Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 139: 139: Chương 141




Lão trâu ủ rũ, toàn thân đều lộ vẻ chán nản.
Phiền Châu đưa ra chủ ý:
- Nếu ông chủ thật sự không có ý định lưu cậu, nhanh chóng đi ôm đùi em trai của ông chủ, ông chủ hẳn là sẽ nghe lời khuyên của hắn.
Trong đôi mắt trâu tuyệt vọng phát ra tinh quang, đúng vậy, lúc ông chủ muốn nổi điên còn chưa từng thành công khống chế qua, trừ bỏ lần này lời nói của em trai có thể làm yên lòng được ông chủ, hẳn là cũng có thể thuyết phục được ông chủ không giết trâu.
Lão trâu đã đợi không kịp, lập tức muốn trở về căn cứ..

không đúng, trước khi quay về căn cứ còn phải chuẩn bị chút lễ vật, nó nhớ rõ em trai có nói qua thịt trâu ăn ngon, ân, chỉ cần đừng ăn nó cùng huynh đệ của nó, ăn con trâu khác không vấn đề gì.
Lão trâu rống hai tiếng, mang theo hai trâu dị hóa rời khỏi đàn trâu, hướng xa xa chạy tới.
Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An rời đi, Trình Mạch cùng Trì Ánh không có biện pháp, chỉ có thể lái xe đi căn cứ Vinh thị, lần này đàn trâu dị hóa hẳn sẽ không tiếp tục công kích bọn họ.
Tần Nghiễn An quả thật mang theo Quý Hủ quay về căn cứ, dừng trên mái nhà quen thuộc.
Quý Hủ lần đầu tiên bị người ôm bay cao như vậy, khẩn trương tới mức trái tim muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Tần Nghiễn An đem Quý Hủ đặt xuống mái nhà, lập tức thu hồi cánh dơi, không dám để cho Quý Hủ nhìn nhiều thêm một chút, lo lắng Quý Hủ ngại hắn xấu, ngại hắn là một con quái vật.
Quý Hủ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình ở khoảng cách gần như vậy nhìn thấy cánh dơi của đọa biến thú, còn bị mang theo bay lên trời cao.

Hắn hơi có vẻ tiếc nuối nhìn cánh dơi biến mất, lớp vảy màu đen hắn sờ qua, vừa cứng lại lạnh, không biết xúc cảm cánh dơi như thế nào.
Tần Nghiễn An thối lui hai bước, cố gắng làm cho mình yên tĩnh trở lại, chỉ còn đồng tử mắt còn chưa khôi phục bình thường.


Hắn nhắm mắt lại, chờ ánh mắt hoàn toàn khôi phục thành màu lam xám nhạt nhẽo, lập tức mở mắt ra tìm kiếm đạo thân ảnh kia..
Quý Hủ còn tại, hắn không có biến mất.
Tần Nghiễn An lại nhắm mắt, một lần nữa mở, Quý Hủ vẫn còn tồn tại như trước.
Trong mắt hắn hiện vẻ khó thể tin:
- Cậu..

cậu tại sao lại ở chỗ này?
Quý Hủ:
- ..

truyện ngôn tình
Nhìn biểu tình của Tần Nghiễn An giống như lúc này mới nhận ra hắn, chẳng lẽ đọa biến thú còn có đặc điểm mất trí nhớ?
Quý Hủ bất đắc dĩ nói:
- Tôi tới tìm anh, đón anh về nhà.
Tần Nghiễn An sụp mắt, che giấu vẻ đau đớn, về nhà, hắn làm gì còn có nhà, hắn đã sớm không có nhà.
Quý Hủ thấy hắn trầm mặc, trong lòng có chút khẩn trương:
- Anh nguyện ý quay về trấn Bạch Loan không?
Tần Nghiễn An nhìn Quý Hủ, vẫn ôn hòa bao dung như trước:
- Tôi..

không quá thích hợp đi vào trong đó.
Hắn muốn đi, nhưng hắn không thể trở về.
Mỗi lần hắn nổi điên, sau đó tỉnh táo lại, một mảnh kia không còn một con quái vật là đầy đủ, cuồng thi, dị quái thể, quái vật dị hóa, còn có cuồng thi tiến giai, đều bị hắn xé dập nát.
Nếu lúc hắn nổi điên mà không rời xa người sống sót, cũng sẽ xé nát cả người sống sót.
Hắn không dám, cũng không thể cùng Quý Hủ trở về, hắn không muốn trở thành quái vật người người e ngại, hắn tình nguyện một mình lang thang bên ngoài cũng không muốn Quý Hủ chứng kiến hắn như thế.
Quý Hủ đứng trước mặt hắn:
- Anh còn có gì băn khoăn, có thể nói cho em biết, em và anh cùng nhau giải quyết.
Tần Nghiễn An tránh đi ánh mắt Quý Hủ:

- Không có cách nào khác giải quyết, em cũng không nên tới nơi này.
Hắn nhìn về phương hướng trấn Bạch Loan đều cũng thật khắc chế, Quý Hủ không nên cho hắn tham vọng quá đáng, điều này sẽ làm cho hắn lúc nổi điên sẽ không quan tâm hết thảy mà bay về trấn Bạch Loan.
Hắn chỉ một lần mơ thấy mình không khắc chế được tưởng niệm, trộm đi trấn Bạch Loan tìm Quý Hủ, sau đó nổi điên, đem toàn bộ mọi người kể cả Quý Hủ đều xé nát..

Tuyệt vọng trong mộng thật chân thật, càng là như vậy hắn càng không dám nghĩ tới Quý Hủ, không dám nghĩ tới trấn Bạch Loan, hắn sợ trong tiềm thức lưu lại dấu vết, nổi điên sẽ tìm đi qua.
Quý Hủ nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu, chậm rãi nói:
- Trước khi quyết định tới tìm anh, em đã đem toàn bộ vấn đề có thể xuất hiện đều suy nghĩ rõ ràng.
- Dị hóa không thể nghịch, toàn bộ dị thái còn có biến thành hoàn mỹ dị thái thì còn có thể, nhưng đọa biến thì hoàn toàn khó giải.

Em đã nhìn thấy đọa biến vật, không có một con nào giống như anh vậy, có thể thong thả đọa biến, quá trình đọa biến của anh cực kỳ giống quá trình dị hóa.
- Em nghĩ đổ anh không giống người thường, đổ anh chính là một con đọa biến thú có được ý thức, nếu anh làm không được, em có thể giúp anh, một lần không được, vậy hai lần, ba lần, vô số lần, em có thể lần lượt cho anh thời gian hồi tưởng.
Ánh mắt Tần Nghiễn An ngơ ngẩn:
- Thời gian..

hồi tưởng?
- Phải, em có năng lực thời gian hồi tưởng, chúng ta không chỉ có một lần cơ hội.

Em sẽ cùng anh, chuyện anh không muốn phát sinh, em sẽ không cho nó phát sinh, anh chỉ cần chuyên tâm bảo vệ cho ý thức của mình, hết thảy mặt khác giao cho em, được chứ?
Tần Nghiễn An nhíu mày, bản năng cảm thấy không đúng:
- Chỗ nào có thời gian hồi tưởng? Năng lực dị hóa của em không phải là kiến tạo sao?

Từng dị hóa nhân chỉ có một loại năng lực dị hóa, Quý Hủ tại sao lại trống rỗng toát ra năng lực hồi tưởng?
Quý Hủ trầm mặc nhìn hắn, giống như đang suy tư có nên nói cho hắn biết chân tướng hay không.
Tần Nghiễn An thật lo lắng:
- Nói cho anh biết, em làm sao vậy?
Muốn làm cho Tần Nghiễn An yên tâm, khẳng định cần nói năng lượng hồi tưởng cho hắn biết, về phần ba năm mình trải qua, không cần cố ý nhắc tới, bởi vì chính mình cũng không biết là sống lại hay là hồi tưởng.
Quý Hủ nói:
- Bị vật chất hắc ám tinh thuần xâm lấn, hoặc là tiêu vong, hoặc là bảo vệ cho ý thức của mình trở thành dị hóa nhân, hoặc là mất đi ý thức bị năng lượng vật chất hắc ám tinh thuần dung hợp trí nhớ, trở thành thị huyết nhân.
- Dưới tình huống bình thường, đại não mỗi người thừa nhận một lần xâm lấn đã là cực hạn..
Tần Nghiễn An ngừng thở lắng nghe.
- Em là một ngoại lệ, em bị lần thứ hai xâm lấn qua.
Tần Nghiễn An nắm chặt cổ tay Quý Hủ, khẩn trương cùng sợ hãi làm cho lớp vảy màu đen lại xuất hiện.
Quý Hủ nhìn chằm chằm ánh mắt hắn nói:
- Cho nên anh là ngoại tộc của đọa biến thú, em cũng là ngoại tộc của dị hóa nhân.

Đọa biến của anh khó giải, dị hóa của em không biết, có lẽ chúng ta đều không có tương lai, ít nhất khi chúng ta còn có thể làm chính mình, cũng đừng có tách ra, không cần đợi tới khi không còn là chính mình lại không có cơ hội tiếp tục hối hận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.