vẫn một mực trộm thu nhỏ lại cũng cứng ngắc như là cánh nhỏ đồ chơi.
- Ca, em tới đón anh về nhà.
Tần Nghiễn An cứng đờ, vẫn không nhúc nhích, thẳng tới lúc này hắn vẫn không phân biệt được đây là sự thật hay là hình tượng hão huyền.
Hắn nhớ rõ mình trở lại Vân Hải thị, trở lại căn cứ Vinh thị, không gặp Phiền Châu, người bên dưới nói Phiền tổng đi tìm kiến tạo sư mới.

Hắn không có chấp niệm đối với việc xây dựng tường vây, bất kỳ là kiến tạo sư nào cũng không làm ra được căn cứ như Quý Hủ xây dựng, hắn tình nguyện giao cho đàn trâu dị hóa thủ vệ, cũng không muốn lo lắng vào việc xây tường vây căn cứ.
Hắn cũng như mỗi lần quay về căn cứ, một mình ngồi trên đỉnh lầu cao, ngồi nơi cao nhất, im lặng nhìn phương xa.


Đây là sau mỗi lần hắn nổi điên, có được thời gian bình tĩnh hiếm thấy.
Hắn có vô số lần muốn quay về trấn Bạch Loan nhìn xem một lần, đều lui bước khi nhớ tới ánh mắt sợ hãi của Quý Hủ, một màn kia khắc sâu trong đầu óc của hắn, hắn không dám trở về, hắn sợ hãi ánh mắt sợ sệt lại chán ghét của Quý Hủ, cũng sợ hãi một khi mình trở về sẽ luyến tiếc rời đi, càng sợ hãi Quý Hủ sẽ bị thương tổn một khi hắn nổi điên.
Mỗi ngày hắn đều đấu tranh với sự thô bạo của bản thân mình, hắn muốn biến thành bình thường, chỉ cần khôi phục bình thường là hắn có thể trở về, trở lại trấn Bạch Loan, nhìn thấy người hắn luôn muốn gặp..
Nhưng mà không thể, hắn không khống chế được, càng điên cuồng muốn gặp một người càng dễ dàng nổi điên, mỗi khi tới lúc hắn lại rời khỏi Vân Hải thị, du đãng không có mục đích, chém giết với đủ loại quái vật dị hóa, phát tiết điên cuồng cùng thô bạo không thể giải quyết.
Hắn khống chế không nổi chính mình, hắn chính là một con quái vật, nhận tri này làm cho hắn phi thường uể oải, có nhiều lần sau khi nổi điên hắn phát hiện mình xuất hiện ở địa phương cách Thanh Giang thị không xa.

Hắn thật khủng hoảng, lo lắng mình không khống chế được nổi điên, không quan tâm chạy về trấn Bạch Loan.
Hắn thật nỗ lực khống chế chính mình, không ngừng ám chỉ bản thân, cho dù là nổi điên cũng phải bay trái ngược phương hướng, hắn muốn xa xa tránh đi Thanh Giang thị cùng trấn Bạch Loan.

Chỉ khi nào bình tĩnh hắn mới dám nhìn hướng kia, tưởng tượng Quý Hủ hiện tại có được vui vẻ hay không, dân cư căn cứ có gia tăng hay không, trấn Bạch Loan hiện tại là hình dạng gì..
Hắn chỉ cho phép chính mình phóng túng lối suy nghĩ trong thời gian quy định, sau đó đến giờ hắn lập tức trống rỗng đại não, không để cho mình có bất kỳ ý nghĩ xằng bậy.
Lần này cũng giống như vậy, đang ngồi trên chỗ cao quen thuộc, phóng túng suy nghĩ của chính mình, lại bị cảm xúc dao động đột nhiên bùng nổ trong một khu vực hấp dẫn lực chú ý, hắn không muốn bị quấy nhiễu, đây là thời gian hắn dành riêng tưởng niệm Quý Hủ.
Nhưng không được, cảm xúc dao động trong khu vực kia ngày càng kịch liệt, nội tâm bình tĩnh dần dần nôn nóng, cảm xúc thô bạo liên tục kéo lên, đồng tử biến thành dựng thẳng.

Hắn nhảy xuống, muốn đem kẻ quấy rầy tâm tình của hắn toàn bộ diệt trừ, lại ở trên đường bắt giữ được cảm xúc sợ hãi thật tinh tường, nháy mắt hắn mờ miệt, còn cho là mình cảm giác sai rồi, mãi tới khi nghe được thanh âm quen thuộc gọi hắn thì bản năng nhanh hơn đại não, chờ khi hắn nhìn thấy Quý Hủ ở trong xe thì hắn vẫn còn đang cảm thấy mờ mịt.
Hắn cảm thấy đây là hình tượng hão huyền, không thể nào là thật sự, Quý Hủ ở trấn Bạch Loan xa xôi, làm sao lại đột nhiên xuất hiện trong Vân Hải thị, dù vậy hắn vẫn tham lam ngóng nhìn người trong xe, thật sự quan sát có phải ngay cả hình tượng hão huyền cũng sợ hãi chính mình, nếu thật là vậy hắn có thể biến mất, cho dù là hình tượng hão huyền hắn cũng sẽ không tiếp tục xuất hiện..
Rõ ràng cảm nhận được sức nặng của một người, độ ấm chân thật cùng thanh âm quen thuộc vẫn không cách nào làm cho hắn hoàn hồn.
Thật lâu không có nghe được đáp án, trái tim Quý Hủ co rút lại, hắn không biết Tần Nghiễn An có còn nguyện ý cùng hắn quay về trấn Bạch Loan hay không, ở nơi này hắn có trụ sở cùng thủ hạ của chính mình, vạn nhất hắn không muốn trở về thì làm sao bây giờ?
- Ca, anh muốn cùng em trở về sao?
Quý Hủ buông người ra, nhìn chằm chằm đồng tử dựng thẳng, từ giữa thấy được vẻ mờ mịt cùng chần chờ.
Tần Nghiễn An há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới phát ra âm thanh:
- Muốn, nhưng mà không thể trở về.
Tần Nghiễn An lúc này làm cho Quý Hủ cảm thấy được xa lạ, hắn thay đổi rất nhiều, vẫn trầm ổn như trước, lại bó tay bó chân, hắn đem mình khóa trong lao tù do chính bản thân tạo ra, hắn rõ ràng ý thức được mình nguy hiểm, cho nên luôn khắc chế cùng đè nén chính mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.