Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 220: 220: Chương 222




Không phải tìm hắn, là bọn họ chạy tới bên này du lịch, chủ yếu là tìm Trình Mạch chơi, Trình Mạch thường xuyên chơi game với bọn họ, Quý Hủ cùng họ trở thành bạn bè cũng là vì Trình Mạch.

Bọn hắn hẹn nhau đi qua bên này du lịch, vốn muốn tạo bất ngờ cho Trình Mạch, không chịu liên hệ trước, kết quả liền gặp cuối thời, bị nhốt trong Thanh Giang thị.

Sau cuối thời Quý Hủ chưa từng nghĩ tới tìm bọn họ, nguyên nhân tự nhiên là vì bọn hắn không đáng cứu.

Kiếp trước bọn hắn còn sống tiến vào căn cứ, vẫn là Trình Mạch đi ra ngoài thu thập vật tư, ngoài ý muốn phát hiện bọn hắn, mới đem họ mang về căn cứ.

Dựa vào thân phận Quý Hủ cùng sự tiện lợi của Trình Mạch, bọn hắn ở căn cứ quả thật không sai, đáng tiếc lòng người không đủ, Trình Mạch cùng Đinh Phồn đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, kết quả Trình Mạch đã chết, chỉ có một mình Đinh Phồn còn sống trở về.

Hắn đối với việc không cứu được Trình Mạch rất thống khổ thật hối hận thật tự trách, Quý Hủ cũng phái người điều tra qua, tra được kết quả là ngoài ý muốn.

Thẳng về sau Quý Hủ vài lần gặp nạn, tìm kiếm người tiết lộ hành tung, cuối cùng tra được là Phương Ngọc Chiêu, hắn một mực làm việc cho Từ Thầm, nhìn chằm chằm từng cử động của Quý Hủ, mỗi lần Quý Hủ ra ngoài Từ Thầm đều lập tức nhận được tin tức, thu thập bố trí cạm bẫy.

Nếu không phải trong tay có thạch anh, Quý Hủ không biết đã chết bao nhiêu lần.

Quý Hủ đã ý thức được người thân cận của mình liên tiếp chết đi, không phải là ngoài ý muốn, nhưng hắn không tìm được chứng cớ, bắt được nội quỷ Phương Ngọc Chiêu, hỏi ra không ít chuyện, trong đó còn có việc Đinh Phồn hại chết Trình Mạch.


Đinh Phồn bị bắt, kêu gào là mình bị buộc bất đắc dĩ, bạn gái của hắn bị Quý Dục khống chế, Quý Dục cùng Chu Toại Hành, Từ Thầm cùng nhau mưu đồ chiếm căn cứ, muốn gạt bỏ người thân cận của Quý Hủ, nếu hắn không nghe theo bạn gái sẽ chết, khóc cầu Quý Hủ buông tha hắn.

Thấy Quý Hủ không dao động, hai người mới bại lộ bản tính.

Bọn hắn thống hận Quý Hủ cùng Trình Mạch, nếu không phải do hai người, bọn hắn căn bản không đi tới Thanh Giang thị, đã sớm về nhà.

Cho dù cuối thời bọn hắn cũng muốn cùng người nhà ở chung một chỗ, mà không phải ở nơi xa lạ như Thanh Giang thị.

Bọn hắn đem cừu hận mình không thể về nhà cùng cha mẹ người thân đều đổ lên đầu Quý Hủ cùng Trình Mạch.

Sau khi Quý Hủ nghe xong mở rộng tầm mắt, chỉ cảm thấy buồn cười tới cực điểm, lòng người bình thường sao có thể vặn vẹo tới loại tình trạng này?
Mặc kệ bọn hắn có lý do như thế nào, hại chết Trình Mạch cùng người thân cận bên cạnh hắn còn có chính bản thân Quý Hủ, đây đều là sự thật không thể chối cãi.

Quý Hủ đem đầu của bọn hắn đưa cho Quý Dục cùng Từ Thầm, chính thức trở mặt.

Mối thù kiếp trước đã báo, Quý Hủ sẽ không tiếp tục giết bọn hắn một lần, đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục ra tay giết bọn hắn.

Quý Hủ lãnh đạm xoay người:
- Không biết.

Đinh Phồn không thể tin được, chờ kịp phản ứng liền đi lên chặn đường Quý Hủ:
- Quý Hủ, là tôi a! Là Đinh Phồn! Tôi cùng Vạn Doanh, Phương Ngọc Chiêu đến Thanh Giang thị du lịch, muốn tìm anh cùng Trình Mạch ra ngoài chơi, lúc cuối thời chúng tôi đi tới Thanh Giang thị, đang định cho hai người bất ngờ thì ngày hôm sau đã cuối thời.

Chúng tôi một mực tìm các anh, không ngờ lại ở chỗ này gặp được anh.

.

Tiếp xúc ánh mắt lạnh lùng, Đinh Phồn cứng lại:
- Anh.

.

có ý tứ gì? Là làm bộ không biết tôi sao?
Nhìn quần áo của Quý Hủ, người bình thường không thể có được, toàn thân hắn sạch sẽ, giày cũng không dính chút nước bùn, ở cuối thời còn sống tinh tế như vậy, làm sao có thể là người thường?

Tiểu đọa biến thú sớm nhịn không được, nó vô cùng mẫn cảm với tên của Quý Hủ, người này còn liên tiếp kêu tên, luôn ồn ào thật nhiều.

Tiểu đọa biến thú thoát ra lồng ngực ấm áp, nhanh chóng biến lớn, chân trước mạnh mẽ ôm lấy Quý Hủ mang rời khỏi mặt đất, bay lên không trung.

Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, người ngăn ở cửa sợ tới mức tránh né, có không ít người bị dọa té xuống, Đinh Phồn cũng vậy, hoảng sợ nhìn lên quái vật khổng lồ xoay quanh trên không trung.

Đọa biến thú tràn ngập địch ý đối với hắn, uy hiếp rống một tiếng, tiếng hô cơ hồ chấn vỡ màng tai.

Ánh mắt Đinh Phồn trợn ngược, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Đọa biến thú bay xuống tường vây, buông Quý Hủ, để cho hắn leo lên lưng của mình, bị xách lên phi hành rất nguy hiểm, móng vuốt sắc bén, nếu không cẩn thận sẽ làm Quý Hủ bị thương, hơn nữa Quý Hủ cũng không thoải mái.

Quý Hủ nhìn Liêu Võ nói:
- Tôi đi thành tây nhìn xem tình huống.

Liêu Võ vội vàng phất tay, đi nhanh lên nhanh lên, đại giai hỏa này nhìn thật dọa người!
Đọa biến thú mang theo Quý Hủ bay qua, tốc độ rất nhanh, chứng kiến tình cảnh bên trong Minh Nhật căn cứ, Quý Hủ cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Toàn bộ Minh Nhật căn cứ đều rơi vào tay giặc, hủ thi du đãng khắp nơi.

Chúng nó không có rời đi, toàn bộ đều vây xung quanh bị trí trung tâm căn cứ bồi hồi, mà giữa trung tâm có một nhục cầu màu đen đỏ cao gần ba thước, nhìn như một quả trứng, đứng lặng bên trong căn cứ.

Mặt trên cự trứng che kín mạch máu đen, bên dưới là lá mỏng màu trắng đỏ, đang nhảy lên thật quy luật, nhìn như có người đang thở bên trong.


Mạch máu đen chui sâu dưới đất, làm cho bùn đất xung quanh đều là màu đen.

Quý Hủ chưa bao giờ gặp được dị hóa vật như vậy, lặp lại một lần có rất nhiều chuyện đã thay đổi, tỷ như năng lực dị hóa của Trình Mạch, Quý Dục cùng Chu Toại Hành, chỉ có Từ Thầm vẫn là năng lực dệt mộng.

Đối với năng lực dị hóa quen thuộc Quý Hủ còn có biện pháp ứng đối, nhưng với năng lực dị hóa hoàn toàn xa lạ, Quý Hủ phải thật cẩn thận, nếu không chú ý sẽ giẫm vào trong hố, đối mặt dị hóa vật xa lạ cũng là như vậy.

Quý Hủ có suy đoán, làm cho đọa biến thú bay tầng trời thấp, hướng cự trứng kêu một tiếng:
- Quý Dục!
Theo cách nói của Ôn Tiêu, năng lực dị hóa của Quý Dục có tính ăn mòn, hơn nữa hắn cũng tiến vào toàn dị thái, hiện tại vật này hẳn có liên quan tới hắn.

Cự trứng không có phản ứng, vẫn "thở" đều đều.

Quý Hủ sờ sờ lớp vảy cứng rắn của đọa biến thú, lại hô:
- Ôn Tiêu!
Cự trứng đột nhiên rung động, bên trong như có bóng đen hình người, chậm rãi đứng lên, hai tay hướng về phía trước, giống như muốn xé mở cự trứng đi ra.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.